Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 11: Tân Cựu Tranh Phong



*Chương này khá dài.

Thời xưa, thuật được ghi chép tản mạn trên giấy, xưng là Cựu Thuật, cũng có người gọi nó là Tán Thuật. Hiện tại, Tân Tinh lại có người bắt đầu kêu là Lậu Thuât? Đích thực có thể thấy nó đã dần sa sút. Mà bất cứ người nào lao vào nghiên cứu Cựu Thuật đều sẽ cảm thấy cách xưng hô như vậy rất chối tai.

  

Dưới cảnh đêm, Vương Huyên bình tĩnh ung dung, nếu đối phương vì hắn mà tới, còn nắm giữ Tân Thuật, thì hắn quyết định ứng chiến.

“Tên gì?” Hắn mở miệng hỏi.

“Chu Vân.” Người thanh niên được gọi là Vân ca trả lời, cười cười, lộ ra hàm răng trắng muốt. Trong chốc lát, hắn làm người ta cảm giác cực kì nguy hiểm, ánh mắt sắc bén khiếp người, giống như nhìn chằm chằm vào con mồi, không một tiếng động đi tới.

“Ta cứ tưởng ngươi họ Lăng.” Vương Huyên nhìn hai mắt hắn, không thèm để ý điệu bộ ngang ngạnh của hắn.

Sau khi Chu Vân nghe được suy đoán của hắn, hai mắt híp lại, nhưng chớp mắt tinh quang cực thịnh, phát ra khí tức nguy hiểm.

Vương Huyên cảm giác nhạy bén, nhìn thấy dị dạng lóe lên lại biến mất, không tiếp tục hỏi.

Chu Vân hỏi: “Tới đi, Tân Thuật đấu Cựu Thuật, nhìn xem thứ được ghi chép rải rác trên giấy có xứng đáng trưng bày trong viện bảo tàng?”. Hắn cười, lộ ra cỗ khí tức ngang ngược, bước đi không tiếng động, nhưng không trực tiếp đi tới, xem ra kinh nghiệm thực chiến rất phong phú.

Tần Thành kêu lên: “Dựa vào đâu cùng ngươi đánh nhau, ngươi từ đâu, thân phận gì, có mục đích gì?”. Hắn hơi lo lắng cho Vương Huyên, dù sao, đối phương nhằm vào hắn mà tới, nếu như không nắm chắc thì không nên ra tay.

Vương Huyên khoát tay, ý bảo hắn không cần nói gì cả, dù sao đã quyết định cùng người trước mắt động thủ, vậy thì không cần nói gì cả.

Đám người Chu Khôn, Tô Thiền, Khổng Nghị muốn ngăn cản hai người, nhưng Vương Huyên đã gật đầu, đáp ứng so tài, nên cũng chỉ lộ ra vẻ lo lắng.

“Nói trước, chỉ là so tài, ai cũng không được nặng tay, có chừng mực.” Tiếng của Triệu Thanh Hạm, sau khi cô ấy nói xong, nơi xa đậu phi thuyền có âm thanh truyền lại, hai cỗ người máy chạy tới. Hai cỗ người máy bằng kim loại, lạnh lùng có trí tuệ, trên người đều mang theo vũ khí hiện đại; đứng bên rìa bãi cỏ, nhìn chăm chú Chu Vân và Vương Huyên.

  

Con ngươi Chu Vân nhỏ lại, hắn biết Triệu Thanh Hạm đây là cảnh cáo, chủ yếu nhằm vào hắn, sợ hắn dùng siêu thuật gây ra gió tanh mưa máu ở chỗ này. Hắn gật đầu nói: “Được, quyết định như vậy, vốn dĩ ta đến là để nhìn xem người luyện Cựu Thuật còn có đường hay không, hay là đã lụi tàn.”

Chu Vân vóc dáng cao to, tóc ngắn, da mặt hơi nâu trơn nhẵn, toàn thân lộ ra cơ bắp mạnh mẽ, sau khi thủ thế tấn công, áp lực cực lớn.

Tức khắc, Vương Huyên vận nội dưỡng pháp, thở ra một hơi trọc khí kèm hơi rượu; tối nay hắn uống hơi nhiều, với hắn mà nói thì hơi bất lợi.

“Có muốn nghỉ ngơi chút không?” Chu Khôn vội vàng hỏi.

Tần Thành vội gật đầu, “Nói đúng lắm, uống nhiều rượu như vậy, thần kinh phản ứng nhất định không tốt.”

