Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 263



Hốc mắt Thiệu Hoa Trì ửng đỏ. Tuy gương mặt vẫn lạnh tanh như cũ, nhưng sát khí bộc phát trong đôi mắt đã phơi bày hận ý quá mức rõ ràng.

Mấy người Ô Nhân Đồ Nhã thấy Thiệu Hoa Trì bước ra khỏi gian nhà trong Đào Uyển thì vội vàng tiến tới, vẻ ưu sầu không nói cũng hiểu.

Mấy năm nay, Phó Thần là sự tồn tại khiến cho bọn họ luôn tin rằng dù kẻ địch có mạnh mẽ đến mấy cũng có thể vượt qua. Dù bọn họ chỉ là một nhóm người nhỏ yếu, nhưng mỗi lần thấy Phó Thần, họ lại an tâm hơn nhiều. Bây giờ hắn bỗng dưng không còn bên cạnh, họ cảm thấy chơi vơi, mất chỗ dựa.

"Hắn ngủ rồi." Thiệu Hoa Trì biết tâm trạng những người đó, "Hắn bồi dưỡng các ngươi chính là để phát huy tác dụng vào thời điểm này, đừng để hắn thất vọng."

Mọi người nghĩ đến tình đồng đội và sự chỉ bảo của Phó Thần bấy lâu nay, trăm miệng một lời đáp, "Vâng."

Họ nghiêng đầu nhìn vào trong, thấy nam nhân đã tranh đấu bao năm qua đang yên lặng nằm trên nhuyễn tháp.

Cuối cùng hắn cũng được nghỉ ngơi.

Thiệu Hoa Trì hờ hững nhìn trời, thấy mây đen vẫn âm u che phủ, "Ngươi chắc chắn ngày mai sẽ trời quang mây tạnh chứ?"

Cơ hội chỉ có trong chốc lát thôi, nếu thời gian sai lệch thì kế hoạch của bọn họ cũng thất bại trong gang tấc.

Ô Nhân Đồ Nhã gật đầu. Thật ra, trong lòng nàng cũng không dám chắc đến vậy, nhưng đó là chức trách của kẻ làm thuộc hạ như nàng. Dù chắc hay không, nàng đều phải đưa ra câu trả lời mà chủ công muốn.

Chủ công muốn trời quang mây tạnh, nàng tuyệt đối không thể tính sai.

Thiệu Hoa Trì đi lướt ngang qua bọn họ, chỉ buông một câu, "Nếu ba ngày sau mà hắn không tỉnh lại, cả nhà ngươi lấy cái chết mà tạ tội."

Những lời này ngập tràn sát khí. Đó là lần đầu tiên Thiệu Hoa Trì tổn hại đến tính mạng thuộc hạ, nhưng ai cũng có thể cảm thấy hắn kiên quyết nhường nào.

Bọn họ thậm chí còn nghĩ, nếu Phó Thần gặp chuyện không may, Thụy vương sẽ thật sự phát điên.

Mà hậu của của việc Thụy vương phát điên, bọn họ đã lãnh nhiều lần rồi.

Thiệu Hoa Trì đi tới tường thành, họp mặt với Từ Thanh, Quách Vĩnh Húc.

"Tình hình bệ hạ sao rồi?" Quách Vĩnh Húc hỏi. Người sống trong kinh thành vẫn rất hồn nhiên hưởng thụ giấc mộng an nhạc, mà không nhận ra chỉ trong vài ngày nữa, thành này khó mà yên ổn.

"Vẫn thế." Thiệu Hoa Trì đáp. Y đã bị phụ hoàng hoài nghi là lòng dạ khó lường, giờ chỉ muốn hất y đi càng xa càng tốt, chứ đâu có chuyện muốn y vào vấn an. Nhưng dù không vào cung, y vẫn nắm được tin tức nhanh hơn bất cứ người nào.

Hai vị đại thần một văn một võ nhìn nhau, hiểu rằng lần này bệ hạ thật sự không còn nhiều thời gian.

Một binh lính vội vàng chạy đến trước mặt Thiệu Hoa Trì, thấp giọng thì thầm vài câu. Ánh mắt Thiệu Hoa Trì sắc bén dị thường, quay đầu nói với Từ Thanh, "Xin tướng quân điều động binh lực, tiến hành bao vây tiễu trừ."

