Thái Tử Không Thích Biến Thái

Chương 87



Tinh Húc trước giờ không quá thích tiếp xúc với người khác, đặc biệt là người khác giới.

Nhưng anh ở Mỹ sáu năm, lăn lộn kiếm tiền, cũng đã tiếp xúc qua với giới nghệ sĩ, anh hiểu rõ hơn ai hết đôi khi phải hạ cái tôi của mình xuống.

Cho dù người trước mặt anh không thích cũng phải học cách nở nụ cười thân thiện, dù không muốn tiếp xúc cũng phải chịu khó linh hoạt một chút.

Cho nên đối phó với một cô gái như Trần Giai Di với anh chẳng có gì khó khăn.

Anh tùy tiện cười một chút cũng có thể khiến cô nàng tim đập chân run, nhưng sẽ tuyệt đối không để cô ấy chạm vào người.

Trần Giai Di ban đầu còn thấy kinh ngạc, cứ mỗi lần cô muốn chạm vào anh đều cố ý né ra.

Cô không cảm thấy khó chịu.

Nếu nam nhân mà dễ thu phục quá thì còn gì thú vị.

Thời gian ở Mỹ cô vẫn luôn dõi theo anh, theo dõi weibo của anh, nhưng anh kín tiếng rất ít khi đăng bài.

Mỗi lần đăng đều thu hút hàng trăm hàng nghìn lượt xem và theo dõi, chắc hẳn sẽ không chú ý đến một fan nữ nhỏ bé như cô.

Ở anh hội tụ tất cả những tố chất của một người đàn ông, là nam thần trong mắt các cô gái.

Cô biết Tinh Húc chưa hẳn đã thích mình, có lẽ chỉ đang cố gắng để không làm khách của bố mình thất vọng mà thôi.

Lần đầu tiên cô gặp một nam nhân ở bên cạnh cô lâu như vậy mà vẫn chưa bị cô làm cho động lòng.

Một người đầy thách thức như thế nếu thu phục được sẽ tuyệt vời biết chừng nào.

Khi hai người xuống phòng ăn, mọi người đều đã yên vị ngồi trên bàn, chỉ còn chừa lại duy nhất hai vị trí ngồi ngay cạnh nhau, đủ biết hai bên gia đình quyết tâm muốn gán Giai Di cho Tinh Húc.

Tinh Húc nhìn Sử Hồng ngồi ở vị trí đối diện.

Sử Hồng biết rõ anh đang nhìn cậu nhưng làm lơ như không biết mà quay qua cười nói vui vẻ với Tinh Thần.

Cậu ta rõ ràng đang cố tình trêu tức anh.

"Giai Di mới về nước chưa bao lâu, hẳn còn nhiều thứ lạ lẫm lắm.

Cuối tuần này A Húc có thu xếp được thời gian đưa Giai Di đi chơi không?"

"Không đâu ạ.

Con phải ở lại trực rồi."

Đường Ngân nhíu mày: "Tuần trước con đã trực chủ nhật rồi, không lẽ tuần này lại trực nữa? Bệnh viện bóc lột nhân viên thực tập như vậy?"

"Không phải.

Là con xin ở lại trực với mọi người.

Con chỉ mới là nhân viên thực tập, nếu không chăm chỉ một chút thì sao được nhận vào làm chính thức?"

Đường Ngân rất không vui.

Ông biết thừa thằng nhóc này là cố ý.

Có vẻ nó không thích mối hôn sự này.

Nhưng cho dù là vậy thì nó cũng không cần giữ mặt mũi cho ông sao.

"A Húc nói đúng đó.

Thằng bé đang còn trẻ, lo cho sự nghiệp trước là đúng đắn.

Anh không nên nổi giận với nó."

"So với công việc ở bệnh viện luôn luôn bận rộn thì sinh viên đại học rảnh rỗi hơn nhiều.

Sao bố không bảo Tinh Thần đưa cô ấy đi?"

Tinh Thần đang gắp miếng thịt đưa lên miệng, nghe lời này mà giật mình đến đánh rớt luôn miếng thịt xuống chén.

