Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 256



Không biết Tấn Thành đế sợ y gây phiền phức cho lão tam, hay thế lực của y quá lớn, cản đường lão tam, mà ngay cả người của y cũng không được phép ở lại kinh thành.

Bình thường, những vương gia được được hoàng đế sủng ái, hoặc các huynh đệ không bị tân đế kiêng kị đều sẽ được giữ lại kinh thành, hưởng vinh hoa phú quý. Thành Bảo Tuyên ở Tây Bắc, nếu không được hoàng đế tuyên triệu thì cả đời này y cũng không thể quay về.

Một trận gió từ đâu lùa tới, Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên run rẩy, im bặt. Bây giờ còn chưa đến mùa đông, sao đã lạnh như thế.

Ngài không tin ta, hay là không dám tin?

Thiệu Hoa Trì cung kính dập đầu với Tấn Thành đế. Y đã nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất rồi, chỉ trầm giọng đáp, "Nhi thần tuân mệnh."

Ngoài trời mưa giăng kín mắt, nhưng không một cận thị nào đến che ô. Thiệu Hoa Trì lặng lẽ biến mất trong màn mưa ấy.

Nhìn bóng dáng y khuấn dần, Tấn Thành đế lại thở dài vài tiếng.

"Hoàng thượng, bảo trọng long thể." An Trung Hải nhìn dáng vẻ già nua, yếu ớt của hoàng đế, thầm rơi lệ.

Lúc trước, vì chuyện của Lý tẩu nên lão bị Thiệu Hoa Trì và Lệ phi khống chế, ép làm không ít chuyện. Nhưng Lý tẩu đã qua đời hai năm trước, Thiệu Hoa Trì không còn gì để uy hiếp lão nữa. Bây giờ, hoàng thượng cũng sắp đi, những người gần gũi với lão lại ít đi một.

"Trẫm già rồi...." Ánh mắt Tấn Thành đế lộ vẻ hoài niệm, "Nếu là ngày trước, biết đứa nhỏ này có tâm tư như thế, trẫm nhất định không tha. Nhưng bây giờ, ngay cả khi nó hành xử như vậy, trẫm vẫn muốn giữ tính mạng cho nó. Trung Hải, ngươi nói xem, có phải trẫm sống rất thất bại không."

Những lời này chỉ nên nghe một chút, đừng có dại mà gật đầu.

Hắn vốn chỉ mong sau khi lão tam kế vị thì sẽ đối xử với các huynh đệ khác tốt một chút, nhất là đảm bảo lão thất được một đời vinh hoa. Nhưng bây giờ, lão thất có tâm tư đại nghịch bất đạo, chiếu thư kia lại thành bùa bảo mệnh của y.

An Trung Hải là người duy nhất biết rõ nội dung trong chiếu thư Dự Hoàng. Sau này, dù có xảy ra chuyện gì, Thiệu Hoa Trì cũng giữ được tính mạng.

Một lúc lâu sau, Tấn Thành đế vẫn không mở miệng, chỉ có cặp mắt ngây ra.

Nhớ đến công dụng của mấy thứ tiên đan kia, An Trung Hải vẫn còn sợ hãi. Nếu không uống trước vài viên tiên đan, hoàng đế cũng không nói được bằng ấy câu.

"Trẫm cảm thấy, bồng lai thần tiên sắp đến rồi."

An Trung Hải lắc đầu. Lương thái y đã nói, nếu bệ hạ không nghe lời khuyên mà vẫn tiếp tục dùng tiên đan thì chẳng mấy chốc sẽ kiệt quệ.

Lão cảm giác, thật ra bệ hạ cũng biết rõ trong lòng, chẳng qua không thể xa rời được tiên đan, Điều này lại khiến lão nhớ đến dáng vẻ của thái hậu trước khi chết không lâu. Cặp mắt trợn trừng, thân thể gầy trơ xương, khô đét như cái xác, quỳ lê lết trên mặt đất, cầu xin thất tử ban cho một ít nha phiến. Để đánh đổi, ngay cả linh hồn cũng dám bán.

