Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 55



Từ đó về sau, Điền thị cứ thấy Nha Phù công chúa là sợ hãi trong lòng. Công chúa đối với kẻ còn chưa xuất giá đã nghiễm nhiên thành nữ tử bên cạnh phu quân mình như thị cũng chẳng có chút hảo cảm gì, nhưng nàng biết rõ thân thể mình nên chẳng làm sao được, chỉ đành sai thị nữ mang chút thuốc bổ làm quà đến cho Điền thị rồi lập tức đi ngay.

Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn là thất hoàng tử cũng cho nàng mặt mũi, hờ hững với vị Điền thị này.

Còn những lúc chỉ có hai người họ với nhau, đám nô tài đều lui hết xuống. Thiệu Hoa Trì liếc mắt nhìn Phó Thần, cả hai phối hợp rất ăn ý, không có bất cứ sai lầm nào.

Có rất nhiều lúc bọn họ không thể bí mật gặp nhau để trao đổi được, cho nên Thiệu Hoa Trì và hắn hầu đều dùng cách làm khẩu hình, ánh mắt, ra hiệu khoan đã, sẵn sàng...

Ví dụ như nhìn miệng cử đông, hắn biết y nói: Đã chuẩn bị xong.

Chuẩn bị ở đây là nói tới chuẩn bị "đạo cụ" cho Mai cô cô.

Phó Thần chớp mắt, tỏ ý đã hiểu.

Hình như Thiệu Hoa Trì làm nhiều thành nghiện, lại tiếp tục làm khẩu hình, như muốn bảo Phó Thần ở lại, đi cùng nhau.

Phó Thần không nhìn cặp mắt đầy ám chỉ kia, lặng lẽ lui ra. Y đang nghĩ cái gì vậy chứ?

Không biết từ lúc nào, Phó Thần cảm thấy mối quan hệ giữa hắn và Thiệu Hoa Trì có chút thay đổi. Từ lúc ban đầu, y vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, đến uy hiếp lợi dụ hắn, giờ lại thành trưng cầu ý kiến hắn.

Nếu người ngoài nhìn vào, hẳn sẽ nghĩ thất điện hạ đang dần dần trưởng thành, muốn giữ uy phong của chủ nhân, vừa muốn kẻ khác trung thành tuyệt đối với mình.

Nhưng hắn không thể ở lại chỗ bọn họ được. Hoàng thượng muốn hai người kia bồi dưỡng tình cảm, nếu không thì làm sao khống chế được Bàn Nhạc tộc?

Y hiếm khi lâm vào thế yếu nhưng Phó Thần lại làm như không thấy gì, Thiệu Hoa Trì suýt chút nữa không kìm chế được mà bóp nát chén trà.

"Điện hạ, ngài sao vậy?" Nha Phù cho rằng thân thể Thiệu Hoa Trì không khỏe.

"Không sao, chỉ bỗng nhiên nghĩ, nữ tử hoàng gia cô độc từ nhỏ, kẻ xấu xí như ta chắc nàng chưa trông thấy bao giờ, hẳn là không ưa nổi ta. Dù ở cạnh nhau nhưng chẳng qua cũng chỉ là giao dịch, ta lại vọng tưởng chân tình." Thiệu Hoa Trì thản nhiên nói, ánh mắt chứa vẻ đau thương cùng tự giễu. Y vừa nói vừa rót cho mình và Nha Phù chén trà.

Dường như một động tác thong thả này có thể khiến lòng y bình tĩnh lại. Y nhắc nhở mình lần nữa, tuyệt đối không thể mất khống chế trước mặt Phó Thần. Nếu cứ ép buộc hắn như vậy, sớm muộn cũng sẽ đẩy Phó Thần đi xa hơn. Trước mắt cứ chờ sóng yên biển lặng mới có thể thu phục triệt để Phó Thần, bắt hắn chuyên tâm làm việc cho y.

Nha Phù cho rằng Thiệu Hoa Trì đang nói đến hôn sự của bọn họ, trong lòng bỗng thấy thương tiếc. Cả hai người đều là những kẻ đáng thương.

Thứ nỗi đau đồng bệnh tương liên này khiến trong nháy mắt, công chúa có cảm giác tâm ý tương thông cùng Thiệu Hoa Trì.

[Điện hạ, công chúa và ngài khá giống nhau, tuy thân thể mang bệnh tự nhỏ nên được tộc trưởng sủng ái, nhưng lại không hợp với bộ lạc, thậm chí còn liên lụy đến nhiều tộc nhân. So với người thường, nàng rất dễ xúc động, càng khát khao hơi ấm, mong ước có người khiến nàng bộc lộ thứ tình cảm muốn che chở. Ngài càng tỏ ra yếu thế thì nàng càng dễ đồng cảm. ]

Thiệu Hoa Trì nhìn về hướng Phó Thần rời đi.

Ngươi xem, chưa từng gặp người thật mà đã nắm rõ tính cách đối phương trong lòng bàn tay.

Phó Thần, ngươi là một nhân tài, không, có lẽ còn vượt xa nhân tài.

Nhưng nếu ngươi không thật sự trung thành với ta, ta rốt cuộc nên giữ ngươi bằng cách nào?

Nếu ngươi phản bội, trở thành mưu sĩ của kẻ khác, ta sợ chính mình sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi. Ngươi đừng thử thách sức kiên nhẫn của ta. Ngươi thông minh như thế, nhất định sẽ không ngu ngốc đến nỗi phản bội lại ta, phải không?

Công chúa nói rất nhiều chuyện, như thể muốn khiến Thiệu Hoa Trì vui vẻ hơn.

Rõ ràng Phó Thần không ở đây, nhưng tựa hồ đâu đâu cũng có bóng dáng hắn. Thiệu Hoa Trì vừa chìm trong suy nghĩ, vừa hòa nhã đáp lời công chúa.

Tâm trí để hai nơi mà trò chuyện như vậy, nhưng Nha Phù công chúa không hề nhận ra.