Cậu lập tức phản ứng lại:

"Ây, sao đột nhiên anh lại nói em chứ? Em tuy là sinh viên đại học nhưng sang năm là năm cuối rồi, em phải tranh thủ học thêm.

Không có thời gian đi chơi đâu."

Sử Hồng liếc nhìn Tinh Húc, hơi khó hiểu tại sao anh ta lại từ chối một cơ hội tốt như thế.

Hoặc có lẽ do muốn tiếp tục lừa dối cậu nên mới đột nhiên thay đổi thái độ.

Nhưng mà hai anh em nhà này trước mặt con gái nhà người ta mà thi nhau từ chối như thế chẳng khác gì đang muốn vả mặt cô ấy sao.

Không lịch sự chút nào.

Cậu đành phải ra mặt chút vậy.

"Cuối tuần này con nghỉ.

Con có thể đưa Trần tiểu thư đi chơi."

"Không được.

Không phải anh đã nói cuối tuần muốn đi làm thêm để kiếm tiền trả...!Ái da!" Tinh Thần chưa nói hết đã bị Sử Hồng đạp vào chân bắt cậu ngậm miệng.

"Hả? A Hồng? Con muốn đi làm thêm sao?" Liễu Mạn ngạc nhiên hỏi.

"Dạ.

Con muốn nhanh chóng kiếm tiền trả lại cho bố.

Nhưng mẹ đừng nghe Tinh Thần nói linh tinh.

Con đúng là có ý định đi làm thêm thật nhưng con còn chưa tìm được việc, làm sao mà cuối tuần này đã đi làm ngay được.

Cho nên chủ nhật này con rảnh."

Đường Ngân gật đầu tán đồng.

Ông luôn cảm thấy rất hài lòng với cách cư xử tinh tế của Sử Hồng, chẳng bù với hai đứa con trai kia của ông.

"Lão Đường, cái vụ con trai kiếm tiền trả cho ông là vụ gì vậy?

"À, A Hồng tính tình tự lập lắm.

Tôi thấy A Hồng đi làm xa bất tiện nên muốn mua cho nó một chiếc xe, nhưng nó không chịu nhận.

Tôi phải nói mãi thằng bé mới chịu nhận tiền của tôi với hình thức vay nợ và trả lãi hàng tháng đấy.

Tôi cũng hết cách."

"A Hồng nhà ông đúng là đứa trẻ tuyệt vời.

Bây giờ không được mấy đứa trẻ không ỷ lại vào gia đình mà luôn cố gắng tự lập như nó đâu.

Tương lai chắc chắn có thể làm nên chuyện."

"Cảm ơn ông bạn già."

Tinh Húc và Tinh Thần nhìn tình huống này rất không hài lòng.

Sử Hồng là người duy nhất bọn họ không muốn thân cận với Trần Giai Di nhất.

Cậu ấy đẹp như thế, nam hay nữ đều dễ dàng bị cậu ấy thu hút.

Để Sử Hồng đi chung với Giai Di ai dám chắc sẽ không mọc thêm một cái đuôi nữa.

"Khụ khụ.

Trí nhớ của A Hồng không quá tốt, rất dễ bị lạc đường.

Để anh ấy đi con không yên tâm.

Chỉ là một ngày chủ nhật thôi mà, cho dù bận rộn thì con vẫn thu xếp được.

Em sẽ cùng đi với hai anh chị."

Tinh Húc muốn nói gì đó lại thôi.

Lần này Tinh Thần đã nhanh hơn anh.

Anh không thể kiếm cớ nào đi theo bọn họ được.

Trần tổng có thể nhận ra con gái mình thích Tình Húc, vậy mà cậu ta lại từ chối, ngược lại để hai đứa em trai của mình đi thay.

Ông sợ con gái sẽ thất vọng, ông quay qua nói nhỏ với con gái:

"Nếu con không thích thì cuối tuần này không cần đi với bọn họ."

"Sao cha lại nói vậy? Bọn họ đã khẩn khoản mời, con sao có thể từ chối.

