Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 92



""Trà sữa là tôi đổi, tôi ngứa mắt với cô nên muốn dạy dỗ cô một chút đấy, làm sao?"" Nam sinh lúc nói chuyện rất hùng hồn: ""Không phải cô cũng không uống sao? Cũng đâu có chuyện gì đâu.""

Tô Chi: ""Tôi không uống, nhưng anh hại bạn tôi phải nhập viện, tôi muốn tính rõ với anh chuyện này.""

Cô đã ghi âm lời nam sinh này vừa nói lại, hành động cố ý của anh ta mang theo ý xấu, cần phải đưa chú cảnh sát đến đây dạy dỗ anh ta một chút mới được.

""Không phải cô ta cũng không có chuyện gì sao? Không phải chỉ đau bụng một chút thôi sao, muốn bao nhiêu tiền, tôi bồi thường là được."" Nam sinh che mắt đứng lên: ""Cô có đánh tôi nữa thì cũng không giải quyết được việc này đâu.""

""Đúng, không xong."" Tô Chi gật đầu: ""Vậy nên chúng ta tiếp tục.""

""Tô Chi, em đánh anh ta mà không thấy mệt sao?"" Lục Úc ngăn động tác của cô lại: ""Để đấy anh làm.""

Tô Chi nghi ngờ nhìn anh: ""Anh...""

Anh có thể làm sao? Không phải anh là người nổi tiếng sao? Làm chuyện này rồi không sợ bị mắng à?

""Đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ muốn giúp anh ta xử lí vết thương thôi."" Lục Úc nói nhân viên công tác mang nước khử trùng và băng gạc đến đưa nam sinh: ""Mắt cậu cần được xử lí.""

Nam sinh: ""...""

Vì sao anh ta lại có dự cảm không tốt thế này?

""Không...""

Lục Úc cầm băng gạc băng bó giúp anh ta, động tác nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực ra dùng sức rất mạnh.

""Đừng nhúc nhích, xong ngay đây.""

Nam sinh không phản kháng được, ồn ào kêu đau.

Tô Chi ở bên cạnh nhìn xem, không nhịn được mà gật đầu, Lục Úc thật tốt, đối xử với người xấu cũng rất tốt, còn băng bó vết thương cho anh ta nữa, nhìn xem, nam sinh này cảm động đến phát khóc rồi.

Sau này cô cũng cần phải học điểm này của anh, đối xử với người khác vừa dịu dàng vừa lịch sự.

Mấy nhân viên công tác bên cạnh cũng dừng tay lại, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Lục Úc, Lục Úc không chỉ đẹp trai dáng đẹp mà lại còn tốt bụng, còn chủ động băng bó vết thương cho anh ta, thật là một nam thần tốt.

Nam sinh bị các cô ấy hâm mộ đã không còn lưu luyến gì với cuộc đời.

...

Nam sinh chủ động nhận lỗi đổi trà sữa là do anh ta làm, lí do vẫn như cũ, do nhìn Tô Chi thấy chướng mắt.

Cách giải quyết cuối cùng của chuyện này chính là đưa nam sinh này đến cục cảnh sát, để chú cảnh sát dạy dỗ anh ta, sau đó đưa tiền chữa trị và xin lỗi Lâm Mạt.

Lâm Mạt rất không muốn nhận, cô ấy rất muốn cạo lông nam sinh này, vậy mà lại khiến cô ấy bỏ lỡ cơ hội quay phim với thần tượng của mình.

Sau khi Tô Chi biết đã an ủi cô ấy: ""Yên tâm đi, sau này sẽ có cơ hội.""

Nam sinh kia học cấp ba, là bạn cùng lớp với Điền An An, quan hệ của hai người hình như cũng không tệ lắm, có lẽ là người theo đuổi Điền An An.

Bây giờ còn rất lâu mới đến lúc thi đại học, lúc nào cũng có thời gian để dạy dỗ nam sinh kia.