Phó Thần đã nhận được tin tức hắn cần từ Quỷ Tử. Quỷ Tử là thủ lĩnh của mười hai người, từng trau dồi rất nhiều tri thức trong quá trình huấn luyện. Hắn kể tất cả những gì mình biết về tê tước, bao gồm cả cách thức nuôi nấng, tổng kết ngắn gọn một lượt. Trong những thông tin này, thứ Phó Thần để ý nhất chính là một điểm tương đối mơ hồ: tê tước có khả năng phát giác mùi hương đặc thù.

Mùi hương đặc thù, không cần biết có phải hắn nghĩ quá nhiều hay không, nhưng nhắc đến nó, Phó Thần lại nhớ tới mùi hương lúc trước chỉ lóe lên trong tíc tắc rồi biến tan. Sau đó, mùi hương ấy không xuất hiện thêm một lần nào, giống như chỉ là ảo giác. Không bỏ qua bất cứ điểm đáng ngờ nào là quan điểm sinh tồn của Phó Thần. Một kẻ khi xác định được đối tượng có khả năng uy hiếp, dám liều chết để tung một đòn cuối cùng, thì sao có thể là chuyện đơn giản được?

Phó Thần ngẩn đầu nhìn lên trên. Trời cao vạn dặm, không có bóng chú chim kia.

Không phải không có, mà là nấp đi mất rồi. Dựa vào khí hậu ở Loan Kinh, nơi này xem ra gần 40 độ vĩ bắc, còn kinh độ thì không xác định được. Tê tước có lẽ không thích ứng được với khí hậu nơi đây. Loài chim này trước nay chỉ có mấy con, rốt cuộc được nuôi dưỡng ở đâu.

Nếu hắn giết một con này, thì liệu có còn con khác hay không?

Hơn nữa, dựa trên thông tin thu được, trận chiến Lộc Tuân, nơi tê tước xuất hiện, diễn ra vào mùa thu đông. Điều đó chứng tỏ nhất định phải có phương pháp nuôi khiến tê tước sinh sống được đủ bốn mùa. Nếu nắm được phương pháp này, dù là chiến trường hay do thám đều rất hữu dụng, có thể phổ biến rộng rãi.

Nhưng mấy chuyện này để đó tính sau. Việc trước mắt là giải quyết vấn đề của bản thân cái đã.

Giả sử như con chim này thật sự nhắm vào hắn dựa vào mùi hương nào đó. Lúc đó, Thẩm Kiêu chỉ ngẩng đầu xác định vị trí của tê tước, sau đó quan sát hắn vài lần. Đến cả người cẩn thận như công chúa Vịnh Nhạc còn không phát hiện ra điểm gì khác thường từ dó có thể đoán ra, hắn không bại lộ, cho nên mùi hương này chắc chắn không phải mùi người thường ngửi thấy được. Tê tước cũng nào phải yêu tinh thần thánh, nó còn cần đến thời cơ nào đó chăng?

Dựa theo suy luận này, Phó Thần lại phỏng đoán thêm một chút nữa. Kẻ chủ mưu phía sau là Thẩm đại nhân, nhưng sau lưng y hẳn phải có một tổ chức nghiêm mật có thế lực khổng lồ, thậm chí có khả năng mai phục tại hoàng cung, tấn công hoàng tử, không chừng một lúc nào đó có thể ám sát cả hoàng đế. Sở hữu một mạng lưới giăng kín trong cung đình nhìn bề ngoài thì nghiêm nhưng bên trong lỏng lẻo như vậy, có lẽ tổ chức này đã tồn tại nhiều năm. Có thể hành động để thần không biết quỷ không hay thì chắc chắn tài lực, thế lực, nhân lực phải rất dồi dào.

Hôm nay Thẩm Kiêu còn chưa đánh rắn động cỏ, cũng không phát hiện ra hắn mà chỉ trùng hợp thấy hắn có chút kỳ lạ. May sao Thẩm Kiêu căn bản sẽ không để mắt tới một nô tài, cho nên dù cẩn thận mấy đi nữa cũng có sai sót.

Hắn nhất định phải giải quyết con chim kia trong mấy tiếng này, thậm chỉ phải cố hết sức để Thẩm Kiêu không phát hiện ra chân tướng.

Sau đó, giả sử mùi hương kia thật sự tồn tại nhưng còn cần thời cơ nào thích hợp mới phát ra, nếu hôm nay hắn không biết được cần thời cơ gì thì chí ít cũng phải biết, mùi hương đó tồn tại bao lâu?

Ngay lúc ấy, hắn đã tắm rửa tịnh thân, còn thay quần áo. Từ lúc đó tới giờ đã qua vài ngày, sao có thể ngửi ra được?

Chân tướng cứ như bị vây trong từng tầng tơ kén, hắn lại nắm quá ít thông tin, không thể đoán chính xác được. Loại cảm giác vô lực này hắn đã trải qua nhiều. Dù lần nào cũng vượt qua, nhưng thực sự lực lượng hắn có trong tay vẫn quá ít.

Hắn có thể mượn người của thất hoàng tử hay Đức phi để sử dụng, nhưng không thể tin cậy, cũng không dám tin cậy.

Ở thời đại sinh mệnh chỉ trong sớm chiều này, tính mạng nô tài như lục bình trôi, nhìn thì êm đềm nhưng biết bao nhiêu mạo hiểm.

Phó Thần đi tới phủ nội vụ một chuyến, giao chút công sự, lại sai người mang chút hoa cỏ thừa ở Trọng Hoa cung chuyển đến Dịch Đình hồ, tìm chỗ phù hợp mà trồng. Phế vật sau khi sử dụng cũng không được lãng phí. Mãi đến khi Lưu Túng nhắc nhở, hắn mới giật mình thấy bản thân bận rộn quá, đến cơm còn chưa ăn.

"Ngày thường làm cái gì cũng tốt, nhưng đối với chính mình lại lộn xà lộn xộn, cầm lấy!" Lưu Túng cau mày, cầm lấy hộp thức ăn trên bàn, đưa cho hắn.

"Cảm ơn, cha nuôi." Như có vô số mạch nước nóng chảy vào lục phủ ngũ tạng, Phó Thần chỉ biết đáp mấy chữ khô khan, nhưng lại không có một chữ nào là giả vờ.

