Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 278



Thiệu Hoa Trì bị sự nhiệt tình bất thình lình của Phó Thần khiến cho kinh hãi. Mấy ngày nay, Phó Thần cứ như kẻ giả mạo, thỉnh thoảng lại cho y một chút niềm vui bất ngờ không tưởng tượng nổi. Trái tim bồ câu của y sắp không chịu thấu nữa rồi. Nhưng mà dù lý do là gì đi nữa, y cũng hy vọng Phó Thần cứ "đầu óc không bình thường" thế này thêm một thời gian.

Hộ vệ nghe tiếng động, vội xông vào sân viện, "Điện hạ, xảy ra chuyện gì thế?"

Bọn họ phát hiện tiếng kêu bất ngờ của điện hạ ban nãy, lập tức rút gươm, trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Điện hạ là người cầm quân đánh giặc bao lâu, không biết gặp chuyện gì kinh hãi mà phải kêu lên như thế, khiến đám lính đề cao tinh thần cảnh giác thêm mấy chục lần.

Phó Thần nghe vậy, liền thả lỏng môi ra, liếm đi sợi chỉ bạc ái muội. Thiệu Hoa Trì quay đầu, quát đám lính bên ngoài, "Kinh ngac cái gì? Đang trong phủ của ta, có ai dám giương oai!"

Một đám lính tận trung với cương vị công tác bỗng dưng bị mắng vô cớ, ngây hết cả người. Bình thường thường, lỡ trong phủ có ngọn gió thổi, ngọn cỏ lay mà bọn họ không phát hiện được thì kiểu gì cũng ăn trận đòn. Thụy vương của họ dũng mãnh thiện chiến, kỷ luật nghiêm minh, sao bây giờ làm đúng chức trách mà lại bị mắng.

Phó Thần không đồng tình chút nào, nhưng ai bảo bọn họ quấy rối không đúng lúc, nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ.

Hắn không nặng không nhẹ, ngậm mút vành tai Thiệu Hoa Trình, giọng nói âm u như sương, "Bảo bọn họ cách xa ra một chút, tầm hai canh giờ."

"Ngươi rốt cuộc định làm gì?" Thiệu Hoa Trì mặt đỏ như say, hai má hổng ửng, ôm lấy Phó Thần. Tiếng y lí nhí như sợ bị người bên ngoài nghe thấy.

"Có nói hay không, hả?" Phó Thần siết phần thịt mềm trên eo người nào đó.

Lát nữa mà có tiếng động gì mờ ám, hắn không nghĩ đám hộ vệ mắt tinh tai thính kia sẽ không nghe thấy gì đâu. Đuổi họ đi cho điện hạ bớt xấu hổ nào.

Thiệu Hoa Trì bất đắt dĩ trừng mắt với hắn. Chỉ có mình hắn mới dám giương oai trước mặt y.

Bị ánh mắt đầy mời mọc như vậy lườm, Phó Thần cũng cảm thấy tòan thân nóng ran.

Thiệu Hoa Trì lại ra một mệnh lệnh kỳ cục, khiến đám thuộc hạ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết, "Lui xuống cho bổn vương. Trong hai canh giờ tới, không ai được đến gần chủ viện."

Phó Thần cười khúc khích, "Ngoan ghê."

Thiệu Hoa Trì lạnh mặt, không muốn nghĩ xem vì sao tên này bỗng dưng lên cơn thần kinh.

Phó Thần trìu mến vuốt ve mái tóc đen mềm mại, "Tóc, sao lại biến thành như thế?"

Đề tài này chẳng hề liên quan gì đến câu chuyện bọn họ đang nói. Thiệu Hoa Trì không hiểu vì sao Phó Thần bỗng nhiên hỏi vậy. Dù bây giờ, người đang ở trong tay mình, nhưng cơn đau như dao cắt từng miếng thịt, đâm thấu trái tim ngày trước không giảm bớt chút nào. Y không muốn nhắc đến nó nữa, "Bỗng nhiên có một ngày trở nên như thế, không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ngươi còn chưa trả lời ta đấy."