Có lẽ thứ đáng sợ hơn nha phiến chính là dục vọng không chừng mực của người dùng nó.

"Mai Giác! Mai Giác!" Hoàng đế đang nằm mê man trên giường bỗng nhiên gọi tên Mai Giác, vẻ mặt chẳng còn chút thần trí nào. Gần gũi hoàng đế có cái tốt có cái xấu. Sau lần bị thích khách ám sát này, tình hình của bệ hạ càng lúc càng nghiêm trọng, khi mới tỉnh dậy còn chẳng nhận ra ai. Chỉ khổ cho Mai phi nương nương, chăm sóc hoàng đế như vậy mà vẫn phải nhỏ nhẹ, dịu dàng.

"Nô tài sẽ mời nương nương tới ngay." Nói rồi, lão lập tức chạy ra ngoài thông báo.

Các phi tần khác có không cam lòng đến đâu đi nữa cũng chẳng làm gì được Mai Giác. Vị trí độc sủng của nàng đã duy trì suốt mấy năm nay rồi. Những người cạnh tranh được với nàng gồm có hoàng hậu thì chỉ còn lại danh nghĩa, hoàng quý phi thù ốm đau triền miên, tứ phi người mất con người mất địa vị. Bây giờ, mọi chuyện trong cung hầu như đều do Mai Giác định đoạt hết.

Mai Giác vừa vào đã bị Tấn Thành đế túm chặt không buông.

Một đôi tay mềm mại cứ thế bị hoàng đế nắm đến bầm tím, nhưng nàng vẫn dịu dàng dỗ dàng hắn. Quả nhiên chẳng bao lâu sau, Tấn Thành đế đã chìm vào giấc ngủ.

"Nương nương vất vả rồi." Ngay cả An Trung Hải đứng bên cạnh nhìn mà còn cảm thấy khổ sở thay Mai Giác.

Mai Giác dịu dàng lắc đầu, "Chuyện ta nên làm mà."

Phó Thần đang ở trong phòng, quan sát chiếc bình sứ. Đây là thứ hắn sai Ô Nhân Đồ Nhã nghiên cứu vài năm trước. Hắn từng nghe qua truyền thuyết về thứ này, tìm đọc rất nhiều sách vở. Hắn không tin trên đời có kế hoạch nào kín kẽ từ đầu đến cuối, cho nên mới nghĩ đến biện pháp kinh hãi thế tục này.

Tìm một cơ hội mà đối phương cho rằng mình đã chết, rồi làm giả cái chết của Thất Sát.

"Nếu ta giả chết, ngôi sao kia có rụng không?"

Ô Nhân Đồ Nhã cũng không dám chắc, "Có lẽ không biến mất, nhưng cũng chưa ai thử làm cách này. Ta nghĩ nó sẽ u ám đi nhiều, khiến người ta không nhận ra được nữa, mất một thời gian mới sáng trở lại. Còn phụ thuộc vào thời cơ."

Nghe Ô Nhân Đồ Nhã giải thích như vậy, Phó Thần thử tính toán xem. Dù không thành công, hắn cũng chẳng mất gì. Còn nếu thành công thì lơi thế không hề nhỏ.

Không phải đám người Phi Khanh rất tin vào tinh tượng sao. Năm xưa, hắn còn chưa kịp làm gì, bọn họ đã quyết tâm diệt trừ. Nếu đã tin như vậy thì hắn cũng phải chơi lại một vố, không thì khó mà báo đáp sự chu đáo của bọn họ bấy lâu.

Phó Thần đã có ý tưởng về kế hoạch giả chết này lâu rồi, chẳng qua chưa tìm được thời cơ thích hợp mà thôi.

Ngày hắn mới rời khỏi Quan Tinh lâu, Thất Sát tinh đại diện cho hắn phát sáng rất yếu. Phi Khanh luôn luôn quan sát tinh tượng, chắc chắn sẽ để ý.

Mấy ngày nay, phương bắc liên tục mưa dầm, không thấy trăng sao, đây là cơ hội tốt của hắn.

Lúc này, chắc hẳn Phi Khanh rất nóng lòng muốn biết Thất Sát ra sao rồi.