“Đợi ta mấy phút.” Vương Huyên nói. Sau đó nhắm hai mắt, lấy căn pháp truyền thừa của phương sĩ thời Tiên Tần, dựa theo tiết tấu đặc biệt, tồn tưởng ánh sáng tinh nguyệt, hóa thành mưa ánh sáng, nhập vào cơ thể. Đồng thời, hắn cũng tồn tưởng loại bỏ trọc khí không ngừng từ trong người theo lỗ chân lông thoát ra, cùng ánh trăng và mưa sao kết hợp.

Tồn tưởng loại cảnh tượng này không hiếm lạ, như nội dưỡng pháp hay minh tưởng, đều có ghi chép về phương diện tu hành, nhưng tần số riêng cùng tiết tấu rất trọng yếu. Căn pháp của phương sĩ Tiên Tần lai lịch kinh người, hiệu quả không thể tưởng tượng.

Nhiều người đều có loại ảo giác, trên người Vương Huyên giống như có một tầng ánh sáng trắng tinh, được tinh nguyệt chiếu cố, khiến thân hình hắn mơ hồ phiêu miểu. Loại cảnh tượng kì dị này làm tất cả mọi người rất kinh ngạc, Cựu Thuật có thể luyện đến như vậy? Còn có đường để đi sao.

Sau sáu phút, Vương Huyên mở mắt, nói: “Được rồi.” Dáng người hắn cao lớn, không hề gầy yếu, đều đặn có lực, trong cảnh đêm sắc mặt hắn rất ôn hòa, trấn tĩnh.

  

“Đợi câu này của ngươi!”

Chu Vân trực tiếp xông tới, mang theo cuồng phong, tốc độ của hắn quá nhanh, rất nhiều người đều không phản ứng đã thấy trên bãi cỏ đã lưu lại dấu chân rất sâu. Đồng thời, những nơi hắn đi qua, bụi đất và cỏ xanh đều bị dẫm nát, rõ ràng lực lượng cực kì mạnh mẽ.

Bành!

Vương Huyên tự nhiên phản ứng cũng rất nhanh, giơ chân lên đá bàn gỗ bên cạnh bay hướng thân hình đang lao tới.

Khiến người ta run sợ là Chu Vân giống như một con hổ hình người, không dừng bước, một chưởng mạnh mẽ đánh thủng bàn gỗ. Răng rắc một tiếng, cả bàn gỗ bị đánh nát bay tứ tung, đám người nhao nhao tránh khỏi, sắc mặt lúc này đều thay đổi.

Chu Vân quá dũng mãnh, mang theo vẻ hoang dã, loại công kích này rất đáng sợ; nếu như đánh trên người, nhất định sẽ nguy hiểm tính mạng, lực lượng cực lớn.

Vương Huyên hơi nghiêng người, thân thể vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt tránh thoát bàn tay của Chu Vân khiến hắn vồ trượt, lướt qua một nửa người.

Bàn tay Vương Huyên thừa cơ nghiêng ra bổ vào người Chu Vân, lực lượng lớn đến mức làm không khí đều khuấy động.

Chu Vân dù sao cũng là người ngang ngạnh, chớp mắt xông qua, cùi trỏ tay phải thúc mạnh ra đằng sau, cùng bàn tay Vương Huyên đụng nhau, phát ra âm thanh trầm đục. Thân thể hai người hơi lay động.

Chớp mắt, Chu Vân lại xông tới, vậy mà lăng không nhảy lên, giống như một đầu báo đen hung ác vồ xuống con mồi, cực kì nguy hiểm và hung hãn, nắm đấm nhắm chuẩn vào Vương Huyên.

Lần này, Vương Huyên không tránh, nhanh chóng quả quyết xoay người đá ngang không trung. Bành một tiếng, không trung giống như có tiếng sấm rền, tiếng vang nặng nề nhưng có lực khiến mọi người đều rung động.

Chu Vân bay ra ngoài, thân thể mạnh mẽ, lúc rơi xuống tuy hơi lắc lư, nhưng vẫn tính là đứng ổn định trên đất.

“Quả nhiên là không đơn giản.” Hắn nhìn chăm chú Vương Huyên, cảm giác ngoài ý muốn.

“Ngươi dùng là con đường Cựu Thuật, cái gọi là Tân Thuật đâu?” Vương Huyên hỏi hắn.