Đã có tín hiệu: Lý phái hành động rồi!

Thời gian diễn ra gần như không hề sai lệch với những gì Tiết Duệ phỏng đoán. Phó Thần ra chiêu chia rẽ lực lượng, khiến kẻ địch bị bất ngờ. Sau vài ngày chỉnh đống, chúng nhất định sẽ tìm cách phản kích lại. Ngày nào còn chưa đánh đuổi được kẻ địch thì chưa thể an tâm.

"Theo ngài phân phó." Từ Thanh hành lễ.

Lần này, Từ Thanh ra mặt, khiến Tấn Thành đế hết sức vui mừng. Bây giờ hoàng đế đã chẳng còn đủ sức lực và tinh thần để quyết định chuyện gì nữa, đương nhiên sẽ mất quyền chỉ huy. Hổ phù đã được chuyển giao cho Từ Thanh, chứn tỏ Từ Thanh sẽ là một trong những cố mệnh đại thần tương lai. Tấn Thành đế giao quyền điều binh khiển tướng cho lão cũng xuất phát từ sự tín nhiệm.

Từ Thanh không theo phe nào, cũng không hỗ trợ ai. Lão ở ẩn lánh đời nhiều năm, đủ thấy phẩn tính của người này. Một vị tướng quan a thanh liêm như thế mới là thuần thấn lý tưởng nhất trong mắt Tấn Thành đế.

Tiết Duệ trả tấm bản đồ của Hận Điệp vẽ ra. Trên đó minh họa vô cùng chi tiết. Ngoài những điểm trọng yếu trong kinh, còn có cả đường ra vào Vệ Thành, các mật đạo, thôn trang xung quanh kinh thành, các vị trí có thể đóng quân....Điểm đặc biệt nhất là nó có những ký hiệu, minh hoa, lược đồ, thuyết minh tương đối giống với bản đồ hiện đại trong thế giới của Phó Thần.

Khi thấy bản đồ này, cả Quách Vĩnh Húc lẫn Từ Thanh đều quay sang nhìn Thiệu Hoa Trì với ánh mắt phức tạp. Chỉ trong một ngày ngắn ngủ, vị vương gia này đã cho bọn họ quá nhiều bất ngờ.

Thiệu Hoa Trì nhận bản đồ, chỉ những thôn trang cách kinh thành khá xa, "Đây là là một số nơi nhị ca đóng quân. Thường ngày, binh lính cải trang thành dân làng bình thường. Ban nãy, người của ta đưa tin, ba trong số những nơi này đang tập kết binh mã, chuyển bị tấn công kinh thành trong đêm."

Đêm tối bao giờ cũng giờ cũng là lúc con người ta uể oải, lười biếng nhất, rất thích hợp để đột kích.

"Thật ra, đó chỉ là mở màn thôi. Mục đích cuối cùng của bọn chúng là đưa mười ba vạn dân vào trong kinh thành lần nữa. Nhưng ta vẫn muốn khiến chúng hối hận vì đã khiêu khích, cho nên ngài hãu phái binh chặn hai đội này lại." Thiệu Hoa Trì chỉ hai hướng Tây Bắc, Đông Nam.

"Còn phía bắc thì sao?"

"Cứ để chúng đến đây. Có lắm kẻ hưởng lạc hơi lâu rồi, phải cho họ sáng mắt ra." Sống trong cực khổ thì khó, chứ chết trong an nhàn thì dễ lắm.

Từ Thanh cũng đồng ý. Thiệu Hoa Trì muốn nói, từ bách tính bình thường, đến quan lại quý tộc trong kinh thành đều đang yên tâm rằng bản thân được sinh sống trong cảnh thái bình thịnh trị. Uy danh hiển hách của Tấn Thái tổ năm xưa khiến bọn họ nghĩ tứ hải đều quy phục, nhưng thời gian có thể thay đổi mọi thứ. Bọn họ không cảm thấy nguy cơ, thậm chí còn nghĩ Thiệu Hoa Trì rõ là làm điều thừ thãi, đó chính là thứ Thiệu Hoa Trì không muốn thấy nhất.