"Ta cũng bỗng nhiên nhớ ngươi, cho nên chạy về đây."

Thiệu Hoa Trì nghe mà lỗ tai phát run. Y không chịu nổi nhất là những lúc Phó Thần tuôn ra mấy câu tán tỉnh, khiến người ta có thể say sưa chết chìm bên trong. Y trầm ngâm "ừ" một tiếng.

Nghe rất chi là thờ ơ lạnh nhạt, chẳng có háo hức gì.

Ánh mắt Phó Thần càng thêm dịu dàng, tiếp tục vuốt ve mái tóc mình yêu thích, không nỡ rời tay. Nếu lúc trước chỉ đơn thuần là thấy đẹp mà thưởng thức, thì giờ lại thêm phần yêu thương, "Xin lỗi đã để ngươi chờ lâu."

Nếu ta sớm biết có ngày này thì năm xưa đã chẳng bắt ngươi đợi năm năm.

Phó Thần nhớ đến đứa em gái trong gia đình cuối cùng nhận nuôi hắn. Nó thường xuyên đọc tiểu thuyết ngôn tình rồi khóc thét khi nhân vật chính đắm chìm trong tuyệt vọng.

Hắn nghe thấy rất nghệ, cơ mà là nghệ thuật dùng từ thôi.

Nhưng giờ, khi thấy Thiệu Hoa Trì, hắn lại thương tiếc không thôi. Cảm xác đau xót cứ dâng ngập đáy lòng.

Thiệu Hoa Trì tưởng Phó Thần nói đến việc hôm nay hắn từ trong cung về muộn, "Là ta để ngươi chờ mới phải."

Hai người ông nói gà bà nói vịt mà chẳng hiểu sao hết sức hài hòa. Có lẽ họ đã sớm quen cách nói chuyện của đối phương nên người kia có đổi đề tài cũng nhanh chóng bắt nhịp được.

Phó Thần không nói gì. Nếu Thiệu Hoa Trì đã không muốn cho hắn biết, thì hắn chẳng biết gì hết.

Thấy ánh mắt muốn nói lại thôi của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì lại càng không hiểu đầu cua tai nheo.

Sao hôm nay, thái độ của hắn...kỳ kỳ.

Bỗng nhiên, Phó Thần lên tiếng trước, "Nô tài muốn hầu hạ điện hạ tắm rửa thay quần áo, không biết có được chăng?"

Được không ấy hả.....

Thiệu Hoa Trì đầu óc trống rỗng, ngây người nhìn nam nhân trước mặt. Chắc y nghĩ nhiều quá rồi, Phó Thần chẳng qua chỉ là muốn chăm sóc y như lúc trước, chứ không phải cái y đang tưởng tượng đâu, "Ta....không cần người hầu hạ những việc này, ngươi cũng biết đấy."

Hồi nhỏ, đám cung nhân hoảng đến phát điên khi trông thấy gương mặt quỷ của y đã để lại bóng ma sâu sắc trong lòng, mãi chẳng quen được.

Y cũng đâu muốn mình xấu xí đáng sơ như thế.

Những ký ức lưu lại trong đầu, hình thành phản ứng trên thân thể, khiến y không còn muốn ai đụng vào mình, hay giúp mình tắm rửa nữa.

"Nhưng ta muốn....Có được không?" Phó Thần không mong Thiệu Hoa Trì có thể hoàn toàn quên đi quá khứ. Nhưng hắn hy vọng những ký ức mới bao trùm lên sẽ giúp y nguôi ngoai. Hơn nữa, có một người yêu cái gì cũng hợp khẩu vị của mình như vậy đi qua đi lại trước mặt bao lâu, hắn cũng là nam nhân bình thường, sao không động lòng kia chứ?