Cơ hội đến rất nhanh, một buổi tối nào đó, sau khi kết thúc quay phim, sau khi nam sinh kia đưa Điền An An về, lúc anh ta đi về một mình đã bị người ta trùm bao tải lên rồi đánh cho một trận.

Những chỗ đánh đều là những chỗ mắt thường không thấy được, nhưng rất đau.

Nam sinh kia chửi bới ầm ĩ nhưng không tìm được người đánh mình, cuối cùng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay vào bụng.

Lúc đi học, Điền An An thấy anh ta có gì đó không đúng: ""Chân cậu làm sao vậy? Không sao chứ?""

Mắt của anh ta bị Tô Chi đánh đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn còn trong tình trạng tím xanh.

""Không sao, đi đường không cẩn thận nên ngã một cái thôi."" Nam sinh không kể lại chuyện mất mặt này cho cô ta.

Thật ra trên đường về nhà anh ta bị người ta trùm bao tải đánh, vì anh ta ăn nói không nể nang ai nên đắc tội không ít người, cho nên anh ta cũng không biết là ai đánh mình.

Điền An An thật sự lo lắng cho anh ta: ""Có cần đến bệnh viện khám thử không? Chân bị thương phải chữa trị kịp thời mới khỏi được.""

""Đi cũng được."" Trên người nam sinh cũng có vết thương, anh ta đã đến bệnh viện kiểm tra một lần, nhưng bác sĩ nói anh ta không sao cả.

Điền An An gật đầu: ""Đi khám là đúng, nếu như tôi không bận sẽ đi cùng với cậu.""

""Được."" Nam sinh vui vẻ đồng ý: ""Sau này cô gặp chuyện gì không vui cũng có thể nói với tôi, tôi giải quyết giúp cô.""

Anh ta dạy dỗ Tô Chi đương nhiên là vì không nhìn được chuyện Điền An An chịu uất ức ở chỗ Tô Chi và Lục Úc.

Lúc đầu Điền An An có cơ hội lấy được nhân vật nữ chính nhưng lại bị Tô Chi chiếm mất, anh ta muốn dạy dỗ Tô Chi một chút, không thể quay phim được là tốt nhất, vậy thì nhân vật nữ chính sẽ là Điền An An.

Lục Úc là nam chính, anh ta không thể áp dụng cách dạy dỗ này nên chỉ có thể nghĩ cách khác.

""Ừm, cảm ơn cậu, Khang Dương."" Điền An An nở một nụ cười xinh xắn.

Xưa nay cô ta không thiếu người theo đuổi, nhưng trong số những người theo đuổi, Khang Dương là người suy nghĩ cho cô ta nhất, nỗ lực vì cô ta nhất, nếu như đẹp trai hơn chút thì tốt rồi.

Khang Dương xua tay: ""Khách sáo với tôi làm gì chứ, chúng ta làm bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.""

*

""Thật sao, thần tượng của tớ vì tớ mà trùm bao tải đánh anh ta!"" Sau khi Lâm Mạt biết thì vui vẻ đến mức muốn nhảy lên: ""A a a! Nam thần của tớ là nam thần tốt nhất! Nếu tớ cũng ở đó thì tốt rồi, tiếc là không thấy được dáng vẻ oai hùng của nam thần.""

Tô Chi: ""...Cậu nói nhỏ chút.""

Phòng bệnh bên cạnh cũng biết luôn rồi đó.

Lúc đầu cô định một mình đi, đúng lúc gặp phải Lục Úc, bị anh phát hiện, tiếp đó không mưu mà hợp... họ đi cùng luôn.

Làm một chuyện vô cùng thoải mái.

Sau đêm đó, cảm giác của cô đối với Lục Úc lại thay đổi, hóa ra anh cũng không lạnh lùng như vẻ ngoài.

""Suỵt, chuyện này tớ muốn giữ cả đời."" Lâm Mạt cảm thấy mình nằm mơ cũng có thể tỉnh được.

Tô Chi gật đầu: ""Cậu giữ cho tốt, không chừng sau khi kết thúc cảnh ở trường cậu còn có thể gặp Lục Úc đó.""