Chu Vân nói: “Nếu như dùng Cựu Thuật đánh bại ngươi, tiết kiệm chút sức lực, ta cũng không cần dùng đến Tân Thuật”.Hắn vẫn như cũ tản phát ra khí tức nguy hiểm, để mọi người cảm nhận được lực công kích rất mạnh, thân thể của hắn kéo căng, tùy thời đều chuẩn bị phát động công kích mãnh liệt mới.

“Ta dùng chẳng qua là bộ dáng Cựu Thuật, lực lượng không đến từ thải khí, nội dưỡng pháp, chúng ta sớm đã theo kịp thời đại, trước đó không lâu đã kết hợp gen thành công.” Chu Vân không để ý tiết lộ bí mật bản thân, bởi gì việc này đối với hắn chỉ là tăng cao cường độ thân thể và lực lượng, không phải nguồn gốc của lực lượng siêu thuật.

Cạnh đó, những người quan chiến trong lòng đều rét lạnh, những bạn học từ Tân Tinh thì biết chuyện gì xảy ra. Trước đó một thời gian, Tân Tinh có người nghiên cứu phương diện này, ghi chép lại những đứa trẻ được tối ưu hóa gen; chẳng qua là đa số đều tiến hành bí mật, tránh cho quần chúng phản cảm.

Lực lượng cơ thể Chu Vân cường đại như vậy không liên quan đến thải khí và nội dưỡng, mà đơn thuần là thành tựu về gen, với người thường mà nói thì lực lượng quá khủng bố, vô pháp đối kháng.

Vương Huyên không nói chuyện, chủ động tiến công, dù sao mục đích rõ ràng của đối phương là nhằm vào hắn, vậy trực tiếp ra tay là được.

Trên bãi cỏ hai bóng người động tác đều rất nhanh, trong lúc giơ tay nhấc chân, mơ hồ phát ra tiếng sớm chớp, làm nhiều người kinh sợ. Loại lực lượng này nếu như đánh vào người, không chết thì cũng trọng thương.

Bành bành bành!

Dưới chân bọn họ, bãi cỏ nát bấy, hai chân bọn họ rơi xuống mặt đất, lực lượng quá mạnh, không chỉ dẫm ra hố sâu, còn làm cho lớp cỏ xung quanh bay lung tung. Cựu Thuật luyện đến một mức nào đó sẽ vượt xa người thường, ở thời cổ đại lực sát thương cực lớn, cho nên có thể kéo dài không suy trong thời gian dài. Nhưng quá khó luyện, không biết là do hoàn cảnh thay đổi, hay là do khoa học kỹ thuật hiện đại rực rỡ, nhân tâm dao động; những người có thể luyện thành Cựu Thuật ngày càng ít, mà thành tựu thì cũng bình thường, đến một mức nào đó lại khó tiến thêm một chút, xem như đỉnh cao. Cho nên nó ngày càng sa sút, khó mà tìm được cao thủ.

Trước mắt, Vương Huyên ở tuổi này mà có biểu hiện như vậy, làm mọi người rất bất ngờ, đến người đã được tối ưu gen như Chu Vân đều bị hắn áp chế.

Trong trận, dưới sự chủ động công kích của Vương Huyên, thân thể Chu Vân lung lay, lảo đảo lui lại, để hắn sởn cả gai ốc là thân thể đối phương vậy mà có lực bộc phát mạnh như thế?

Bành!

Vương Huyên một quyền trấn Chu Vân huyết khí quay cuồng, ngã về phía sau, thiếu chút nôn ra ngụm máu. Trong chớp mắt, Vương Huyên đuổi theo nâng chân, nghiêng người quét qua.

Chu Vân lần này tuy tránh được chỗ hiểm nhưng đầu vai vẫn bị xoẹt trúng. Hắn lập tức cảm giác được chỗ quét trúng đau rát, y phục nút vụn, chảy máu; nếu như không phải hắn tránh kịp, thực bị đá trúng, xương vai rất có thể sẽ rạn nứt.

Đây là quái vật! Hắn nghĩ trong lòng, lấy hắn thân thể cường tráng, thể chất mạnh mẽ, đều không chịu được thì đừng nói đến người khác. Hắn trải qua tối ưu hóa gen, hiện tại vẫn như cũ không đỡ được quyền cước của đối phương, lực lượng nặng đến đáng sợ; hắn cực kì hoài nghi, nếu như đầu của mình mà trúng quyền, có phải hay không giống như quả dưa hấu phốc một tiếng nát như tương.