"Công Tử!" Thanh Tửu vội vàng chạy đến, dáo dác nhìn quanh, thất Thiệu Hoa Trì không ở đây mới thở phào nhẹ nhõm. May sao nó không phá rối lúc công tử và điện hạ cùng nhau, nếu không lại trúng một ánh mắt sắc như dao cau của điện hạ.

Nghe Thanh Tửu kể, Bao Chí bị một lão già điên điên khùng khùng bắt đi, hắn không để tâm lắm. Dù sao vẫn còn Tiết Duệ, xử lý mấy việc nhỏ thế này chẳng mất bao nhiêu thời gian. Nhưng sau đó, hắn phát hiện ra, mọi chuyện không hề đơn giản như thế.

Phó Thần không có quá nhiều thời gian tiếp xúc với Bao Chí, hầu hết đều giao cho Thanh Nhiễm trông coi. Sau này có Thanh Tửu, hắn lại để cho nó quản lý đám trẻ. Nhưng dáng vẻ thằng bé tròn vo, ngoan ngoãn, rất đáng yêu. Bình thường, nó hay theo Thanh Tửu và Linh Lung tập bắn tên, dùng ám khí, gần đây cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.

Lúc Phó Thần tìm đến, hắn mới khẳng định quả nhiên là không đơn giản. Thằng bé bị một lão tướng quân ôm lấy không chịu buông, nói là nó giống nhi tử của lão như đúc, khẳng định chắc chắn đây chính là đứa cháu thất lạc nhiều năm của mình.

Lúc ở núi Thái Thường, Phó Thần thu nhận rất nhiều nạn dân, trong đó cũng có người trôi dạt từ các vùng khác đến. Hắn để Bao Chí đi theo chẳng qua vì nó nài nỉ, hơn nữa hắn cũng khá thích.

Bao Chí nhìn thấy Phó Thần thì nước mắt lưng tròng, muốn nhào đến. Nó bị bộ dâu của ông lão nào cọ cọ không ngừng, khó chịu lắm rồi.

Ánh mắt ông lão chỉ dồn hết vào Bao Chí, không thèm nhìn người khác.

Cho đến khi Bao Chí nhất quyết muốn Phó Thần bế, lão mới bực bội liếc một cái, "Ngươi là ai?"

Phó Thần chỉ nhận mình là phụ tá của Thụy vương. Với thân phận đó, hắn đương nhiên không đủ tư cách đàm đạo cùng lão tướng quân.

Vài năm trước, lúc ngênh đón thương binh về thành, Phó Thần đã có dịp quan sát vài vị tướng lãnh. Khi ấy, hành động của Thiệu Hoa Trì khiến bọn họ có ấn tượng rất tốt. Sau này, y sinh sống trong quân đội nhiều năm, uy vọng trong giới võ tướng không một hoàng tử nào sánh được. Bất cứ ai cũng sẽ nể mặt y một chút, chỉ riêng vị lão tướng quân này, y đã đến tận cửa mời mấy lần mà vẫn không thèm để ý.

Phó Thần đã điều tra về Từ Thanh. Sau khi con cái chết trận trên sa trường, cả nhà chỉ còn lại mình lão.

"Tìm người có thể nói chuyện với ta đến đây." Ý nói lão từ chối nói chuyện với Phó Thần.

Phó Thần vẫn ung dung thong thả, hoàn toàn không có vẻ khó chịu khi bị vũ nhục. Mưu sĩ vốn là những kẻ tâm cao khí ngạo, ít có ai nhẫn nhịn được như thế. "Vương gia vẫn còn ở trong cung. Ta nghĩ dù ngài không vào cung thì vẫn biết thân thể bệ hạ gần đây không tốt. Lúc này điện hạ không có thời gian rảnh, chỉ đành khiến ngài chịu thiệt thòi, tán gẫu đôi câu với tại hạ."

Từ Thanh là người đứng đầu trong tứ đại danh tướng. Thực ra, khi nghe truyền thuyết về tinh tú, hắn vẫn đang cân nhắc tìm người ứng với Phá Quân và Tham Lang.