Hôm nay đã là ngày quay thứ sáu, kế hoạch vốn dĩ là quay xong trong một tuần, vì tình huống đột ngột phát sinh nên đã kéo thêm ba ngày nữa.

Trong ba ngày này không còn chuyện gì bất trắc xảy ra, cảnh quay thuận lợi kết thúc.

Trải qua một tuần ở chung, Tô Chi và đạo diễn Vương đã trở nên quen thuộc, cô vẫn rất kiên trì không ngừng gửi video tác hại của việc thức đêm cho ông ấy, để ông ấy chú ý đến sức khỏe, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.

Đạo diễn Vương không kết hôn nên cũng không có con, bố mẹ ông ấy đều đã mất mấy năm trước, ông ấy lại không có anh chị em gì, bình thường cũng rất ít khi được chăm sóc một cách ấm áp như thế nào.

""Biết rồi, những gì cháu nói tôi đều nhớ kĩ, tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.""

""Chi Chi, cháu cũng phải học thật tốt đó, có thời gian thì đến đoàn làm phim thăm chúng tôi.""

""Nếu như có hứng thú với diễn xuất, tôi có thể giới thiệu cho cháu một số tài nguyên, tôi cảm thấy cháu rất có thiên phú trong lĩnh vực diễn xuất.""

Tô Chi: ""...Ha ha, cảm ơn đạo diễn Vương, bây giờ cháu đang lấy học tập làm chủ, anh cháu rất rảnh, nếu có nhân vật phù hợp chú có thể giới thiệu cho anh ấy.""

Tô Chi: ""Có thời gian cháu sẽ đến đoàn làm phim thăm mọi người, đến lúc đấy chú cũng đừng chê cháu phiền đó.""

Bây giờ anh hai vẫn chưa thành một cái máy kiếm tiền đạt tiêu chuẩn, vậy nên anh ấy vẫn nên không ngừng cố gắng.

Cô đối xử với anh hai rất tốt, còn giới thiệu công việc cho anh ấy nữa.

""Đương nhiên sẽ không rồi, rất hoan nghênh đấy."" Đạo diễn Vương cười: ""Vậy các cháu nói chuyện trước đi, tôi đi xem chỗ quay.""

Gần đây đạo diễn Vương nghỉ ngơi đầy đủ nên tinh thần rất tốt, có thể do quá thoải mái nên hình như còn béo lên một chút.

Lục Úc đưa cho cô một cốc nước đường đỏ: ""Gần đây vả rồi, cần chú ý nghỉ ngơi hơn.""

Quay phim là chuyện rất vất vả, nếu như cảnh quay không đạt sẽ phải quay lại từ đầu, Tô Chi còn phải học tập nên thời gian nghỉ giảm đi rất nhiều.

""Cảm ơn, anh cũng vậy, đừng thức đêm, rất dễ bị hói đấy."" Tô Chi từ từ uống nước đường đỏ.

Mấy hôm nay là kỳ kinh nguyệt của cô, mỗi lần đến đều không chính xác, cũng không có cảm giác gì, sau đó chuyện khó xử nhất đã xảy ra, cuối cùng không cẩn thận bị Lục Úc thấy được chỗ quần bị dây máu.

Xấu hổ muốn chết.

Nhưng cô và Lục Úc đã quá quen thuộc với nhau, anh cũng không chê cười cô không cẩn thận mà còn quan tâm pha nước đường đỏ cho cô.

Nhìn qua cũng biết là người tốt.

Lục Úc cười: ""Không sao, tóc anh rất nhiều.""

Tô Chi nhìn qua, lượng tóc đúng là không ít, không thể hói trong thời gian ngắn được.

Cô lại nhớ đến chuyện hai người trùm bao tải đánh người tối hôm đó, có lẽ từ rất lâu rồi, đó là chuyện điên cuồng nhất mà cô từng làm.

""Lục Úc, về sau đừng làm chuyện đó nữa, quay phim thật tốt.""

Lỡ như bị người ta biết thì độ nổi tiếng của anh sẽ bị hủy hoại.