"Đúng là cần một đòn cảnh tỉnh." Từ Thanh gật đầu nói.

Sau đó, y lại nói với một trong những nhánh quân chủ lực do Thanh Tửu dẫn dắt, "Ngay đây, ngoài kia có tổng công mười ba vạn dân. Ngươi phải nhân lúc kẻ địch tập kích, đưa những người không thuộc phe địch đến nơi an toàn mà chúng ta đã chuẩn bị sẵn."

Cứ mỗi lần đối mặt Thiệu Hoa Trì, Thanh Tửu lại không dám cợt nhả, "Làm sao ta xác định được bọn họ không phải người của phe địch?"

"Khi thấy chiến tranh, người bình thường chắc chắn sẽ có phản ứng sinh lý, ngươi sẽ nhận ra ngay."

"Nhưng nếu trong đó có người giả vờ rất khéo thì sao?" Vậy thì cá sẽ lọt lưới mất.

"Thanh Tửu, ngươi phải nhớ kỹ, nước quá trong thì không có cá. Ngươi không cách nào cam đoan trong ngần ấy người không có kẻ nào ôm tâm tư khác. Thân làm chủ soái, dù biết có vấn đề những vẫn phải tiến hành theo mệnh lệnh để đảm bảo kết quả cuối cùng, hạ con số thương vong xuống mức thấp nhất. Dù trong số những người đó, có kẻ không phân biệt được là địch hay ta thì cũng chỉ là số ít, đợi sau này tiếp tục sàng lọc cũng được. Ngươi phải biết phân biệt việc nào nặng việc nào nhẹ." Thiệu Hoa Trì ngồi xuống trước mặt Thanh Tửu, cực kỳ kiên nhẫn giảng giải.

Thanh Tửu chẳng những có vận may hơn người, mà điểm quan trọng nhất là khả năng tiếp thu vô cùng tốt. Có những kẻ trời sinh đã mang sức hút vô hình như thế, rất hợp để làm thống soái.

Thanh Tửu vừa hiểu, lại vừa cảm giác đạo lý nào hơi bị thâm sâu ảo diệu.

"Đừng nóng vội, sau này học dần. Trước mắt cứ làm theo lời ta nói."

Thanh Tửu hành quân lễ, sau đó chạy xuống thành, lẩn vào dân chúng. Những kẻ có mưu đồ đã bí mật tập hợp, đêm nay sẽ tiến hành kế hoạch của chúng.

"Ngài định bồi dưỡng thằng bé đó sao?" Từ Thanh đứng bên cạnh hỏi.

"Mọi phương diện của nó đều phù hợp để trở thành tướng soái, thậm chí còn có sức hút với cả nam lẫn nữ, không phải sao?"

"Mạt tướng cho rằng ngài ngài không quá thích đứa bé này." Nhìn thằng nhóc lúc nào cũng hi hi ha ha cười đùa mà mỗi lần thấy Thiệu Hoa Trì liền rụt cổ lại là biết ngay rồi.

"Đúng là không thích, nhưng chẳng liên quan đến việc ta bồi dưỡng nó." Thiệu Hoa Trì thẳng thắn thừa nhận.

"Mạt tướng có thể biết nguyên nhân không?" Từ Thanh thích Thiệu Hoa Trì nhất ở điểm này. Trí tuệ lẫn mắt nhìn người không hẹp hòi, biến dùng người tài. Dù y không thích đối phương, hay đối phương không thích mình, y vẫn đối xử bình đằng. Hiếm có vị chủ tử nào công bằng, rõ ràng như thế.

"Quá dính người." Tránh xa Phó Thần một tí là được.

Đây là loại lý do gì? Từ Thanh nghẹn họng trân trối, điện hạ đi rồi, lão mới quay sang Tiết Duệ đang mải bố trí chiến thuật, "Ngươi hiểu ý điện hạ không?"

Tiết Duệ nhếch khóe miệng. "Không rõ lắm."

Điện hạ chẳng qua chỉ mắc bệnh nan y, coi cả thế giới là tình địch.

Đêm đó, bên ngoài kinh thành hoang vắng, vài ánh lửa lác đác xuất hiện, bập bùng cháy, tựa như có một nhóm người đang lặng lẽ đến gần.