Hắn muốn làm chút chuyện, nếu không thì đâu phải đuổi hộ vệ đi.

"Ừ." Thiệu Hoa Trì ấp úng đáp. Hình như y lúc nào cũng không có cách cự tuyệt nam nhân này.

Thiệu Hoa Trì sực nhớ ra, tóc của mình mà dính nước là sẽ phai ra cả chậu màu đen, cho nên bảo Phó Thần đến Đào uyển chờ.

Y vội vàng lấy nước, tẩy hết thuốc nhuộm đi rồi mới sai người mời Phó Thần đến chủ viện. Thật ra, trước mặt Phó Thần, y cũng bối rối vì những điểm yếu ngoại hình của bản thân lắm. Còn trẻ mà tóc đã bạc trắng như cụ già, nhìn gớm không cơ chứ.

Phó Thần nhân lúc rảnh rỗi, đến thăm tiểu vương gia. Nhờ Phó Thần xuất hiện, cuộc sống của đứa bé đã tốt hơn nhiều. Đám ma ma và thị nữ hầu hạ nó cũng tận tâm hơn. Lúc Phó Thần đến thì Thiệu Long còn đang ngủ. Hắn ra hiệu cho người hầu, bảo không cần đánh thức.

Hắn rón rén tay chân, đi đến cạnh giường, nhìn gương mặt đang say giấc của đứa bé con.

Nhìn một lát, hắn mới bật cười, "Còn giả bộ ngủ nữa à?"

Đứa bé vụng trộm mở mắt, thấy Phó Thần thì liền mềm giọng làm nũng, "Không ngủ được...."

Nó vẫn còn rất hoảng sợ vì chuyện xảy ra đêm trước, nhưng không muốn làm phiền ai. Nó cũng biết, nếu mình không ngủ được thì đám người hầu kẻ hạ sẽ bị trách phạt.

Phó Thần nhớ đến Thiệu Hoa Trì, quả là cha nào con nấy, tính nết ngoan cường như nhau.

Hắn bất đắc dĩ ôm đứa bé vào lòng, nhẹ nhàng hát ru.

Không biết bao lâu sau, tiểu vương gia ngáy khò khò, Phó Thần mới rời đi.

Chủ viện cũng giống Trọng Hoa cung, có một bể tắm được xây ở sân sau. Dù nắng cuối thu tương đối gắt, nhưng không khí lại khô lạnh. Nước nóng được đưa vào tuần hoàn, tạo cảnh mây khói mịt mờ như ảo mộng.

Từng hàng đèn lồng được Thiệu Hoa Trì cẩn thân châm lên, lung linh sáng sau tán cây, điểm màu sắc ấm áp dịu dàng. Lá phong bên ao lượn lờ bay xuống. Quanh bể tắm trồng đầy thứ hoa cỏ quý giá, đều là dân chúng dâng tặng cho Thụy vương. Thiệu Hoa Trì không phải người trong ngoài bất nhất, một khi đã nhận là sẽ trồng trong vườn. Từng chậu hoa nở rộ ra muốn hồng nghìn tía. Giới vương công quý tộc mộ danh Thụy vương ghé chơi đều tán thưởng không ngớt. Bách tính nghe vậy, càng tích cực trồng hoa.

Lúc này, Thiệu Hoa Trì chẳng có tâm tư đâu mà ngắm cảnh. Toàn bộ sức chú ý của y đều dồn vào âm thanh bên ngoài màn. Y ngượng ngùng, lúng túng đến nỗi cởi áo cũng chậm chạp. Hai tai thi thoảng lại vểnh lên, nghe tiếng chân người kia xem đến chưa.

Nhìn mảnh quần duy nhất còn sót lại, y cắn răng cởi nốt, vội vàng nhảy xuống bể nước mịt mù khói tỏa.