Lục Úc: ""Ừm, em cũng thế, phải học thật giỏi.""

Anh không hối hận về chuyện đánh người, ai bảo nam sinh kia thiếu đòn như vậy chứ, còn thiếu đánh hơn cả Tô Quân Bạch.

Tô Quân Bạch đang đọc kịch bản ở đoàn làm phim đột nhiên hắt hơi một cái: ""Hắt xì...""

Anh xoa mũi: ""Ngày nào cũng có nhiều người nhớ tôi như vậy, tôi đau đớn đến mức nào chứ, đúng là đau đớn hạnh phúc.""

Liên Phương nghe thấy lời anh nói, không chút nể nang mà nói: ""Tiểu Bạch, đừng có tự luyến như vậy, cảnh này cậu đã hiểu chưa? Đây là lần thứ ba rồi, mặc dù tính đạo diễn Uông tốt nhưng cũng không chịu được chuyện cậu quay hỏng suốt đâu.""

Vẻ mặt Tô Quân Bạch đau khổ: ""Tôi như đã hiểu được rồi nhưng bây giờ tôi không tức giận được như vậy, chính là kiểu không có lí do để nổi giận ấy, anh biết cảm giác đó không?""

""Haiz, tôi cũng không nói rõ cho anh hiểu được.""

"Nếu như Lục Úc có ở đây, tôi nói với cậu ta hai câu thôi cũng có thể diễn được.""

""Hay là tôi gọi điện mắng cậu ta mấy câu nhỉ?""

Cách này không tệ, anh mắng Lục Úc, Lục Úc chắc chắn cũng sẽ mắng anh, dù sao lần nào nói chuyện với Lục Úc cũng khiến anh vô cùng tức giận.

Liên Phương: ""...""

Anh ta ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ: ""Cậu không cần gọi điện mắng Lục Úc đâu, cho cậu xem cái này.""

Anh ta mở một tấm hình đưa cho anh xem.

Tô Quân Bạch nghi ngờ nhận lấy, xem xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh vỗ một tay lên bàn.

""Lục Úc con mẹ nhà cậu, vậy mà lại đứng gần em gái tôi như vậy!""

Liên Phương: ""...""

Anh ta vốn không muốn cho Tiểu Bạch xem, nhưng bây giờ chỉ có chuyện của em gái Tô Chi mới có thể chọc tức anh.

""Chuyện này xảy ra từ khi nào? Sao Lục Úc lại chạy đến trường Chi Chi quay phim rồi?"" Tô Quân Bạch biết Lục Úc cũng nhận kịch bản, bây giờ đang trong quá trình quay.

Lửa giận của anh cháy phừng phừng: "Cậu ta quay phim thì quay phim đi, vì sao Chi Chi cũng ở trong cảnh quay?""

Liên Phương: ""...""

Không tệ chút nào, lửa giận thật lớn.

""Hình như là đoàn làm phim chọn diễn viên quần chúng, không phải Chi Chi quen Lục Úc sao, nói hai ba câu cũng là bình thường.""

Đây là ảnh anh ta thấy trong nhóm công khai, lúc đầu khi thấy Chi Chi anh ta cũng rất ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy cô là diễn viên quần chúng thì cũng hiểu rõ.

Cảnh quay sân trường, tìm học sinh cấp ba làm diễn viên quần chúng là chuyện rất bình thường.

""Cái gì mà bình thường? Đó là em gái tôi! Tên chó Lục Úc không thể nói chuyện với em gái tôi được!""

Tô Quân Bạch tức giận muốn chết, nhịp tim cũng không ổn định, nếu không phải đang ở đoàn làm phim thì anh nhất định xông qua liều mạng với Lục Úc.

Tên chó.

Liên Phương: ""...""

Bệnh cuồng em gái này cũng đáng sợ quá rồi đấy?

Anh ta đã biết cách kích thích Tiểu Bạch rồi, chỉ cần đưa ảnh chụp chung của Chi Chi và Lục Úc ra là được.

Nhưng chuyện này vẫn nên làm ít thôi, chọc tức anh bị bệnh tim thì xong rồi.