Lúc đầu, hắn đã nghĩ đến vị tướng quan này, kể cả tướng quân Nhã Nhĩ Cáp ở Bảo Tuyên thành cũng có khả năng. Nhưng Phó Thần không cưỡng cầu vận mệnh. Có lần Ô Nhân Đồ Nhã xem bói, nói rằng hắn vẫn còn chưa thu thập đủ phụ tinh, hỏi hắn có cần nàng tính cho một quẻ không.

Nàng cũng giống như Phi Khanh, mỗi lần xem bói đều phải trả bằng tuổi thọ.

Phó Thần thẳng thắn từ chối.

Không thu thập đủ thì sao chứ?

Nhưng mà, nếu đã xuất hiện trước mặt hắn, hắn cũng không lãng phí đâu.

Vị Từ Thanh tướng quân này rất ít khi được nhắc đến. Sau khi Thiệu Hoa Trì bị lão đóng cửa không tiếp mấy lần, y cũng không còn cố gắng thuyết phục lão nữa. Nhưng Phó Thần hiểu cảm giác cảu vị tướng quân ấy. Chính hắn cũng từng trải qua nỗi đau mất hết gia đình, không còn cả động lực sống, chẳng gì có thể lay chuyển được hắn.

Thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh của Phó Thần cũng khiến Từ Thanh chú ý một chút.

"Bao Chí vẫn ở đây, không trốn đi đâu cả. Nếu ngài có thể thu xếp chút thời gian cho tại hạ, tại hạ sẽ làm một thử nghiệm để xác định xem Bao Chí có đúng là tôn tử của ngài không, thế chẳng phải càng tốt sao?"

"Không cần kiểm tra. Nó và tiểu nhi tử của ta giống nhau như đúc, không thể sai được." Bao Chí bị người ta đưa đi rồi, ánh mắt Từ Thanh vẫn không rời khỏi thẳng bé, đến lúc khuất hẳn khỏi cửa, lão mới chịu nhìn Phó Thần.

Phó Thần kể ra nơi Bao Chí được tìm thấy, cùng vài thông tin liên quan.

"Không sai. Khi ấy, nhi tử của ta đi đánh Khương Vu rồi tử trận. Nếu khi ấy, nó có một đứa con thì bây giờ đúng là lớn tầm ấy. Các ngươi nói là nhặt được nó ở gần huyện Lô Khê đúng không. Thế thì càng không thể sai." Ông lão kích động nói. Lão thậm chí còn không cho Phó Thần cơ hội nghi ngờ rằng Bao Chí có thể không phải người thân của lão.

Phó Thần biết Từ Thanh đã nói vậy thì dù Bao Chí có đúng là cháu của lão hay không cũng không quan trọng. Ông cụ không chịu nổi thêm cú sốc nào nữa.

Dù không phải thì lão cũng cần một điểm tựa tinh thần.

Phó Thần định tiến hành một thí nghiệm nhóm máu đớn giản cho họ, nhưng lại thôi. Nếu ông cụ đã muốn nhận cháu thì việc gì phải cố chứng minh đúng sai. Hắn nhìn thấy hình ảnh của bản thân ở ông cụ này, đã từng mất hết dũng khí như thế, nên hắn làm sao nỡ.

Nhưng mà nhìn kỹ gương mặt hai ông cháu, Phó Thần thấy đúng là cũng có điểm giống nhau thật.

Hai người hàn huyên một hồi về tình hình của Bao Chí. Phó Thần biết lúc này hắn không nên đề cập đến chuyện gì khác, Từ Thanh chỉ muốn biết về Bao Chí thôi. Hắn dựa vào những gì mình biết trước đó, khoa trương thêm một chút rồi kể cho lão nghe. Từ Thanh vui mừng như đứa trẻ thấy kẹo. Khi Phó Thần nói đến chuyện ở núi Thái Thường, hắn cứu Bao Chí khỏi tay những đứa trẻ khác bắt nạt, ông lão tức đến độ vung tay giậm chân, muốn xắn áo lên đi đánh nhau ngay lập tức.