Lúc Phó Thần bước vào thì nhìn thấy bọt nước lóng lánh bắn tung từ dưới ao. Trong ánh sáng lốm đốm của những chiếc đèn lồng, hắn thoáng trông thấy tấm lưng không chút thịt thừa của Thụy vương, vòng eo mềm dẻo, hai chân thon dài cùng mái tóc bạc trắng, bóng mượt.

Đẹp quá....

Không phải mắt hắn mù, mà là chưa từng nghĩ.

Bây giờ nghĩ thì còn được lắp thêm một lăng kính tình nhân.

Thiệu Hoa Trì vội vàng xuống nước, sợ Phó Thần nhìn thấy, lại tưởng mình cố ý cởi quần áo thật chậm. Nhớ đến mấy lần dụ dỗ trước kia, y lúng túng phát hoảng.

Không ngờ vừa vốc nước lên mặt, đã bị một người ôm chặt từ phía sau. Âm thanh êm dịu quen thuộc lại vang lên, "Để điện hạ chờ lâu...."

Thiệu Hoa Trì không nhận ra hắn đến từ lúc nào. "Sao ngươi lại xuất quỷ nhập thần như thế!"

Không cho người ta chuẩn bị tâm lý gì cả.

Phó Thần đương nhiên không cho rồi, kẻo cái tên không biết là táo bạo hay nhát gan này tránh né. Hắn nhẹ nhàng hôn gáy Thiệu Hoa Trì, "Suỵt, đừng nói."

Thiệu Hoa Trì xấu hổ nhắm mắt lại, "Đây là....thuận theo tự nhiên mà ngươi nói sao?"

Phó Thần không ngờ đến lúc này mà Thiệu Hoa Trì vẫn nhớ như in từng lời của hắn, "Xem là vậy đi."

Hắn lại cầm khăn lụa trắng, chậm rãi xoa bóp, tắm rửa cho điện hạ nhà mình, "Hôm nay ngài không cần làm gì hết, cứ để nô tài hầu hạ ngài."

"Sao ngươi biết....làm mấy chuyện này." Tuy ngón tay không chạm trực tiếp vào da thịt, nhưng cứ như gãi không đúng chỗ ngứa, khiến người ta nhộn nhạo. Chẳng hiểu Phó Thần học đâu ra mà thành thạo như thế, động tác nào cũng hết sức mời gọi.

"Tự nhiên mà biết thôi. Nơi này thì sao? Có cần mạnh hơn chút không?" Phó Thần kết hợp tắm rửa với mát xa, săn sóc Thiệu Hoa Trì chu đáo. Thiệu Hoa Trì chưa từng được người ta hầu hạ như thế bao giờ, còn chưa bắt đầu đã toàn quân đại bại rồi.

".....Im miệng." Y thở phì phò, yếu ớt ra lệnh.

"Xin vâng." Phó Thần cong mắt mỉm cười.

Thiệu Hoa Trì cắn răng nén chặt âm thanh sắp thoát ra miệng. Có đôi khi y không thể chịu nổi mấy lời lễ phép đáng ghét này của Phó Thần.

Nghe rất đường hoàng, mà cực kỳ xấu hổ.

Thiệu Hoa Trì cũng định chạm vào Phó Thần, nhưng lại bị Phó Thần nắm lấy tay, đặt một nụ hôn lên đó, "Đêm nay ngài đừng làm gì hết, chỉ cần hưởng thụ thôi."

"....." Thiệu Hoa Trì há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện ra, trừ hôn thì y chẳng muốn làm cái gì cả. Ánh nến lấp lánh bên ao nhòe nhoẹt trước mắt, tựa như sao trên trời rơi rụng. Bỗng nhiên, y hít sâu một hơi. Từ nhỏ đến giờ chưa từng được ai ve vuốt, Phó Thần mới trêu chọc một lát mà đã kích động rồi, "Sao ngươi.....sao ngươi có thể...."