Chân tâm của Phó Thần, không phải một người hoàn hảo khéo léo với người ngoài, soi không ra được một chút sai sót, mà trái lại, là một kẻ kho khan, thậm chí có chút khờ khạo. Nhận ra điều ấy, đáy mắt Lưu Túng càng thêm ôn hòa. Lão lạnh nhạt nói: "Còn không ăn nhanh lên, nguội bây giờ."

"Vâng." Phó Thần yên lặng bở hộp đồ ăn, cúi gằm xuống, chỉ sợ người ta trông thấy vẻ mặt hắn lúc này.

Phó Thần thân còn là thiếu niên nhưng đã có địa vị cao. Dù tuổi hắn nhỏ nhưng đã luyện được một thân tường đồng vách sắt. Vậy mà người thực sự quan tâm đến hắn chẳng có nhiều, đến chính hắn còn không để ý đến bản thân. Cứ như vậy, chẳng bao lâu sẽ hỏng người. "Cha nuôi của con vừa đi dạo một chuyến Địa Phủ về, giờ có cảm giác, không gì quý bằng thân thể. Sức khỏe mới là tài sản lớn nhất. Có thể sống tốt thì gì cũng không quan trọng. Đừng để sau này cha nuôi đi rồi mà vẫn không an tâm được vì con."

"Cha nuôi, người còn trẻ lắm." Phó Thần bỗng thấy nghẹn ngào ở cổ.

"Đời người có ai mà không chết?" Lưu Túng thấy lông mày Phó Thần nhăn lại, có chút an ủi. Lão đã sống đến chừng này tuổi, cả đời vùi mình trong chốn hậu cung. Nếu lúc già đi còn có nhi tử chu đáo thế này thì chết cũng nở mày nở mặt, "Giám Lan viện chỗ con ngày trước, vừa tuyển thêm một đám người."

Cứ đúng giờ, Phó Thần lại đến viện cũ của mình ở Giám Lan viện thăm các đồng nghiệp. Hắn không ỷ mình là từ tam phẩm mà lên mặt, cho nên được tiếng thơm là người biết suy nghĩ cho hạ nhân nhất trong đám thái giám địa vị cao, thanh danh cứ thế đồn xa.

"Bí mật nhé. Ta đã tìm bọn họ nói chuyện, dựa vào năng lực cùng hiểu biết của bọn họ để phân đến mấy nơi khác nhau, nếu có thể đề bạt cho chúng cũng thuận tay. Ta là tổng quản công công, ít nhiều gì cũng có khả năng đề bạt đến từ tứ phẩm. Tương lai, những người này đều sẽ là trợ lực của con, nhưng con không thể lòng dạ đàn bà, mềm yếu thiếu quyết đoán. Nếu con có thể nhẫn tâm hơn chút, bắt những người này làm việc cho con. Sau đó, kẻ nào hữu dùng thì giữ lại, kẻ nào vô dụng hay một mặt hai lòng thì không thể nương tay. Trước mắt cứ cho bọn họ chút thời gian bồi dưỡng, bồi dưỡng thật tốt mới thành người của con."

Những lời nói thấm thía Lưu Túng chỉ bảo cho Phó Thần đều là kinh nghiệm lão tích góp được nhờ theo hầu hai đời đế vương cùng mấy thập niên lăn lộn chốn hậu cung, là tinh hoa một đời của lão, dốc hết túi mà dạy bảo. Lão dùng đôi đũa sạch gắp thịt bò bỏ vào bát Phó Thần: "Ăn nhiều thịt vào, toàn ăn rau dưa như vậy thì lấy đâu ra sức."

Phó Thần gật dầu, ừ nhẹ một tiếng, ngoan ngoãn ăn thức ăn được gắp cho, tựa như con cái đích thực, lúc nào cũng bỏ ngoài tai lời nói của người già. Chẳng biết phải nói là do trưởng bối ân cần hay con cháu chiều lòng các cụ, dù đôi bên ngoài miệng càm ràm nhưng trong lòng lại vui vẻ chịu đựng, thậm chí còn rất hưởng thụ thời khắc bình yên này.

Chính vì nghe được hàm nghĩ trong những lời của Lưu Túng, Phó Thần mới càng không thể phản đối quyết đinh của lão. Vì sao những người này có thể trở thành trợ lực của hắn, nhất định Lưu Túng đã ngầm cho mấy người kia biết chuyện họ ngẫu nhiên được chuyển công tác hay thăng chức đều nhờ phúc của Phó Thần. Về sau, nếu những người này đạt được vị trí cao mà lòng dạ biến chất, Phó Thần làm thế nào thu phục bọn họ?

Cái Lưu Túng dạy Phó Thần là cách trị kẻ dưới, khác hoàn toàn với thất hoàng tử, là phương pháp dùng riêng cho tầng lớp nô tài.

Phó Thần dùng cơm xong thì bắt gặp lục hoàng tử Thiệu Cẩn Đàm đứng ngoài cửa Hi Hoa cung, đang muốn tiến vào nhưng bị đám người Mặc Họa ngăn cản.

Y vẫn mặc một thân thường phục, chẳng hề giữ hình tượng, nhất quyết lôi lôi kéo kéo Vịnh Nhạc công chúa, bất mãn nói: "Tứ tỷ tỷ, tỷ nhất định phải cho ta gặp Cẩn phi nương nương, ta có việc gấp lắm rồi! Nương nương ai cũng có thể không gặp, trừ ta ra! Ta đáng thương lắm!!!"

Vì Cẩn phi và Dung chiêu nghi chỉ âm thầm quan hệ thân thiết cho nên người ngoài cũng không biết rõ, Vịnh Nhạc công chúa và Thiệu Cẩn Đàm cũng coi nhâu như tỷ đệ ruột.

Vịnh Nhạc công chúa khúc khích cười, nàng cũng rất thích đệ đệ tính tình hào sảng này, "Tiểu thần tài, ta còn biết làm thế nào được, đừng kéo nữa! Các tỷ tỷ còn chờ ta đến họp mặt, không ở đây nói chuyện với ngươi được đâu."