“Hô!” Hắn thở ra một hơi trọc khí, thân thể nhanh chóng lui lại phía sau, cả người khí chất đều không giống như trước, hơi mơ hồ. Bên ngoài cơ thể, xuất hiện một tầng sương nhàn nhạt màu xanh, xem ra có chút thần bí, bao phủ bên ngoài cơ thể hắn.

“Ngươi không phải là muốn biết Tân Thuật sao, tới đây!” Chu Vân gầm gừ.

Tất cả mọi người đều phát ra tiếng kinh hô, trạng thái của hắn rất đặc biệt; cho dù khoảng cách rất xa, cũng để mọi người cảm thấy cực kì nguy hiểm, không kìm được chủ động lùi ra sau.

Bạn học từ Tân Tinh đều có chút căng thẳng, bọn họ biết đây là Tân Thuật, tiếp cận đến lực lượng siêu nhiên, một khi bạo phát thì không thể xem thường.

“Vương Huyên, nếu như cảm thấy không ổn thì lập tức lên tiếng.” Có người nhắc nhở, toát mồ hôi vì hắn.

Vương Huyên dừng lại thân hình, không trực tiếp tấn công, yên tĩnh quan sát, dĩ nhiên hắn cảm ứng được nguồn năng lượng đặc biệt này.

Chu Vân chủ động xông tới, lớp sương mỏng màu xanh quanh người bốc hơi, giống như quang hóa, hắn toàn lực ra tay ứng phó Vương Huyên.

“Không đúng!” Vương Huyên tránh lui, đối phương công kích như vũ bão chẳng qua là để che đậy, lực sát thương chân chính là lớp sương màu xanh quang hóa kia, lớp sáng xanh tách ra vậy mà có thể bóp méo không gian?

Nháy mắt, Vương Huyên trong đầu kinh hoảng. Nhưng hắn rất nhanh lại tỉnh ngộ, không thể bóp méo không gian, Chu Vân không có loại lực lượng này, đây là bóp méo cảm giác của hắn?

Vương Huyên vận chuyển căn pháp truyền thừa của phương sĩ Tiên Tần, tinh thần nhanh chóng dồi dào trở lại; khám phá sương mù, hắn ngạc nhiên, chiêu số của đối phương là một loại lam quang, có thể ảnh hưởng đển tinh thần con người. Lúc nãy nếu như hắn có chút lơ là, vậy thì thua rồi.

Vương Huyên vung quyền phải, lực đạo kinh người, nếu là người bình thường bị đấm trúng nhất định sẽ bay ra ngoài, xương cốt gãy nát.

Chu Vân lần này lại không thối lui, nắm tay phải lam quang nhàn nhạt cùng bàn tay Vương Huyên va vào nhau, hai người lập tức đều phát ra tiếng trầm đục.

Chu Vân bị một cỗ lực lượng cường đại đụng trúng, cảm giác được nắm quyền đều muốn gẫy, đầu móng tay đều nứt toạc, có máu chảy ra, khiến hắn nghiêm nghị lại, sử dụng đến siêu thuật, đối phương vẫn có thể làm hắn bị thương? Cũng may mắn là hắn thi triển siêu thuật, nếu không xương ngón tay chắc sẽ gãy rồi.

Bàn tay phải Vương Huyên cùng nắm tay hắn đụng nhau, cảm giác được bất thường, nhanh chóng thối lui, vậy mà có một cỗ lực lượng thần bí xâm nhập vào trong người hắn, là lớp lam quang mỏng kia. Chớp mắt, hắn cảm giác được cánh tay tê dại, thậm chí lục phủ ngũ tạng đều có không thoải mái, hắn nhanh chóng lui lại.

  

“Ha, biết lợi hại chưa, siêu thuật hơn xa ngươi tưởng tượng, Cựu Thuật lạc hậu rồi!” Chu Vân nói, không dừng bước mà nhanh chóng di chuyển thân hình, giống như một trận gió xông lới, thân thể mang theo quang mang xanh đậm. Hắn không thể cho Vương Huyên thời gian gian hô hấp, muốn tốc chiến tốc thắng.

“Đó là cái gì vậy, lão Vương, nếu như không thể kiên trì, mau lên tiếng!” Tần Thành vội vàng hét lên, ngó trái ngó phải, xách lên một cái bàn, chuẩn bị khi cần thì lao tới.

