Tham Em Vô Độ

Chương 4: Em ở trước cửa công ty tôi, chỉ cùng tôi nói thật trùng hợp thôi sao?



Edit+beta:_Cua

➴.¸¸.·'¯'·.¸¸.·'¯'·.¸¸.·'¯'·.¸¸.·'¯'·.¸➶

(Do wattpad giới hạn số chữ của tiêu đề nên Cua để tiêu đề đầy đủ mà tác giả đặt ở đây nha!)

☞Tiêu đề đầy đủ: Nhan Dứu, em ở trước cửa công ty tôi, chỉ để cùng tôi nói thật trùng hợp thôi sao?

- ----

Mưa to như trút.

Nhan Dứu nhìn mưa ngoài cửa sổ xe có chút thất thần, trong đầu nhớ về Hoắc Tuỳ Châu hôm nay rõ ràng từng chi tiết.

Thời điểm cô cùng Hoắc Tùy Châu bị Tống Nghiên Thư kêu cùng nhau đi chơi, còn bị những người khác trêu ghẹo, lúc đại học hai người bọn họ cứ yêu đương như vậy, lúc tụ họp còn nói nhỏ cái gì đó, chia tay như thế nào cũng giống vậy.

Có người nói: "Không biết còn tưởng rằng hai người các cậu không chia tay đâu."

Nhưng trong lòng Nhan Dứu rất rõ ràng, không phải như lời bọn họ nói.

Lúc sau bị kêu đi, cô cùng Hoắc Tùy Châu cũng không còn nói chuyện riêng nữa, Hoắc Tùy Châu thậm chí cũng rất ít nhìn cô. Vừa rồi tạm biệt, bởi vì mọi người đều cùng cô nói "Hẹn gặp lại", cho nên cô nhìn qua từng người. Hoắc Tùy Châu lúc ấy cũng nhìn cô, nhưng biểu tình thực bình đạm, là một bộ dáng thờ ơ.

"Tiểu Dứu?"

"A?"

Giọng nói Trình Vũ Hành đem Nhan Dứu từ trong suy nghĩ kéo trở về. Cô có chút mờ mịt mà quay đầu nhìn anh: "Làm sao vậy?"

"Anh là muốn hỏi em, tụ họp chơi không vui sao?" Trình Vũ Hành quan tâm hỏi, "Nhìn em giống như không có tinh thần."

"Không có," Nhan Dứu lắc đầu, "Rất vui, chỉ là chơi có chút mệt."

Trình Vũ Hành như đã hiểu: "Đợi chút trở về nghỉ ngơi thật tốt. Đúng rồi, bản sơ yếu lý lịch HR của em anh đã xem qua, kỳ thật em muốn vào Phong Hoa làm việc, cùng anh nói một tiếng là được, làm gì còn muốn nộp sơ yếu lý lịch?"

Nhan Dứu ngữ khí nghiêm túc: "Bởi vì em muốn bằng thực lực vào Phong Hoa, em không có nghĩ từ anh đi cửa sau, sau này lại bị người ta đem ra bàn tán."

Phong Hoa ở trong nước có quy mô lớn nhất, là công ty thiết kế kiến trúc hàng đầu, mỗi một người có thể tiến vào trở thành nhà thiết kế của Phong Hoa đều phải trải qua tầng tầng tuyển chọn cùng nhiều lần phỏng vấn. Nếu là Nhan Dứu nhảy dù đi vào, đến lúc đó không tránh được sẽ trở thành đối tượng nghị luận.

Trình Vũ Hành nhịn không được cười rộ lên: "Em có thể nhiều lo lắng nhiều như vậy, đem những hạng mục cùng giải thưởng mà em đạt được ở Anh ghi lên sơ yếu lý lịch, còn ai dám đem em ra nhàn thoại?"

"Đây chỉ là một trong những nguyên nhân," Nhan Dứu giải thích nói, "Còn có một nguyên nhân là em muốn làm quen một chút đoàn đội cùng hình thức công tác trong nước, cho nên muốn chính mình tìm tòi một chút. Anh thời điểm phỏng vấn em không được nhường, cứ dựa theo theo tiêu chuẩn của Phong Hoa là được."

"Được được được, anh đã biết." Trình Vũ Hành liên tục đáp ứng, "Em nói em vội vã đi làm như vậy làm gì? Không phải vừa mới trở về?"

Nhan Dứu hơi hơi cúi đầu: "Không đi làm...... Cũng không có chuyện gì khác để làm."

"Em đã đi thăm chú chưa?"

"Trở về ngày đầu tiên liền đi."

Trình Vũ Hành suy tư một chút, ngữ khí cẩn thận hỏi: "Em không đi thăm mẹ em sao?"

"Bà ấy hẳn là cũng không cần em đi thăm bà ấy đi." Nhan Dứu không để bụng mà nói, "Bà ấy cũng không biết em về nước. Bất quá, em dự định hẹn Tư Vũ đi ăn một bữa."