"Ai chẳng biết Cẩn phi nương nương thương tỷ nhất. Không được, tỷ phải nói giúp ta! Ta rất gấp, khẩn cấp lắm rồi!" Thiệu Cẩn Đàm lôi ra mọi chiêu tất sát, ngay cả khóc lóc om sòm cũng dám làm.

"Tự mình nghĩ cách đi." Vịnh Nhạc công chúa ở trước mặt phò mã bao giờ cũng mang dáng vẻ ôn hòa hào phóng, nhưng giờ phút này, Phó Thần mới thực sự thấy nàng rực rỡ lóa mắt, đó là sự vui vẻ toát ra từ nội tâm.

Nhưng khi trông thấy Phó Thần, vẻ tươi cười xán lạn của nàng lập tức tan biến, nét mặt thay đổi thật nhanh, ánh mắt có chút phức tạp.

Thấy sắc mặt Vịnh Nhạc công chúa không ổn, sau đó còn vội vàng bỏ đi, Thiệu Cần Đàm mới quay đầu trông thấy Phó Thần, "Nô tài từ đâu tới, khiến hoàng tỷ mất hứng?"

Lúc đối mặt với hạ nhân, Thiệu Cẩn Đàm lại khôi phục lại phong thái vốn có. Y sinh ra trong hoàng thất, đương nhiên lòng tự trong cao vời vợi, tuyệt đối không có chuyện hạ mình bình đẳng với người hầu.

Phó Thần hành lễ, ăn ngay nói thật: "Nô tài chỉ gặp mặt Vịnh Nhạc công chúa duy nhất một lần."

"Một lần mà có thể khiến hoàng tỷ ôn hòa như thế không thích ngươi, xem ra bản lĩnh ngươi cũng không nhỏ." Từ trước đến nay, y luôn được tứ hoàng tỷ chiếu cố, khiến y không vì mẫu thân không được sủng ái mà chịu nhiều tổn thương. Y rất hiểu tính nết hoàng tỷ. Nàng là người vô cùng dễ mến, chẳng lẽ còn bị cả hạ nhân ức hiếp hay sao?

Phó Thần cúi thấp đầu, không lên tiếng phản bác.

"Quỳ xuống! Không được phép của ta thì không được đứng lên." Hoàng tỷ không dạy bảo ngươi, chẳng sao, ta làm hộ!

"Vâng, tạ diện hạ ân điển." Phó Thần trầm mặc giây lát. Hắn biết lúc này chối cãi cách nào cũng không thuyết phục được một người vốn muốn định tội mình, cho nên kéo vạt áo, định quỳ xuống.

Quỳ chủ tử cùng quỳ phạt là hai chuyện khác nhau. Quỳ trước chủ tử là chuyện kinh thiên địa nghĩa, đẳng cấp khác biệt đương nhiên phải có lễ nghi tương ứng, từ xưa đến nay là như vậy rồi. Nhưng phạt quỳ, là giáng tội, so với trượng trách, tiên hình, vả miệng là còn tương đối nhẹ. Chỉ là đối với một thái giám từ tam phẩm như Phó Thần, thậm chí còn là thủ lĩnh thái giám ở Hi Hòa cung thì có chút mất mặt, đả kích về mặt tinh thần càng lớn hơn.

Một đám cung nữ thái giám ban nãy đứng ngoài cửa ngăn lục điện hạ xông vào, không nhịn được mà thầm vui sướng khi thấy người gặp họa. Phó Thần rớt đài, chẳng phải chuyện đáng ăn mừng hay sao?

Thấy Phó Thần bị phạt quỳ trước mặt quần chúng, một người nào đó mắt lóe lên cơn giận dữ, nhưng miệng vẫn tươi cười: "Tiểu lục nhi, ngươi đùa giỡn ra uy ở cung điện của ta sao? Người của bổn cung, bổn cung tự mình xử phạt."

Những nô tài khác trông thấy bóng dáng Đức phi, lập tức phải giấu nhẹm vẻ mặt hớn hở của mình, cung kính cúi đầu, thầm hối hận không biết ban nãy mình có biểu hiện thái độ rõ ràng hay không.

"Cẩn phi nương nương!" Thiệu Cẩn Đàm vui mừng rối rít. Y cũng biết gần đây mình liên tuc đến tìm Cẩn phi, nương nương đóng cửa không chịu gặp cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng không ngờ lần này lại chủ động bước ra. Y vội vàng xun xoe chạy tới lấy lòng, "Ôi dào, chẳng phải chỉ là tên nô tài thôi sao. Ta chẳng qua chỉ là thuận miệng, ai biết hắn lại quỳ thật. Người cho ta vào trong đi, ta thực sự có chuyện cần bàn."

Ánh mắt Cẩn phi lạnh lẽo, chẳng nói gì thêm, xoay lưng đi vào. Thiệu Cẩn Đàm thấy ánh mắt kia có chút rợn gáy, không biết mình đã làm chuyện gì chọc giận nương nương.

Nhưng dù không rõ, Thiệu Cẩn Đàm cũng chẳng nghĩ nhiều.

Phó Thần đứng lên nhìn quanh, thấy Mặc Họa mỉm cười với hắn, sau đó chỉ chỉ cây trâm trên đầu, ý nói ta trả lễ cho ngươi chuyện tặng cây trâm.

Phó Thần cảm kích mỉm cười. Tuy chỉ là có qua có lại, như thể đôi bên chẳng nợ gì nhau, nhưng quan hệ lại càng thêm hòa hợp.

Cây trâm ấy do Phó Thần thiết kế, Lục hoàng tử làm ra rất nhiều hàng mẫu nên mang đến cho Đức phi, Đức phi lại đưa cho hắn. Một nam nhân như hắn dùng trâm làm gì, cho nên đem tặng cho Mặc Họa và mấy người Mai cô cô.