""Được được được, cậu nói đúng, trước tiên quay xong cảnh này đã, sau đó tìm Lục Úc tính sổ cũng không muộn.""

""Nhanh lên nào, bên phía đạo diễn Uông đã chuẩn bị xong rồi.""

Tô Quân Bạch nhìn thấy ảnh chụp đã tức giận không kiềm chế được, anh phải nhanh chóng sắp xếp thời gian về một chuyến mới được, phải phổ cập cho em gái biết Lục Úc chó như thế nào.

Với sự tức giận, Tô Quân Bạch đã thuận lợi quay xong cảnh này, một lần là qua, không cần cả dựng phim.

Đạo diễn Uông vô cùng hài lòng với biểu hiện của anh: ""Tiểu Bạch không tệ, rất bùng nổ, tiếp tục duy trì.""

Liên Phương: ""...""

Anh ta nghĩ, nếu tiếp tục duy trì nữa thì Tiểu Bạch bị chọc giận đến nổ tung mất.

Tô Quân Bạch đúng là đang tức đến sắp bùng nổ, đúng lúc cuộc thi xe đua mà anh muốn tham gia sắp bắt đầu, anh lập tức sắp xếp thời gian rồi xin nghỉ về nhà.

Tô Chi vừa tan học ra đến cổng trường đã nhận được điện thoại của anh hai.

""Chi Chi, em tan chưa? Anh ở cổng trường, bên đường cách đó không xa, em qua là có thể thấy anh.""

Sau khi Tô Chi nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên nhìn sang bên kia, trước cổng trường có không ít xe đậu, cô cũng không tìm được xe nào là xe của anh hai.

""Không phải anh đang quay phim sao? Sao lại đột nhiên quay về rồi?""

Cũng may cảnh quay của cô và Lục Úc đã xong, nếu như chuyện này bị anh hai thấy thì cô lại bị lải nhải một lúc.

""Anh quay phim rất thuận lợi nên đạo diễn cho anh nghỉ một ngày, anh về thăm em.""

Tô Chi: ""...Ồ, anh thật giỏi.""

Cô nói với Lâm Mạt anh hai đến nên sang bên kia trước.

Lâm Mạt có bóng ma tâm lí với Tô Quân Bạch, cô ấy nắm tay An Nguyệt Nguyệt đi dạo phố.

Tô Chi cầm điện thoại, dựa theo chỉ dẫn của anh hai tìm được nơi đỗ xe của anh, cô mở cửa xe đi lên.

Anh hai ngồi trong xe nhưng vẫn che chắn rất kĩ, anh đeo kính râm, khẩu trang, thấy cô mới lấy xuống.

""Chi Chi, em đến rồi.""

""Mang quà cho em này.""

Tô Quân Bạch không mua sách bài tập mà là một chiếc bút máy được làm riêng, vỏ ngoài màu bạc, vô cùng xinh xắn, rất thích hợp với em gái lạnh lùng nhà mình.

""Cảm ơn anh."" Tô Chi đặt hộp quà lên đùi, không mở ra.

Lần nào anh hai cũng tặng cô đồ các nữ sinh dùng, cô không quá hợp với mấy thứ đó.

Thật ra cô rất muốn nói rõ với anh hai, nhưng đây đều là tấm lòng của anh, kệ anh vậy.

""Khách sáo với anh cái gì chứ."" Tô Quân Bạch đánh lái rời khỏi đây: ""Gần đây em học hành thế nào? Bận lắm không?""

Anh từ từ lái xe ra ngoài, chiếc xe ổn định đi trên đường lớn.

""Vẫn được, vẫn như cũ thôi."" Tô Chi rất ít khi ngồi xe anh hai: ""Anh quay phim thế nào? Ở chung với diễn viên thế nào? Có đến muộn về sớm không? Có diễn được không?""

Gần đây cô vẫn luôn bận rộn với chuyện của Lục Úc nên rất ít khi nói chuyện với anh hai.