"Khi nào? Gọi cho anh."

"Được."

***

Hoắc Tùy Châu về đến nhà, đem áo khoác tây trang tùy ý ném ở trước cửa, lại kéo cà vạt xuống, cầm điếu thuốc đi ra ban công. Anh không hút, chỉ kẹp giữa hai ngón tay, tùy ý để thuốc lá cháy chỉ còn tàn tro, rơi xuống sàn nhà.

Nhắm mắt lại, trong đầu anh tất cả đều là bộ dạng đêm nay khi nhìn thấy Nhan Dứu.

Thời gian 5 năm trôi qua, cô vẫn là có chút thay đổi. Cô trước kia không thích trang điểm, cũng không thích mang đồ trang sức, mặc dù để mặt mộc không chút son phấn, cũng xinh đẹp động lòng người.

Đêm nay nhìn khi thấy cô, cô trang điểm nhẹ, còn đeo hoa tai, mái tóc xoăn màu đen rũ xuống thắt lưng, cùng làn da trắng sáng tạo nên sự đối lập.

Nhưng sau khi anh tới gần cô lại phát hiện ra cô tựa hồ lại không có thay đổi gì, ngay cả mùi hương trên người cô đều là mùi hương mà anh đã từng quen thuộc nhất, tiến vào xoang mũi, dũng mãnh bao phủ phổi của anh, làm anh suýt nữa mất khống chế.

Chỉ là tâm cô vẫn như trước tàn nhẫn giống nhau.

Cách 5 năm gặp lại, cô thế nhưng có thể làm như không có việc gì mà cùng anh nói chuyện phiếm, giống như bọn họ đã từng yêu đương chia tay hoàn toàn như không có chuyện gì. Cô không quan tâm sau khi chia tay anh như thế nào, cũng không quan tâm hiện tại anh như thế nào, chỉ quan tâm Trà Ô Long này con heo mèo này có phải hay không quá béo.

Nhìn ngoài cửa sổ mưa to, Hoắc Tùy Châu trong đầu dừng đến hình ảnh thời khắc cuối cùng anh cùng Nhan Dứu chia tay. Anh chưa từng nghĩ tới, ở trong màn mưa, chân Nhan Dứu trắng nõn, làn váy màu xanh nhạt làn cùng chuôi dù màu xanh lục đậm, có thể màu sắc nồng đậm đan chéo vào nhau.

Hoắc Tùy Châu ở ban công bình tĩnh trong chốc lát, chờ tới điếu thuốc trong tay chỉ còn tàn thuốc mới trở về phòng khách. Anh bật đèn, liền nhìn thấy Trà Ô Long vẫn như cũ nằm ở trên thảm đang ngủ ngon lành hơi hơi ngẩng đầu, một đôi xanh biếc bị ánh đèn chiếu vào hơi hơi nheo lại, thực khó chịu mà nhìn anh.

Nó hoàn toàn không có tính toán đứng dậy nghênh đón, chỉ là bực bội khó chịu do bị phá mộng đẹp.

Nhìn Trà Ô Long lại chậm rãi nằm trở về, Hoắc Tùy Châu đè đè huyệt thái dương có chút đau, đi đến trước sô pha ngồi xuống. Thấy trà Ô Long như cũ thờ ơ định tiếp tục ngủ, Hoắc Tùy Châu nghĩ nghĩ: "Mẹ ngươi đã trở về."

Lúc này trà Ô Long xoay người bò lên, chậm rì rì mà đi qua, lại nhảy lên sô pha.

Nhìn thân hình to mập của nó, Hoắc Tùy Châu nhướng mày: "Mẹ ngươi nói ngươi quá béo."

Trà Ô Long giơ lên móng vuốt liền ở trên đùi Hoắc Tùy Châu hung hăng cào cào, đem quần tây được thiết kế cao cấp hằn lên ba vết cào.

Cào xong, Trà Ô Long nghênh ngang mà nhảy xuống sô pha, trở về ổ của nó ngủ, để lại Hoắc Tùy Châu một mình ngồi trên sô pha, huyệt thái dương nhảy thình thịch.

"Trà Ô Long, ngươi cùng mẹ ngươi đều giống nhau không có lương tâm!"

"Meow ——"

***

Mưa to tầm tã suốt một đêm, thẳng đến 5 giờ sáng ngày hôm sau mới dừng lại.

Nhan Dứu sau khi về nước vẫn còn bị lệch múi giờ, lại bị tiếng mưa ồn ào đến ngủ không ngon, mơ màng mà tiến vào giấc mơ.

Không biết có phải hay không bởi vì gặp được Hoắc Tùy Châu, Nhan Dứu trong mơ đều là anh. Lúc tỉnh lại, phần lớn nội dung trong giấc mơ Nhan Dứu đều quên mất, chỉ nhớ duy nhất 5 năm trước bọn họ lần cuối cùng gặp mặt, Hoắc Tùy Châu dường như mất khống chế mà chất vấn cô vì cái gì nhất định phải chia tay.