"Chắc tại ta có năng khiếu." Nói rồi mổ mổ vài cái lên môi y.

Thiệu Hoa Trì thầm cảm ơn trời đất. Trời đang tối, ánh đèn lồng cũng không rõ lắm, hơi nước lại mịt mù. Bằng không, Phó Thần sẽ trông thấy mình nực cười thế này. Nhưng y không ngờ, ai kia biết hết, chỉ không nói ra thôi.

"Ngươi!" Thiệu Hoa Trì kinh hãi định trốn, nhưng Phó Thần ôm chặt lấy, đề phòng y tránh né.

Thiệu Hoa Trì bị siết lại, chỉ có thể nhận lấy kích thích cuồn cuộn không ngừng.

Thiệu Hoa Trì chưa từng hy vọng xa vời rằng Phó Thần sẽ chạm vào y một ngày nào đó. Y biết rõ giữa bọn họ có một bức tường cao ngăn cách. Mấy năm trước, phụ hoàng nghi ngờ y không có năng lực trong chuyện phu thê nên đã đưa đến một đám nữ nhân. Y không tránh được, nhưng cũng không thể chạm vào họ, nên ép Phó Thần giúp mình tiết ra. Cả đời này y vĩnh viễn không quên sự chán ghét cùng cực được che giấu sau gương mặt lạnh lùng của hắn.

Y cũng nhớ, lúc ở thành Bảo Tuyên, Phó Thần trúng xuân dược nên đầu óc không tỉnh táo, định cưỡng bức y. Đến lúc nhìn thấy lồng ngực bằng phẳng của y mới dừng lại.

Bởi vì Phó Thần phát hiện ra đặc trưng nam tính của y mới không tiếp tục. Từng chuyện xảy ra khiến y từ lâu đã an phận, Phó Thần cũng giống như tất cả nam nhân khác trên thế gian này thôi, chỉ thích nữ tử mềm mại.

Y làm sao dám ép buộc một người không hề hứng thú với nam nhân như Phó Thần chạm vào mình.

Vậy mà những gì Phó Thần làm hôm nay không hề có chút miễn cưỡng.

Y không biết nên vui mừng cho bản thân, hay đau lòng thay Phó Thần.

Mới qua vài động tác, Thiệu Hoa Trì đã ép mình nhanh chóng tiết ra trên tay Phó Thần, kết thúc lần thân mật đầu tiên ngắn ngủi giữa hai người. Y không biết Phó Thần còn có thể đối với y đến mức độ nào? Có phải nhiều hơn một cái hôn cũng được hay không?

Nhưng mà chuyện diễn ra bây giờ vượt quá mọi mong đợi lẫn tưởng tượng của y, hơn nhiều lắm.

Tiết ra xong, Thiệu Hoa Trì không ngừng run rẩy. Một hàng lệ từ khóe mắt y trượt xuống.

Phó Thần còn tưởng Thiệu Hoa Trì khó chịu vì thời gian quá ngắn. Nói gì thì nói, nam nhân đều biết rõ, ra sớm là chuyện xấu hổ cỡ nào.

Nhưng khi nhìn thấy nước mắt của y, hắn mới phát hiện ra trạng thái của Thiệu Hoa Trì có gì đó không đúng.

"Sao vậy? Có phải làm ngươi khó chịu không?" Phó Thần cau mày, tự trách không thôi. Đây mới chỉ là lần thứ hai trong đời hắn làm chuyện này cho nam nhân, nói đến kỹ thuật cũng không tự tin lắm. Hắn vốn muốn hầu hạ y vui vẻ một hôm, nhưng hình như khéo quá hóa vụng rồi.

Hai bàn tay Thiệu Hoa Trì đan kín mắt.

"Không....Không phải. Là ta mừng quá đấy thôi."

Thật sự mừng lắm.

Dù Phó Thần bỗng nhiên nhiệt tình với y vì lý do gì, y đều mừng rớt nước mắt.