Hơn nữa, con cũng muốn đi mà." Giai Di mỉm cười nói.

Bản thân cô cho rằng muốn chinh phục được Tinh Húc thì phải thu phục được những người xung quanh anh ấy trước.

"Vậy chúng ta cứ quyết định thế đi."

...***...

Vào đến phòng của mình, Sử Hồng liền ngã phịch xuống giường, thả lỏng toàn thân.

Bữa ăn tối hôm nay đúng là vô cùng căng thẳng.

Suốt cả buổi bố đều nhìn Tinh Húc tỏ vẻ không hài lòng.

Quan hệ của hai người vốn đã không tốt rồi, sau chuyện này e là lại càng xa cách.

Cậu đang nghĩ xem liệu có cách nào có thể giúp cải thiện mối quan hệ của cha con họ không.

"Cộc, cộc." Có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

Sử Hồng ngạc nhiên ngồi dậy.

Bây giờ đã là chín giờ tối, không hiểu là ai tìm cậu.

Nếu là Tinh Thần đến hỏi bài thì không phải là muộn lắm rồi sao.

Cửa vừa mở ra, nhìn thấy người đang đứng bên ngoài, Sử Hồng hốt hoảng vội đóng của lại nhưng lại bị một bàn tay to lớn chặn lại.

Tinh Húc ra sức đẩy mạnh cửa khiến Sử Hồng phải bước lùi về sau, suýt thì té ngã.

Anh lập tức bước vào bên trong rồi tiện tay khoá cửa lại.

"Anh… anh đột nhập vào phòng bất hợp pháp."

"Anh không đột nhập.

Anh vào một cách quang minh chính đại mà."

"Quang minh chính đại cái con khỉ.

Tôi có cho anh vào đâu chứ?"

"Sao tối nay thái độ của em lạ thế hả? Em một mực gán tôi cho Trần Giai Di sau đó lại khó chịu với tôi là sao?"

Nhắc đến chuyện này Sử Hồng lại thấy bực mình.

"Không phải anh rất thích cô ta sao? Tôi chỉ đơn giản là giúp cho hai người thêm gắn kết mà thôi."

Tinh Húc đột ngột bước đến áp sát Sử Hồng khiến cậu giật mình.

"Tại sao em lại nghĩ là anh thích cô ta?"

Sử Hồng nhíu mày.

Tại sao anh ta lại nhìn cậu với thái độ hằn học như vậy.

Không phải cậu mới là người nên tức giận sao?

"Cô gái đó vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, ai mà chẳng yêu thích chứ.

Anh đứng bên cạnh cô ta một bộ soái khí ngút trời như thế.

Tôi thấy hai người rất là hợp nhau."

Từng lời nói của Sử Hồng đều có ý cạnh khoé, nói móc anh.

Bình thường hai người vốn hay cãi nhau nhưng chưa bao giờ Sử Hồng lại có thái độ cạnh khoé gay gắt như vậy cả.

Anh để ý hình như Sử Hồng bắt đầu có thái độ như vậy hình như là từ sau khi Trần Giai Di xuất hiện.

Trên môi bỗng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

"Có phải là em đang ghen với anh không?"

Sử Hồng giật nảy, mặt bỗng chốc đỏ lựng lên.

Cậu phản bác ngay:

"Anh bị điên à? Tôi mong anh cưới vợ luôn còn không được, sao phải ghen chứ.

Anh không cần phải suốt ngày đùa giỡn với tôi, nên sống đúng với bản ngã của mình đi."

"Sống đúng với bản ngã hả? Nói đúng lắm."

Tinh Húc đột ngột áp sát Sử Hồng rồi ôm cậu lên ném thẳng lên giường, bản thân ngay lập tức nằm đè lên.

Hành động quá bất ngờ Sử Hồng không kịp phản ứng lại.

Đến lúc định thần lại được đã thấy hai tay mình bị Tinh Húc khoá chặt trên đỉnh đầu, hai chân cũng bị anh ta đè xuống giường, không có cơ hội thoát ra.