Mặc Họa vừa nãy trông thấy tình cảnh có vẻ không tốt. Nàng nhớ lúc Cẩn phi vẫn còn là Cẩn Đức phi, lúc nào cũng rất sủng hạnh Phó Thần, đám nô tài bình thường như các nàng không cách nào so sánh được. Lại thêm chuyện gần đây Phó Thần từ chối ban thưởng trước mặt hoàng thượng, chỉ một mực nói tốt cho Cẩn phi, hành vi này khiến Mặc Hoa âm thầm vỗ tay tán thưởng.

Vì Thiệu Cẩn Đàm là kho vàng nhỏ của Tấn Thành đế, tính tình cũng năng nổ hoạt bát, cho nên hôm nay đến chỗ nương nương này, hôm sau đến chỗ nương nương kia, hoàng đế cũng không ngăn cản. Tấn Thành đế cảm thấy nhi tử này rất xảo quyệt, y đã tìm ai thì nhất định chỉ để moi tiền. Trời sinh ra y thấy tiền là sáng mắt, cho nên y thích ép ai thì cứ ép, đằng nào chẳng phải tiền bạc đều rơi vào túi lão cha là hắn hay sao?

Si nông công thương, tuy nói thương đứng cuối cùng, nhưng ai có thể sống thiếu tiền tài cho được. Tấn Thành đế thích ăn chơi xa xỉ lại càng thiếu tiền. Dù đám triều thần bao lần buộc tội Thiệu Cẩn Đàm, hắn đều mắt nhắm mắt ở cho qua, làm ra vẻ người cha nhân từ chiều con không biên giới.

Thiệu Cẩn Đàm đỡ Cẩn phi vào phòng, lập tức lại quăng luôn phong thái hoàng tử ra sau, "Nương nương, người mau giúp ta, nói cho ta vị tiên sinh kia rốt cuộc là ai? Người không biết đâu, tiệm nước hoa kia mới khai trương, vì không biết phương thức của hắn nên mùi không thơm được như vậy, có người còn nổi mẩn toàn thân, kéo đến đòi bồi thường. Còn cả tiệm trang sức nữa, nếu không có vị tiên sinh kia thì các vị quý phu nhân còn chọn này chọn khác. Kể từ khi có đồ chế từ bản vẽ của hắn, rất nhiều người nhất quyết chỉ mua thứ hắn chế chứ không chọn món khác, khiến ta buôn bán khó khăn hơn nhiều. Miếng ăn đều bị các tiệm khác giành mất rồi, người không thể không giúp ta được."

Cẩn phi từ tốn vuốt ve con mèo Bánh trôi, thấy Phó Thần đi vào, chỉ mỉm cười nói, "Đi pha bình trà, thêm loại thường ngày ta thích."

Phó Thần ngầm hiểu, "Rõ."

Trông thấy Phó Thần, Thiệu Cẩn Đàm có chút không ưa, nhưng trước mắt y có chuyện phải cầu xin. Ban nãy, vì tên nô tài này mà y bị giáo huấn ngay trước mặt mọi người, cho nên càng nhìn càng bực, chỉ có thể xem như không thấy. Cẩn phi trước nay là người xem trọng tính nết, sao có thể chỉ vì tên nô tài này bộ dạng không tồi mà sủng ái được, thật quá nông cạn!

Lại còn sủng đến nỗi tứ tỷ của ta cũng bị hắn khi dễ.

Không được, lát nữa nhất đinh ta phải vạch trần bộ mặt của tên điêu nô này.

"Bây giờ hắn không thể cho ngươi bất cứ bản vẽ hay phương thức bào chế nào được, vì ngươi có thể độc chiếm." Ý Cẩn phi là, nếu Thiệu Cẩn Đàm có dược hàng mẫu nước hoa cùng phương thức chế tạo của Phó Thần, y sẽ tự mình tìm người sản xuất, bỏ qua bước trung gian là Phó Thần, chuyện này đương nhiên không thể chấp nhận được.

Thiệu Cẩn Đàm không muốn tình cảm giữa mình và Cẩn phi bị một vị tiên sinh thần bí nào đó chia cắt, cho nên mới giở chút thủ đoạn nho nhỏ. Không phải y không muốn tiếp tục hợp tác, nhưng lần trước Cẩn phi đòi chia lời quá cao. Những năm phần, thế thì y còn thu về được bao nhiêu! Y muốn tự mình sản xuất lấy, sau đó chia một phần để tỏ lòng cảm kích.

Hơn nữa, tiền y kiếm được bao giờ cũng phải cống ba phần cho phụ hoàng, lợi nhuận thu về chưa gì đã bay mấy bảy tám phần, bản thân còn lại chẳng bao nhiêu. Chẳng lẽ y không cần chi tiêu sao, không cần nhân lực vật lực sao?

Ngược lại, y không phải thực sự muốn đắc tội Cẩn phi. Y đương nhiên yêu kính Cẩn phi, tình cảm ấy bồi dưỡng từ nhỏ, nhưng chuyện đó với kiếm tiền là hai việc khác nhau. Chiến sự xảy ra đã lột của y không ít của cải, y phải nhanh chóng nghĩ cách phục hồi. Chẳng qua tình thế bắt buộc mới phải đưa ra chủ ý này.

"Ta cũng có nỗi khổ của ta, ta sống không có dễ dàng gì. Nếu được người giúp đỡ, đợi việc này thành công, cùng lắm thì người lấy sáu phần ta lấy bốn. Chỉ cần người cho ta biết hắn rốt cuộc là ai? Lần trước ta trả cho hai người văn thư và con dấu, thậm chí còn cho hai người một khoản ngân lượng để mua quả núi lớn như thế cơ mà." Chuyện Thiệu Cẩn Đàm nói là sau khi thương lượng với Mục Quân Ngưng. Nàng muốn xây dựng một lãnh địa của riêng mình, mà trên mặt công văn thì cần Lục hoàng tử hỗ trợ.

Đến bây giờ Mục Quân Ngưng vẫn không hiểu rốt cuộc Phó Thần muốn làm gì. Những chuyện này hắn nhất quyết giữ bí mật, một câu cũng không nói, còn muốn nàng chung tay phối hợp. Thế mà nàng cứ hồn nhiên đáp ứng. Nàng chưa từng nghĩ mình hóa ra là người không chịu nổi mỹ sắc dụ hoặc như thế.