Phó Thần ráng nhịn cười, kể thêm vài chuyện thú vị trong đời sống bình thường.

"Bao Chí vẫn còn xa lạ với ngài. Nếu ngài muốn nhận nó về thì nó phải đồng ý đã. Giờ nó đang là thủ hạ của Thụy vương, hết sức trung thành. Ngài bỗng nhiên muốn nó thay đổi hoàn cảnh, chưa chắc nó đã quen được." Phó Thần mỉm cười dẫn dắt đề tài.

"Cái gì mà Bao Chí, nó tên là Từ Chí!" Ông lão trừng mắt dựng râu, không thể chấp nhận cái tên tùy tiện kia.

"Nhưng Từ Chí vẫn chưa nhận ngài." Phó Thần ngoan ngoãn sửa miệng ngay.

"Thế thì lão phu dọn đến ở Thụy vương phủ, bồi dưỡng tình cảm với cháu ta."

Ánh mắt Phó Thần thoáng lấp lóe sáng, nhưng vẻ mặt lại rất ưu sầu, tỏ vẻ khó khăn, nói, "Thế thì không ổn lắm. Dù sao ngài cũng là danh tướng, đế ở Thụy vương phủ thì e là...."

Lão cắt ngang lời Phó Thần, "Có chỗ nào không ổn? Chuyện này cứ quyết định thế đi! Chưa kể, lão phu chẳng lẽ còn đòi ở Thụy vương phủ miễn phí? Lần này nói thế não ta cũng đế chỗ Thụy vương!"

Ngài mà đến, có muốn đi cũng không đi được.

Nghĩ đến chuyện giải quyết một phần ba "dân chúng" trong thành, Phó Thần có chút vững tin hơn rồi.

Xử lý xong chút chuyện vặt, Phó Thần về phủ thì thấy bộ dạng bi thảm của La Hằng, thoáng nghĩ, "Điện hạ về rồi sao?"

La Hằng gật đầu, đã quen với việc Phó Thần cái gì cũng biết, "Tình hình không ổn lắm. Điện hạ không nói gì hết. Lúc ta thấy ngài ở cửa cung thì ngài đang dầm mưa xối xả. Đám thái giám cũng không dám đến gần, sợ xảy ra chuyện."

Tình cảnh này đúng là quái dị. Tấn Thành đế đã nói gì với y chăng? Hay là người khác khiến y tức giận?

"Hơn nữa.....trên đường về, ngài ấy hỏi Cảnh Dật đâu, chúng ta thật sự.....không giấu được, nên nói ra." Đúng là nhà dột còn gặp mưa dầm. Sau khi nghe tin Cảnh Dật qua đời, điện hạ ngây người tại chỗ, không nói lời nào.

Cứ nghĩ đến bộ dạng đờ đẫn của y ban nãy, La Hằng lại phiền muộn vô cùng.

"Từ lúc về đến giờ, điện hạ vẫn nhốt mình trong phòng, không cho ai bước vào."

Phó Thần nhìn cánh cửa đóng kín, "Để ta xem sao."

La Hằng vui mừng khôn xiết. Hắn chỉ đợi có lời này!

Người khác không được, nhưng công tử nhất định là được!

"Công tử!"

Phó Thần đi vài bước thì bị gọi lại.

"Hả?"

"Làm tốt vào nhé!" Có ngài ở đây thật tốt, nếu không thì ai khuyên nổi điện hạ.

Phó Thần cũng cười. Hắn nhận ra những thân tín này thật sự quan tâm đến chủ tướng. Đó không đơn thuần chỉ là quan hệ chủ tớ. Có lẽ đối với bọn họ, Thiệu Hoa Trì cũng giống như người thân.

Điện hạ cư xử khoan dung, đối ngoại thì kiên quyết, đối nội lại trọng tình nghĩa, nên mới được đền đáp như thế, thật đáng mừng.

Ánh mắt Phó Thần lưu luyến dịu dàng, tựa như lấp lánh tỏa sáng, dùng câu nói của Tùng Dịch mà đáp, "Hết cách. Ai bảo ta được sủng mà kiêu cơ chứ."