"Chuẩn bị đi." Đôi mắt Thiệu Hoa Trì như phủ một tầng hàn sương tháng chạp, ngón tay lặng lẽ vuốt ve miếng ngọc bội bên hông, trên đó có khắc một chữ: Thần.

Miếng của Phó Thần cũng có khắc một chữ Trì.

Nhưng mà Phó Thần chưa bao giờ phát hiện ra dụng ý của nó.

Y cẩn thận cất vào trong áo giáp, sợ nó vỡ vụn.

Người dân dưới tường thành đang chuẩn bị dùng bữa. Các lều trại vô cùng náo nhiệt, vui vẻ nói cười, không khác gì mọi khi. Chỉ có vài kẻ đang đi đi lại lại, ánh mắt láo liên, tựa như đang cảnh giác.

Thanh Tửu vừa ăn màn thầu, vừa trò chuyện với những người xung quanh, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, chú ý từng bước chân.

Có lẽ những nhiệm vụ được giao cho nó từ trước đến giờ đều liên quan đến thu thập tin tức tình báo, cho nên nó rất hiểu trăm thái chúng sinh.Từ biểu cảm, động tác, ngôn ngữ, nếu có gì khác thường, nó sẽ nhận ra ngay. Làm càng nhiều, phỏng đoán càng chính xác.

Nếu không phải số người được đưa ra khỏi thành không quá nhiều thì không chừng nó còn phát hiện được thêm nữa.

Bỗng nhiên, vài gã to lớn xồng xộc chạy vào trong các lều trại, "Không xong rồi, địch tập kích!"

Thanh Tửu nhìn gương mặt người kia, lại nhanh chóng liếc quanh, cẩn thận phân biệt từng sắc thái.

Địch còn chưa đến được khu vực thủ thành mà đã biết là bị tập kích? Làm sao mà biết?

Lều nào cũng có người của Thiệu Hoa Trì cài vào để quan sát. Những kẻ đầu tiên thông báo địch tập kích đương nhiên là người Lý phái, mà đám phản ứng nhanh nhất, biểu hiện có vấn đề nhất cũng là những kẻ khả nghi.

Thanh Tửu dùng mắt với đồng bọn cách đó không xa: Hành động!

Có ước chừng mấy ngàn lều trại, nhưng tốc độ lan truyền của thông tin nhanh đến không tưởng. Đám người đồng loạt xông ra ngoài. Dù có binh lính của Thụy vương và Từ Thanh thủ vệ cũng không thể ngay lập tức ngăn chặn được nhiều dân chúng náo động như thế,

Không biết kẻ nào trong số đó đã lên tiếng, hô lớn rằng trước khi loạn quân đến, phải xin vào thành để tránh địch.

Nhưng không có lệnh của Thiệu Hoa Trì, binh lính sẽ không mở cổng thành.

Bộn họ tin chắc, để giữ vững thanh danh từ trước đến nay, Thiệu Hoa Trì sẽ phải mở cổng thành cho dân chúng vào. Chỉ cần vào thành rồi, nghĩ cách để y không thể đuổi họ ra lần nữa cũng dễ. Bọn họ sẽ phát động dư luận, nói Thiệu Hoa Trì không màng đến an nguy của bách tính, không để bọn họ ở trong thành lánh nạn.

Nếu Thiệu Hoa Trì không mở cổng thành cho họ vào, mọi hình tượng tốt đẹp y xây dựng trong lòng dân chúng từ trước đến nay sẽ sụp đổ hết. Bách tính sẽ nói, hóa ra hiền vương chỉ là loại người mua chuộc danh tiếng.

Hành vi này rõ ràng là ép Thiệu Hoa Trì. Dù y chọn cách nào đi nữa thì cũng thiệt hại nặng nề,

"Thụy vương tàn hại tính mạng dân chúng!"

"Xin Thụy vương cho binh lính mở cổng để chúng ta vào!"

......

"Điện hạ, bách tính dưới kia đang rất kích động, chúng ta....."

Thiệu Hoa Trì nghe vậy nhưng vẫn rất bình tĩnh. Vài kẻ cầm đầu phát động, bách tính sẽ bị ảnh hưởng, cùng nhau trút căm phẫn lên Thụy vương.