Nhưng nghĩ lại, Phó Thần ở trong cung cũng không có gì bảo đảm, có lẽ là muốn tìm một nơi để lúc về già có chỗ an sinh, thế cũng là chuyện bình thường. Không ít thái giám trong cung cũng chuẩn bị mua sắm sản nghiệp bên ngoài, có điều mua một ngọn núi thì nghe hơi kỳ lạ.

Phó Thần biết, Mục Quân Ngưng có thể đồng ý chuyện này là vị hắn chẳng qua chỉ là tên nô tài. Một thái giám thì có thể gây ra sóng gió gì. Nàng cho rằng hắn muốn mua ruộng đất làm giàu gì đó, cho nên không quá để tâm.

"Đáng lẽ là có cơ hội, nhưng bây giờ thì không được nữa rồi." Đức phi đang định nhặt hạt dưa trên bàn thì bị một đôi tay khác nhẹ nhàng lấy đi.

Đôi tay kia cẩn thận tách vỏ, bỏ nhân hạt lên đĩa, đưa đến trước mặt nàng, quả thật là hầu hạ chu đáo đến toàn diện. Phó Thần thuận tay mang một bình trà nóng hổi mới pha tới để lên bàn.

"Vì sao?" Thiệu Cẩn Đàm không cam tâm.

"Ngươi vừa đắc tội hắn." Vừa phạt hắn quỳ, giờ lại quay sang xin xỏ? Nào có chuyện tốt như thế.

"Lúc nào! Ta còn chưa gặp vị tiên sinh kia!" Đầu y quay mòng mòng, tức đến khó thở. Nói liên tục một hồi đến mức miệng lưỡi khô khốc, bèn cầm lấy chén trà Phó Thần mới rót. Uống cạn một hơi xong, y nhảy dựng lên, "A, a...Cay quá, bên trong có gì vậy!"

Nhìn y chạy tới chạy lui, Mục Quân Ngưng bị chọc cười như xem xiếc thú, "Gần đây ta thích cho ớt vào trà, cảm thấy uống rất ngon miệng. Ngươi thấy đúng không?"

Thiệu Cẩn Đàm vồ lấy mứt hoa quả trên bàn, liên tục nhét vào miệng, cay đến nỗi không nói nên lời, chỉ biết há mồm hít khí. Đây rốt cuộc là thứ ớt nào mà cay như thế! Hơn nữa, có ai lại thích bỏ ớt vào trà!

Mãi mới đỡ hơn một chút, y ngước gương mặt tèm lem nước mắt nước mũi lên, ai oán nhìn Mục Quân Ngưng, " Người, người tệ lắm! Tệ lắm! Người tuyệt đối không phải Cẩn phi nương nương mà ta biết!"

Rốt cuộc y đã làm gì mà đắc tội Cẩn phi nương nương, để nàng hành hạ y thành như thế?

Cẩn phi cười khẽ, quay sang lườm Phó Thần một cái mới nói: "Ngươi muốn gặp hắn cũng không phải không thể. Qua mấy ngày nữa là tết trung thu, sẽ có lễ hội. Trong dân gian cũng tổ chức nhiều hội hè. Vừa lúc ngươi phụ trách tiết mục thuyền hoa hôm ấy, đến lúc đó hắn sẽ xuất hiện."

"Nương nương, người không đi cùng thì là thật khó quá. Tết trung thu đông người như vậy, ta biết đi đâu mà tìm, có khác gì mò kim đáy bể."

Khắp Hi Hòa cung rộn ràng tiếng cười khẻ của Cẩn phi cùng tiếng gào thét của lục hoàng tử.

Tuấn mã vun vút lao trên đường, trên lưng ngựa là một nam một nữ, Nam tử ăn mặc đơn sơ, ngoại bào lấm đất đỏ, đầy phong trần mệt mỏi, quần áo nữ tử đã bạc phếch không nhìn ra màu sắc, che một nửa khuôn mặt. Vì suốt một thời gian dài rong ruổi yên ngựa khiến mặt trong đùi ả trầy da tróc thịt, nhưng không dám kêu một tiếng bởi nam nhân ngồi trước nàng chẳng vì ả than khóc, quát mắng mà lơ là chút nào. Thậm chí có lần ả cầm dao định ám sát hắn nhưng hắn cực kỳ có kinh nghiệm mà phản chế lại, suýt nữa khiến cổ tay ả gãy đôi. Hắn từng vào nam ra bắc, chẳng có gì chưa từng thấy qua, sao có thể bị một nữ tử nhỏ nhoi uy hiếp. Sau đó, hắn chỉ buông lại vỏn vẹn một câu khiến ả không dám nhúc nhích.

"Quý tần, nếu còn dám phản kháng, thần chỉ có thể đưa người về đội hô tống lúc trước thôi. Có điều, luật lệ Tấn triều đối với phạm nhân bỏ trốn..." Chỉ nói đến nửa câu, Diệp Huệ Ly đã sợ đến mức chẳng còn chút ý muốn chống trả nào.

Ả chỉ thầm ước đi cho nhanh, đến một nơi ả có giường để đặt lưng xuống ngủ một giấc, cùng một bát cơm nóng, một ít đồ ăn là thỏa mãn lắm rồi.

Phải đi đường thật nhanh nên Lương Thành Văn vốn đã rất mất kiên nhẫn. Còn mấy việc Phó Thần nhờ, hắn đều chưa làm xong, sao có thời gian mà dùng dằng với một nữ tử, mà hắn thì từ đầu đã chẳng thích đàn bà.

"Sao lại dừng rồi?" Đối với loại người bề ngoài nho nhã nhưng bên trong cứng rắn như thép, ả cực kỳ sợ hãi, ngay cả bị hỏi cũng cảm thấy bất an.

Lương Thành Văn không buồn trả lời, chỉ nhìn xa xa phía trước. Hắn đi theo tuyến đường Phó Thần đã vạch kế hoạch, cũng có nghĩa là đi vòng đường xa.

Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn không chạm mặt đám người Phó Thần nhắc đến.

Hiện tại, có một đám nạn dân sức cùng lực kiệt, phải chịu cảnh màn trời chiếu đất bên ngoài tường thành, dường như chỉ khắc khoải mong chờ cánh cổng lớn có thể mở ra. Những nạn dân này đều trốn từ Tây Bắc, do xảy ra chiến tranh nên buộc phải rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn. Sau đó họ lại nhận ra thiên hạ rộng lớn nhường nào, đi mãi không có chỗ dừng chân, càng lúc càng tuyệt vọng. Đi đến thành trì thứ năm rồi mà vẫn bị cự tuyêt, bọn họ chỉ có thể tạm thời nghỉ lại đây. Nguy cơ chết vì đói khát đang hăm dọa từng giờ, mà cách đó không xa, cổng thành vẫn đóng chặt, cắt ngang đường cầu sinh duy nhất.

Thành chủ không muốn cho bọn họ vào nên hạ lệnh đóng kín cửa, không nhận nạn nhân của bất cứ nơi nào.

Lương Thành Văn hai mắt bỏng rát, nắm chặt trong tay tờ văn thư do Phó Thần giao cho. Đây là việc Phó Thần nhờ riêng hắn, không hề thông báo cho thất hoàng tử, bởi thứ Phó Thần dùng là ấn của lục hoàng tử vốn thuộc phe nhị hoàng tử. Thiệu Cẩn Đàm và Phó Thần vốn chẳng hề có một chút quan hệ, thế mà không biết hắn làm cách nào lấy được phần văn thư này.

Có đôi khi hắn không thể không phục sát đất nhân mạch của Phó Thần.

Có thứ này trong tay, ít nhất cũng có thể mượn xe ngựa và một chút đồ ăn. Ngay cả nơi có nạn dân mà Phó Thần còn có thể sắp xếp chu toàn, còn an bài thêm một số công tác sau đó nữa. Có đôi khi, hắn nghĩ Phó Thần đích thực là yêu nghiệt, thân ở chốn thâm cung mà có thể âm thầm liên kết sự việc, thế mà lại thuận lợi bất ngờ.

Hắn không hoàn toàn trung thành với thất hoàng tử. Năm đó người bức độc trên người thất hoàng tử là phụ thân hắn, nhờ có phần tình nghĩa này cho nên sau khi vào thái y viện, hắn cũng nguyện ý giúp đỡ y một chút. Phụ thân vô tội uổng mạng, hắn rất cần thế lực. Khi ấy hắn chỉ là một lại mục nhỏ nhoi, để vươn đến chỗ cao hơn, nếu không thề trung thành bán mạng thì làm sao đạt được mục đích trong thời gian ngắn được.

Chuyện Phó Thần đề nghị lần này lại là chuyện ích nước lợi nhà. Hắn chưa từng quên nguyện vọng của bản thân, ước mong thiên hạ thái bình, bách tính vô bệnh, cho dù biết là không có khả năng. Nhưng ai nói ước mơ nhất định phải biến thành thực.

Hắn biết Phó Thần không có người để dùng, lại càng không có ai tin tưởng được, chỉ có mình Lưu Túng, miễn cưỡng một chút thì có thêm hắn, mà hắn tình nguyện theo trợ giúp người này.

Lương Thành Văn giục ngựa, một mạch lao về phúa trước. Đám nạn nhân tựa như muốn nhào tới, nhìn hắn đầy thèm khát.

Lương khô trên người hắn không đủ cho bọn họ. Khi người ta đói đến hoa mắt thì gì cũng dám làm.

Thấy mấy người kia chen nhau lao đến, khiến hắn không có cách nào đi vào thành, hắn đành chọn kẻ lao tới đầu tiên. Chỉ trong nháy mắt, người kia nhão lăn ra đất.

Hắn lặng lẽ thu lại ngân châm trong tay, chẳng qua chỉ là điểm huyệt vị nhưng nhìn qua thật giống ra tay giết người.

Hắn là đại phu, nhưng ai nói đại phu nhất định phải yếu ớt.

Diệp Huệ Ly nhìn thấy mà trợn mắt há mồm. Vậy rốt cuộc trên đường đến đây, ả đã làm ra bao nhiêu chuyện ngu xuẩn vậy?

Ả cũng không phải thực sự ngu ngốc, chỉ là tuổi vẫn còn trẻ, ở nhà được sủng lên tận mây xanh, vào cung không chịu thu liễm, cố ý làm bậy, mới thành cái tính nết này. Trải qua nhiều phen lên voi xuống chó, suýt nữa bị sung làm quân kĩ, hiện giờ ả đã trưởng thành hơn nhiều.

Thấy Lương Thành Văn không tốn chút sức nào mà có thể giết chết một người, tóc gáy ả đều dựng ngước, chỉ muốn cách tên quỷ đội lốt người này càng xa càng tốt, nhưng một ngón tay cũng không dám động đậy.

Những nạn dân khác nhìn thấy cảnh này cũng bị thân thủ xuất thần nhập hóa của Lương Thành Văn dọa sợ xanh mắt, lác đác tản ra.

Lương Thành Văn thấy bọn họ tránh đường, liền lấy văn thư ra, nói với lính canh gác trên tường thành: "Mở cửa thành, ta có chuyện quan trọng cần bàn với thành chủ."

Hắn thuận lợi qua cổng thành, mang theo văn thư của lục hoàng tử, mượn được một ít lương thực và xe ngựa. Lúc mang nồi cháo nóng ra, những nạn dân bên ngoài ngửi thấy mùi thơm, ngay lập tức hóa thành tổ ong vo vẽ, ai nấy đều trở nên điên cuồng.

Nhưng vì Lương Thành Văn ra tay trước đó, bên cạnh hắn còn có thêm vị thành chủ muốn lấy lòng lục hoàng tử mà tăng thêm binh lính bảo hộ nên mấy người kia sợ bị đánh, mấy ngày nay đã có vài người bị đánh chết rồi. Đám nạn dân rụt rè, sợ hãi, không dám tiến lên.