Câu hỏi của em gái rất nhiều, Tô Quân Bạch hoàn toàn quên mất mình định hỏi em gái cái gì, được em gái quan tâm nên sự chú ý của anh cũng chuyển lên những câu hỏi của cô.

""Lần này cảm giác quay phim vô cùng tốt, ngày nào đạo diễn cũng khen kĩ thuật diễn của anh tiến bộ, người trong đoàn đều rất thích anh, thường xuyên mời anh ăn.""

""Anh là một người rất đúng giờ đấy, sao có thể đi muộn về sớm được?""

""Em gái, em cứ yên tâm, anh rất lợi hại.""

Anh nửa thật nửa giả, Tô Chi cũng nghe không ra giọng điệu bình thường của anh hai.

""Tiếp tục duy trì."" Tô Chi rất hài lòng.

Quả nhiên không có nữ chính bên cạnh, anh hai sẽ không mất não như thế.

Tâm trạng của Tô Quân Bạch không tệ, anh còn đang mong chờ quà sinh nhật tuổi hai mươi mốt mà mà em gái nói, đương nhiên phải thể hiện thật tốt rồi.

""Đúng rồi, Chi Chi, có phải đầu tuần Lục Úc đến trường học em quay phim không?""

"Có phải em còn làm diễn viên quần chúng của đoàn làm phim không?""

Anh hối hận không chú ý đến bên phía Lục Úc, vậy mà lại để cậu ta xuất hiện trước mặt em gái.

Tô Chi: ""...""

Sao anh hai lại biết? Cho nên anh đột nhiên quay về là vì chuyện này sao?

""...Đúng vậy, đoàn làm phim của họ đến trường em quay phim, hiệu trưởng muốn tuyên truyền cho trường học nên đã đồng ý.""

""...Em có tham gia quay phim.""

""...Bọn họ quay trong mười ngày, đã đi rồi.""

Gần đây Tô Chi tiếp xúc với Lục Úc thấy anh cũng không tệ, nhưng dáng vẻ anh hai nhắc đến anh lúc nào cũng là dáng vẻ cắn răng nghiến lợi, vô cùng chán ghét.

Tô Quân Bạch: ""Nên đi sớm hơn mới đúng, đỡ quấy rầy em học tập.""

Đương nhiên mũi nhọn hướng về phía Lục Úc, nếu như đoàn làm phim của anh đến trường học quay thì tốt rồi, nói không chừng anh còn có thể quay chung một bộ phim với em gái nữa đó.

Đây là bộ phim đầu tiên anh thích nhất, nếu có em gái tham gia thì anh sẽ vô cùng vui vẻ.

Tô Chi: ""...""

Tô Chi: ""Anh, anh ghét Lục Úc vậy sao?""

Tô Chi: ""Ngoài việc hồi nhỏ anh ấy đánh anh gãy răng cửa, ở bên ngoài không để ý đến anh thì anh còn ghét anh ấy vì lí do gì nữa không?""

Cô cảm thấy thành kiến của anh hai đối với Lục Úc quá sâu, có lẽ do bóng ma bị anh đánh gãy răng quá mạnh mẽ.

Cũng có thể, anh hai vừa gầy lại vừa yếu như vậy, khi bé có khi càng yếu hơn, có khả năng thuộc kiểu vừa đẩy đã ngã.

Tô Quân Bạch không hết tức giận: ""Đương nhiên không chỉ như vậy, anh nói cho em biết, Lục Úc là người kiêu ngạo lại còn không lễ phép, khi bé rất thích bắt nạt nữ sinh, tất cả nữ sinh trong lớp đều bị cậu ta bắt nạt, ai cũng khóc lóc về nhà mách bố mẹ, ngày hôm sau họ đều đến trường tìm Lục Úc tính sổ.""

""Em không thấy hình ảnh đó nên không biết nó hoành tráng đến mức nào đâu.""

""Không chỉ khi bé mà lớn lên tính nết cậu ta cũng vẫn như vậy, ngày nào cũng bắt nạt nữ sinh, nữ sinh toàn trường đều bị cậu ta bắt nạt hết.""