“Đó là Tân Thuật, bước đầu chạm đến lực lượng siêu nhiên!” Chu Khôn nhỏ giọng, nói rõ tình huống trước mắt, bổ sung thêm một câu. “Ở phương tây thì gọi loại năng lượng này là đế nguyên tử, chúng ta bên này thì gọi là nguyên tố siêu nhiên.”

Trong trận, tình cảnh của Vương Huyên nguy hiểm, lần đầu đối kháng với lực lượng siêu phàm, căn bản không hiểu rõ, không chỉ tinh thần bị quấy nhiễu, đến thân thể đều tại bị xâm nhập.

Oanh!

Đột nhiên, trong người hắn phát ra tiếng sấm như có như không, hắn thôi động căn pháp của phương sĩ, chấn động ngũ tạng, thi triển ra một loại thể thuật đặc biệt.

“Ngũ tạng Lôi Âm Thuật!” Có người kinh hô.

Dù sao, bọn họ đều là học sinh lớp thí nghiệm Cựu Thuật, đều là người trong ngành, dễ dàng phát hiện Vương Huyên sử dụng thủ đoạn gì.

Loại thể thuật này quá tối nghĩa, nếu như luyện bình thường thì căn bản không thể luyện thành, ít nhất bọn họ đều không thành công; không nghĩ tới Vương Huyên vậy mà có thể thi triển được.

Tức khắc, ngũ tạng của hắn phát ra chấn động với tần số đặc biệt, sự trao đổi vật chất trong người tăng lên mấy lần; không dừng lại ở đó, từ lỗ chân lông bên ngoài cơ thể bài trừ đi ra một tầng lam quang nhàn nhạt.

Triệu Thanh Hạm con ngươi lóe lên tia sáng, căn dặn người máy, nói: “Nhanh quay lại, vậy mà có thể dùng cách này phá giải siêu thuật, cho dù Chu Vân mới chạm đến lực lượng siêu nhiên, nhưng lần đầu ra tay bị Cựu Thuật hóa giải, rất kinh người.”

Cơ thể Vương Huyên khôi phục bình thường, trực tiếp dùng thủ đoạn mạnh nhất, tiếng sấm trong người không ngừng, hai tay như sấm sét bổ về phía trước.

Bành bành bành!

Tiếng va chạm kịch liệt, lớp lam quang nhàn nhạt bên ngoài Chu Vân bị Vương Huyên trực tiếp trấn tán loạn, cả người bay ngang ra ngoài, miệng chảy máu.

Luyện thành siêu thuật như Chu Vân vậy mà thua!

Kết quả này làm tất cả mọi người đều rung động, Vương Huyên lấy Cựu Thuật mạnh mẽ đánh bại Chu Vân.

Vương Huyên đi tới, muốn tiến tới quan sát tầng lam quang trên người Chu Vân.

Bành!

Chu Vân không chịu thua, nhanh chóng đứng dậy, lại lần nữa ra tay.

Vương Huyên bắt được cánh tay hắn, cả người lôi âm chấn động, trấn tán đi tầng lam quang; một quyền đánh vào bụng hắn, tức khắc để hắn cong như con tôm đau đớn ngồi xuống.

  

“Thua còn muốn ra tay?” Vương Huyên không nặng không nhẹ vỗ một cái vào cột sống của hắn, tức thì Chu Vân thân thể đau đớn, co cứng, khó mà cử động.

Trên người Vương Huyên có một lớp nhơ nhớp, lúc nãy lấy căn pháp của phương sĩ thôi động ngũ tạng lôi âm thuật, dẫn đến sự trao đổi vật chất gia tăng, bài tiết ra rất nhiều mồ hôi. Việc này khá hao phí sức lực, khiến hắn có chút mệt mỏi; trực tiếp ngồi trên người Chu Vân, cảnh cáo không nên cử động, nếu không sẽ đánh hắn trọng thương.

  

“Nói đi, ngươi từ đâu tới?” Vương Huyên hỏi Chu Vân.

Đúng tại lúc này, một phi thuyền nhỏ bay xuống, một nam tử trung niên đi ra, theo sau là một cô gái hai mươi tuổi, có vẻ khá trầm mặc, cúi đầu không vui vẻ đi ra.

“Ưm?” Người trung niên nhìn thấy Chu Vân bị Vương Huyên ngồi trên người, sắc mặt lập tức thay đổi.