Lương Thành Văn thấy những người này hoảng sợ nên sai Diệp Huệ Ly đi chia cháo cho những nạn dan đói khát sắp chết. Lần đầu tiên Diệp Huệ Ly nhận làm loại công việc thế này, nhưng hóa ra lại không khó chịu như ả nghĩ.

Nếu là trước kia, nhất định ả sẽ vô cùng căm ghét, nhưng cho đến bây giờ, ả đã nhiều đêm ăn cơm với gió ngủ với trời, làm sao còn để ý những người này có bẩn không, có hôi hám không. Dù sao chính bản thân ả cũng đã hôi thối đến không chịu nổi rồi, cho nên cũng ngoan ngoãn đi phát đồ ăn cho nạn dân.

Được những nạn dân cảm tạ, thậm chí còn có đứa bé trai khóc lóc hỏi có thể cho nó thêm một ít nữa không, nói muốn cho tiểu muội muội ăn thêm vài miếng, Diệp Huệ Ly lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc lạ lùng. Ả hít một hơi thật sâu, tâm trí tỉnh táo hơn bao giờ hết. Dù trước kia ả ngông cuồng biến thái, nhưng tận sâu trong bản chất, ả vẫn là người. Chỉ cần không phải súc sinh, khi chứng kiến hoàn cảnh như vậy, sao có thể không chút động lòng. Ả nhỏ giọng nói: "Được, lát nữa mọi người đều lấy xong, ngươi lén đến đây, ta cho thêm một ít."

Tất cả mọi người đều tới lấy đồ ăn. Bọn họ ngồi xổm tại chỗ mà ăn như hổ đói, không sợ nóng, cứ thế đổ thẳng vào miệng. Cháo được ninh đến nát nhừ, dễ dàng chui qua cổ họng, cũng thích hợp với người đói bụng lâu ngày.

Những người này nghỉ ngơi tại chỗ một ngày, có thêm chút sức lực, Lương Thành Văn mới cho bọn họ thay phiên nhau ngồi lên xe thồ, tiến về phía trước.

Cho đến khi ấy, có một nạn dân thông minh, chính là đứa bé xin thêm chút cháo cho muội muội của mình, bản thân chịu ăn ít đi cũng đươc. Nó hỏi Lương Thành Văn là ai, ít ra cũng phải biết tên ân nhân của mình.

Ai cho bọn họ ăn, người đó là thần thánh.

"Tên ta không có gì đáng nói, các ngươi chỉ cần biết, người giúp đỡ các ngươi, tên chỉ có một chữ Thần." Lần trước, chuyện mổ bụng cứu Lưu Túng, hắn vốn đã không muốn giấu giếm, chuyện lần này hắn càng không muốn đi cướp công lao của kẻ khác. Hắn cũng có lòng tự trọng, đó cũng là lý do vì sao Phó Thần giao việc này cho hắn, "Các người có thể gọi hắn là Thần đại nhân."

Phi Khanh muốn tính bát tự của nhân vật quan trọng kia, nhưng y không bắt đầu ngay lập tức.

Trước đó, y còn phải chuẩn bị đầy đủ một số chuyện. Những việc có khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn nhất định phải phân phó xong xuôi. Hiện tại, y đang đợi thân tín báo cáo tung tích của Thiệu An Lân.

Thiệu An Lân đã mất tích hơn nửa tháng, Tấn Thành đế giấu nhẹm chuyện này cũng giống như dự kiến của Phi Khanh.

Tên hoàng đế này, chỉ cần nhắc dến lợi ích của bản thân thì ngay cả người nhà cũng không thèm nhận mặt, cho dù là nhi tử được sủng ái cũng không cách nào cản trở hắn.

Thiệu An Lân, không phải ngươi từng nói muốn tự tay giết ta sao?

Ta chờ ngươi, cho nên, ngươi không thể chết dễ dàng thế được.

Tâm trạng Phi Khanh có chút phiền muộn. Cặp mắt bình thản vô ba chầm chậm hé, đứng dậy khỏi bồ đoàn, ngước nhìn trời đêm, im lặng quan sát.

Hả?

Toàn cơ?....Một sao trong chòm sao Bắc Đẩu, Toàn Cơ đang lấp lóe sáng, còn ở phía kia là, Thất Sát!

Sao có thể như vậy được! Thất sát lại ra tay ư?

Toàn Cơ còn được gọi là Huyền Tề tinh, là ngôi sao y giả, có tiềm chất của một thần y cùng lòng thương xót sinh mệnh, cũng là sao phụ trợ sau ba chủ cục của Sát Phá Lang là Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang. Hiện giờ Thất Sát vẫn chưa thu phục được hai chủ tinh kia, nhưng lại tìm ra Huyền Tề?

Thất Sát, Thất Sát, tất cả đều do ngươi mà ra. Mà ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào, ẩn thân ở đâu?

Vì sao có thể vừa che giấu bản thân, vừa hành động liên tục?

Thẩm Kiêu, lần này không cần biết người Đệ Ngũ tố giác la ai, chỉ cần tìm thấy, lập tức giết chết!

Chúng ta không có thời gian cân nhắc xem kẻ này vô tội hay có tội.

Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!

Ở trong hoàng cung, quốc yến đã bắt đầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Trước mắt ta đa biết Thất Sát là Phó Thần, còn Phá Quân và Tham Lang?

Sơ đồ tinh tú (chỉ giới hạn trong truyện): Sát Phá Lang, mỗi chữ đều đại diện cho một chủ tinh. Sát đại diện cho Thất Sát, tức thiên hạ chi sĩ, Phá đại diện cho Phá Quân, tức tung hoành chi tướng, Lang đại diện cho Tham Lang, tức giảo quyệt chi tài. Ba sao hợp nhất có thể thay đổi được cục diện đã định, sửa đổi Tử Vi mệnh cách, khiến thiên hạ đổi chủ!!!

Trừ ba người Sát Phá Lang, còn có một số tinh tố phụ khác. Thiết lập này nghe hơi kỳ nhưng ta rất thích.