Mặc dù lời của anh có hơi quá nhưng phần lớn đều là sự thật.

Lúc còn học mẫu giáo, Lục Úc vừa đẹp trai vừa dễ thương, các bạn nữ đều thích chơi với anh, đáng tiếc Lục Úc lại không thèm để ý đến người ta, chọc các bạn tức đến phát khóc.

Anh thì không như vậy, ai cũng chơi được, nhưng vì có Lục Úc ở đó nên các bạn nữ đều thích vây quanh cậu ta, khi nhỏ anh cũng muốn làm bạn với Lục Úc, nhưng Lục Úc cũng không để ý đến anh, chuyện này khiến anh rất tức giận.

Còn nữa, vì nhà đều ở cùng một chỗ, mà anh, Đại Chu và Lục Úc lại đồng lứa nên mỗi khi người lớn trong nhà gặp nhau sẽ mang ba người họ đặt chung một chỗ.

Đại Chu và Lục Úc đều được họ khen ngợi mà trưởng thành, còn anh thì toàn ăn mắng.

Trước khi bố mẹ qua đời Lục Úc đã khác người, sau khi bố mẹ cậu ta qua đời thì cậu ta càng khác người hơn, ai cũng không để ý, cũng không thân thiện với ai.

Ngày bị đánh gãy răng cửa là ngày giỗ của bố mẹ Lục Úc, mẹ anh nói anh đến chăm sóc Lục Úc.

Anh cũng muốn trò chuyện với cậu ta để cậu ta vui vẻ lên chút, đáng tiếc Lục Úc vừa thấy anh đã bực bội, tính anh không kiên nhẫn, nói chuyện chưa được mấy câu hai người đã đánh nhau.

Anh đánh không lại Lục Úc, bị cậu ta đẩy một cái, anh ngã sấp xuống, miệng đập vào ghế, răng cửa hoàn toàn rời xa miệng anh.

Muốn nói lí do anh chán ghét Lục Úc à, anh có nói ba ngày ba đêm cũng không hết.

Tô Chi: ""...""

Được rồi, lí do này cũng được sao?

Anh hai đúng là thật sự ghét Lục Úc.

Trên đường đi Tô Quân Bạch đều nói xấu Lục Úc, Tô Chi nghe đến chán ngấy.

Hai người ăn cơm bên ngoài, thời gian vẫn còn sớm, Tô Quân Bạch hỏi cô: ""Chi Chi, gần đây em vất vả nhiều rồi, anh mang em ra ngoài thư giãn một chút nhé, được không?""

Tô Chi: ""Đi đâu?""

""Đường đua."" Tô Quân Bạch nói: ""Hôm nay bên đó có cuộc thi, nghe nói là giải đấu rất kích thích, có muốn đi xem không?""

Đột nhiên anh nhớ ra gì đó: ""Chi Chi chưa gặp Tiểu An đúng không? Con trai của chú, lớn hơn em một tháng, thằng nhóc đó vẫn luôn học đua xe, hôm nay cũng đi thi.""

Tô An Thanh là con trai của chú, sau khi chú ngoài ý muốn qua đời, không được bao lâu thím cũng để lại cậu ấy rồi đi kết hôn với người khác.

Từ nhỏ Tiểu An đã sống với bà, lúc trước bố đã muốn mang Tiểu An về nuôi nhưng bà đã mạnh mẽ từ chối.

Tô Chi biết người nay, đã nghe bà nhắc đến lúc trước, đúng là cô chưa từng gặp.

""Em chưa gặp.""

""Anh cũng rất ít khi gặp thằng bé, nó vẫn luôn bận rộn học đua xe, thỉnh thoảng mới về trường."" Tô Quân Bạch nhún vai: ""Bây giờ càng lớn càng lạnh nhạt với chúng ta.""

Khi còn bé vẫn còn cùng nhau chơi đùa, quan hệ cũng không tệ lắm, sau đó bà không cho Tô An Thanh đến nhà họ chơi, một năm cũng không gặp được mấy lần, từ đó cũng dần lạnh nhạt.