Dù là ở trong mơ cô cũng không dám nhìn vào đôi mắt Hoắc Tùy Châu, Nhan Dứu bừng tỉnh lại, cả người bị bao quanh bởi một loại trống rỗng không thể nói.

Cô cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, còn chưa đến 5 giờ. Nằm ở trên giường phát ngốc một lúc, Nhan Dứu gửi cho Tạ Tư Vũ tin nhắn WeChat, hẹn cô ấy giữa trưa cùng nhau ăn cơm.

Sau khi gửi xong, Nhan Dứu lại đem điện thoại thu lại, nhắm mắt lại bổ sung giấc ngủ.

Lại lần nữa tỉnh dậy, mưa đã tạnh, xuyên thấu qua khe hở bức màn, Nhan Dứu cảm giác hôm nay thời tiết hẳn là không tồi. Cô lấy ra điện thoại, thấy được Tạ Tư Vũ hai giờ trước đã trả lời cô.

Tạ Tư Vũ: Chị, chị trở về mấy ngày rồi, còn không có lệch múi giờ sao?

Tạ Tư Vũ: Giữa trưa chị nghỉ ngơi một chút, sau đó chị tới công ty em bên này cùng đi ăn không? Em mời!

Nhan Dứu một bên rời giường rửa mặt, một bên gửi tin nhắn cho Tạ Tư Vũ.

Nhan Dứu: Ngày hôm qua Hành ca nói với chị hẹn em ăn cơm thì gọi anh ấy.

Tạ Tư Vũ: Vậy lần sau lại gọi anh ấy đến, giữa trưa hai chúng ta đi ăn ~

Nhan Dứu: Em (*)đi câu cá ở chỗ làm sao? Trả lời nhanh như vậy.

(*): ý nói là làm việc nhưng quá nhàn rỗi như đi câu cá

Tạ Tư Vũ: Tin tức của chị em đương nhiên trả lời nhanh~

Nhan Dứu: Đưa địa chỉ công ty cho chị.

Tạ Tư Vũ: Được!

Sau khi nhận được địa chỉ, Nhan Dứu click mở bản đồ tìm tòi, tính một chút thời gian qua đó, sau khi thay quần áo ra cửa kêu taxi đi đến công ty Tạ Tư Vũ.

Chờ tới địa chỉ, Nhan Dứu sau khi xuống xe nhìn công ty Tạ Tư Vũ ngoài cửa lớn thẳng đứng trên đá cẩm thạch khắc "Tập Đoàn Hoắc thị" liền lâm vào trầm tư.

Nhan Dứu biết sau khi Tạ Tư Vũ tốt nghiệp đại học vào thực tập một công ty thực không tồi, nhưng cô không biết, Tạ Tư Vũ vào chính là tập đoàn Hoắc thị.

Toàn Hải Thành hẳn là không có cái tập đoàn Hoắc thị thứ hai......đúng không?

Tuy nhiên Nhan Dứu cảm thấy, tập đoàn Hoắc thị lớn như vậy, cô hẳn là sẽ không đụng phải Hoắc Tùy Châu, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, cô vẫn quyết định là tìm quán cà phê ngồi chờ Tạ Tư Vũ tan tầm.

Kết quả cô mới vừa quay người lại, liền thấy được người mà cô muốn tránh né.

Nhan Dứu chân như bị đóng đinh tại chỗ, đại não trống rỗng sau đó chớp mắt liền bắt đầu rối rắm, cô hiện tại là hẳn là nên làm bộ không quen biết anh, trước mặt anh rời đi, làm bộ dường như không có việc gì mà chào hỏi một cái?

Có lẽ Hoắc Tùy Châu cũng sẽ làm như không nhìn thấy cô, trực tiếp bước đi?

Nhan Dứu tự hỏi vài giây, Hoắc Tùy Châu đã đi tới trước mặt cô. Xem ra anh không có tính toán làm như không nhìn thấy cô, Nhan Dứu cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên, ngữ khí thong dong mà mở miệng: "Thật là trùng hợp."

"Thật là trùng hợp?" Hoắc Tùy Châu lặp lại lời Nhan Dứu một lần nữa, lại đi lên phía trước một bước, đem cái bóng của người phụ nữ trước mặt lồng vào nhau, hơi hơi cúi đầu nhìn cô.

"Nhan Dứu, em ở trước cửa công ty tôi, chỉ để cùng tôi nói thật trùng hợp thôi sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Hoắc: Lão bà của tôi chỉ quan tâm nhi tử không quan tâm tôi, tức giận, dỗ dành không tốt!

Dứu Dứu: Không dỗ đằng kia đâu.

Tiểu hoắc:????

Trà Ô Long: →_→