Đây không phải là lần đầu y bị dân chúng phỉ báng cho nên chẳng xa lạ gì, kế hoạch ban đầu thế nào thì vẫn tiến hành thế ấy. Thiệu Hoa Trì chỉ nhìn ra phía sau những lều trại cách cổng thành xa nhất, một nhóm dân chúng đang được Thanh Tửu bí mật đưa đến nơi an toàn. Còn đám người Lý phía thì mải mê gây náo động, không hề nhận ra.

Lúc này, quân địch đã gần trong gang tấc.

Thiệu Hoa Trì đương nhiên không thể mở cổng. Chỉ cần Lý phái cố ý kéo dài thời gian cho đến lúc quân của địch tới thì lúc ấy, họ có muốn đóng cổng thành cũng không kịp.

"Truyền lệnh, tắt lửa!" Thời đại này, việc thắp sáng ban đêm đều dựa vào củi lửa.

Sau khi Thiệu Hoa Trì hạ lệnh không lâu, toàn bộ ánh lửa trên tường thành đều tắt hết. Đuốc ở khu lều trại cũng đã bị binh lính của Thụy vương chờ sẵn, tắt từ lúc nào.

Người kéo quân đến là Lã Anh, thuộc cùng một mạch với đám lão Lã, đều là chỉ huy cấp cao trong Lý phái. Sau khi giết Linh Hào, Thiệu Hoa Trì sai người của mình giả mạo thế thân hắn, nhưng cũng bị chúng phát hiện ra và giết chết. Người thay thế "Thiệu Hoa Dương" chẳng thiếu, dù không diễn được giống như Linh Hào nhưng giờ "Duệ vương" đã chính thức tạo phản, chỉ cần cái tên là đủ, đâu ai quan tâm có giống hay không.

Như Phó Thần phỏng đoán, tuy bên ngoài kinh thành đều là đồng hoang, vốn không có chỗ cho quân đội đóng quân, nhưng lại có khá nhiều làng mạc. Chỉ cần đủ kiên nhẫn, chúng có thể lẩn vào thôn trang đó, dần dần bao vây kinh thành.

Nhưng điều khiến Lã Anh kinh ngạc nhất là, rõ ràng ba nhánh quân đã hẹn nhau cùng xuất phát đến điểm tập hợp, nhưng đến giờ gã vẫn chưa thấy hai đội kia đâu.

Điều này khiến gã bất an, nhìn lão Lã đi theo trợ giúp sau lưng mình.

"Chúng ta đi trước đi." So với Lã Anh, lão Lã càng hiểu tính tình đám người Thất sát. Lão chỉ biết cầu trời phù hộ, Phó Thần không giở trò.

Nếu Phó Thần ra tay, lão sợ là lần này bọn họ muốn đi cũng không được.

Thất Sát là loại người đuổi tận giết tuyệt mà.

Khi thấy cổng thành phía xa thì thám tử đang trà trộn trong dân chúng đi xây dựng phúc lâu đến báo, đã lan truyền tin tức. Lần này, bọn họ chỉ cần giả bộ tấn công, để cho dân chúng vào thành là được.

Lão Lã thấy có người tiếp ứng, biết hành động lần này xem như thuận lợi, quyết định làm tư thế chuẩn bị tấn công, "Cung tên sẵn sàng!"

Nhắm thẳng về phía bách tính đang hoảng loạn trước cổng thành.

Bọn họ vừa tiến tới, vừa giơ cao cung tên, bắn vào dân thường. Tiếng kêu la ai oán khắp nơi.

Nhưng lúc cách cổng thành chỉ còn trăm bước, đèn đuốc bỗng nhiên vụt tắt.

Trong bóng tối dày dặc, không thể nhìn thấy gì.

Muc tiêu dường như biến mất.

Đúng lúc đó, hàng vạn mũi tên bắn thẳng về phía bọn họ. Đó là những thủ hạ của Thanh Tử đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, được xưng là đội quân thiện xạ. Phía quân của lão Lã vẫn còn cầm đuốc, trở thành cái đích duy nhất, có thể bắn bách phát bách trúng.