Tô Chi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ai không thường xuyên gặp cũng sẽ trở nên xa lạ.

""Em sao cũng được, nhưng anh không sao chứ?""

Lỡ như bị người khác nhận ra rồi vây lại thì sẽ không còn vui nữa.

Tô Quân Bạch rất tự hào nói với cô: ""Yên tâm đi, sẽ không có người nhận ra anh đâu.""

Anh tham gia giới giải trí nhiều năm như vậy, hóa trang rất tốt, từ xưa đến nay chưa từng có ai nhận ra anh.

Tô Chi gật đầu, đi xem chút cũng được, dù sao ngày mai cũng được nghỉ.

Vẫn còn sớm, Tô Chi ngủ một lúc, chỉ mấy phút ngắn ngủi mà cô đã mơ thấy một chuyện.

Là chuyện liên quan đến anh hai.

Kỹ thuật lái xe đua của anh hai không tệ, mỗi lần có thi đấu đều sẽ tham giam gia, lúc tham gia anh sẽ ngụy trang thành một người khác, trên mặt còn đeo kính râm và khẩu trang.

Có rất ít người có thể nhận ra anh, chỉ biết biệt danh của anh là SS, mỗi lần anh tới đều sẽ có kỉ lục điểm số mới, là một sự tồn tại vô cùng thần bí.

Nhưng anh đối với nữ chính lại khác, vì nữ chính không vui nên anh đã mang cô ta đến đường đua, còn nói cho cô ta biết bí mật của mình.

Ở một khía cạnh nào đó, thật ra anh muốn thể hiện kĩ năng của mình để nữ chính càng có hảo cảm với mình hơn.

Ở đường đua không thể tránh khỏi chuyện bị người khác khiêu khích, đối phương còn kéo nữ chính ra để cá cược, anh hai đương nhiên không thể nhịn được nên đã đồng ý.

Nhưng trong cuộc thi lần này, anh thất bại.

Vì người khác lái sai mà đụng phải xe của anh, khiến xe anh bị lật, tại đó đã xảy ra một tai nạn xe cộ vô cùng nghiêm trọng.

Anh hai là người bị thương nặng nhất, cả người anh đều bị kẹt trong xe, khi xe cứu thương đến nơi, anh đã hôn mê.

Lúc bác sĩ cứu anh ra, vỏ bọc ngụy trang của anh đã bị rơi, bị người có mặt ở đó nhận ra.

Có người cố ý chụp lại đăng lên mạng, nói anh không biết đua xe còn ra vẻ, kết quả va chạm với người khác, dẫn đến tai nạn xe cộ.

Fan hâm mộ đều quan tâm anh, mà antifan lại không biết phân biệt tốt xấu, bôi nhọ anh đủ kiểu, các loại tin đồn khó nghe cứ như vậy mà xuất hiện.

Chuyện Tô Quân Bạch xảy ra tai nạn xe cộ lên hotsearch luôn trong ngày hôm đó.

Vì chuyện đua xe nên có rất nhiều người đều cảm thấy đua xe không tốt, cư dân mạng vốn có chút ấn tượng tốt với anh đã lập tức hết thiện cảm.

Ngày đó anh hai nằm trong phòng cấp cứu mà nhặt về được một mạng lại bị người trên mạng mắng rất tệ.

Ngoài đầu anh có thể động ra thì toàn thân đều bị gãy xương, cả người bị bao thành xác ướp.

Bố mẹ đối với anh yêu thương lo lắng ân cần hỏi thăm.

Những người khác có hơi thất vọng về anh.

Chỉ có nữ chính đứng ra bảo vệ anh, trong lúc anh nằm viện đã chăm sóc anh nhiều hơn, một hành động càng khiến anh lún sâu hơn, cuối cùng hoàn toàn biến thành người theo đuổi não tàn của nữ chính.

Chuyện lần này càng khiến anh thích nữ chính hơn.

Nhân vật phụ đối đầu với nam chính, tất nhiên sẽ bị loại trừ.

Hình ảnh trong đầu chợt lóe lên, còn một người khác nằm trong vũng máu.