"Anh… anh làm cái gì đấy hả?"

"Không phải em mới bảo anh sống đúng với bản ngã của mình sao? Anh đang làm đây."

"Anh nói vậy là ý gì?"

"Em không phải quên anh là đàn ông đấy chứ? Người yêu nằm ngay bên dưới mình thế này thì mình sẽ muốn làm gì đây?"

Đôi mắt cậu mở to đầy kích động.

Anh ta vừa gọi cậu là "người yêu" sao? Trống ngực đập thình thịch liên hồi.

Cậu đã quyết định không thể sa vào tình cảm với người này, nhưng mỗi lần anh thân cận lại không cách nào kìm nén được bản thân muốn nhiều hơn.

Cậu tự nhủ bản thân rằng mình không thích anh ta.

Anh ta chỉ đang trêu đùa mà thôi.

Anh ta là thích con gái.

"Anh đợi ưm…"

Tinh Húc cúi mặt xuống, vùi đầu vào hõm cổ cùa Sử Hồng khiến cậu hoảng sợ.

Anh phả hơi thở đầy nam tính vào tài cậu, gặm nhấm vành tai đang ửng đỏ.

Sử Hồng lần đầu trải nghiệm cảm giác này mới biết hóa ra tai mình lại nhạy cảm như thế.

Lúc anh chạm vào vừa ngứa lại vừa kí.ch thích đến kì lạ khiến cậu không kìm nổi mà rên lên một tiếng.

"Em rõ ràng là rất thích lại còn làm bộ."

Mặt Sử Hồng đỏ như con tôm luộc.

Cậu vừa tức vừa ngượng vì bị trêu chọc, ra sức vùng vẫy nhưng sức Tinh Húc khoẻ hơn cậu, lại nằm phía trên nên sức lại càng mạnh.

Sử Hồng vùng vẫy không được đành nằm thở d.ốc.

Tinh Húc nhìn mà bật cười.

"Em đẩy cái gì.

Nằm tận hưởng sự phục vụ của anh không tốt sao?"

"Đồ bi.ến thái! Anh buông tôi ra!"

Sử Hồng cảm thấy rất uất ức.

Nếu như Tinh Húc không thực sự thích cậu thì đừng nên cố ý trêu đùa như vậy.

Làm thế chẳng khác nào là đang xúc phạm cậu vậy.

Nhận thấy thái độ của Sử Hồng trở nên khác lạ, cứ như đang chịu ủy khuất, Tinh Húc dừng hành động trêu đùa của mình lại.

Anh hôn nhẹ lên trán Sử Hồng, thì thầm:

"Sao thế? Nếu em thấy khó chịu thì anh xin lỗi.

Anh chỉ muốn yêu thương em."

Sử Hồng nhìn Tinh Húc.

Lúc này sao anh lại dịu dàng như vậy, như muốn bảo bọc cậu trong vòng tay.

"Không phải anh thích Trần tiểu thư sao? Anh đã gọi cô ấy thân mật như vậy mà."

Tinh Húc mỉm cười hôn lên mặt Sử Hồng thêm mấy cái nữa, nở nụ cười đầy cưng chiều.

"Em còn nói là mình không ghen sao? Em yên tâm.

Anh không thích cô ấy.

Anh yêu em.

Từ trước tới giờ anh chỉ thích một mình em."

Tinh Húc cúi xuống, đặt lên môi Sử Hồng một nụ hôn thật nhẹ nhàng.

Anh chỉ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, dường như muốn thử phản ứng của Sử Hồng.

Lần này cậu không hề phản kháng mà còn chủ động đáp lại.

Nụ hôn ban đầu chỉ là chạm môi rồi từ khi nào hai chiếc lưỡi đã bắt đầu quấn lấy nhau.

Tinh Húc kéo tay Sử Hồng vòng qua cổ mình, còn bản thân ôm lấy cậu, để nụ hôn càng thêm sâu hơn.

* Chap này rất ngọt nè.

Ngọt đến mức tui cũng bủn rủn..