Từ giữa những đám cỏ hoang cao quá đầu người, quân của Thụy vương phục kích từ lâu bỗng nhiên ồ ạt xông ra. Quân của Lã Anh bị công kích từ ba mặt, không ứng phó nổi. Đã vậy, mũi tên bọc lửa còn liên tục bay tới từ tường cao.

Lão Lã nhận ra mình đã trúng kế!

Bọn họ không nhìn thấy tình hình phía tường thành, không có cách nào bắn bách tính để uy hiếp. Vốn dĩ, bọn họ định ép Thiệu Hoa Trì mở cổng thành, đồng thời bôi nhọ thanh danh Thụy vương, nhưng còn chưa kịp nội ứng ngoại hợp với người của mình ở bên kia thì đã gặp phải mai phục, đánh mất thời cơ.

Thiệu Hoa Trì lợi dụng vị trí địa lý, mai phục từ trước, kết hợp với tắt lửa để đẩy đối phương vào thế bí!

"Rút lui! Rút lui mau!"

Bọn họ nào ngờ đối phương đã nắm rõ kế hoạch của mình như lòng bàn tay, càng không nghĩ tới việc bị bẫy ngược trở lại. Nếu còn tiếp tục chần chừ, có lẽ toàn quân sẽ bị diệt tại đây.

Trong đêm tối, Thiệu Hoa Trì nhìn đám người của lão Lã bỏ chạy tứ tán, khẽ cười nói, "Từ tướng quân, ngài có biết kế này gọi là gì không?"

"Xin rửa tai lắng nghe."

"Chúng muốn đục nước béo cò, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, thì chúng ta dùng kế ám độ trần thương*, thụ thượng khai hoa* để đấu lại chúng."

*Ám độ trần thương: binh pháp Tôn Tử, lựa cách đánh mà đối phương không ngờ tới.

*Thụ thương khai hoa: binh pháp Tôn Tử, tung hỏa mù để địch tưởng mình người đông thế mạnh.

Thấy Thụy vương thong dong bình tĩnh, trong lòng Từ Thanh cực kỳ xúc động.

Trận chiến này còn chưa chính thức binh khí chạm nhau, nhưng Thụy vương đã khống chế được cục diện. Dù đối phương là kẻ mở màn với mục đích uy hiếp kinh thành thôi, cũng đủ khiến Từ Thanh phải nhìn Thiệu Hoa Trì bằng cặp mắt khác. Hơn nữa, sau động tĩnh lần này, người trong thành chắc hẳn sẽ cảm thấy lo lắng.

"Đây là điển cố ở đâu?" Lão nghiền ngẫm những từ này, càng cảm thấy xa xôi ảo diệu. Gương mặt già nua của Từ Thanh cũng phấn khởi bừng bừng. Lão cảm thấy những trận chiến sau này sẽ thay đổi rất nhiều chỉ bằng vài ba câu nói đó.

"Là cái người ngài gọi là "dao hai lưỡi" đó dạy ta. Tổng cộng có ba mươi sáu kế, do một vị tên là Tôn Tử biên soạn. Chúng ta chưa từng nghe tên vị này, nhưng binh pháp của ông ta quả thật rất xảo diệu. Phó Thần đã sai người biên soạn lại, lúc nào đó ta sẽ bảo Từ Chí đưa cho ngài."

Đó cũng là một trong những chuyện Phó Thần dặn dò trước khi giả chết.

Có một loại người, dù hắn không thực sự xuất hiện, hay đã qua đời, cũng có thể đạt được mục đích của mình thông qua những người khác.

Từ Thanh lại là người gia nhập thất vương đảng sau cùng, là nhân tố bất ổn định nhất. Phó Thần muốn củng cố thế lực cho Thiệu Hoa Trì, nên mới nghĩ ra thứ gì đó có thể hối lộ ông lão không dễ nịnh nọt này.

"Điện hạ." Từ Thanh kích động đến nỗi cơ mặt cũng phát run.

"Sao?"

"Có hắn ở bên cạnh ngài, đúng là song kiếm hợp bích." Phát huy không chỉ gấp đôi sức mạnh.

"Ngài lầm rồi, phải nói là trời sinh một đôi."

*Lời editor: Ác ôn, thồn cẩu lương mọi chỗ, trẻ không tha già không thương.