Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 23: Siêu Cảm



Vương Huyên giống như thần viên biến mất trong đám lá cây, liên tục thay đổi vị trí, xuyên qua một con đường khác trong rừng; lúc này trong mắt hắn mang theo sát khí, giống như có một cỗ lực lượng thôi thúc hắn đi săn trong đêm tối.

Có người trắng trợn ra tay giết hắn trong thành phố, cho dù ngày thường hắn rất bình tình, nhưng lúc này trong lòng như có một con ác long bị nhốt trong ngục, không nhịn được muốn thả ra, giết mấy tay súng trong bóng tối.

Vương Huyên chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày này, muốn buông tay giết địch một lần! Ngày bình thường hắn khiêm nhường, ôn hòa, nhưng không phải là người nhát gan, kẻ khác muốn giết hắn, lấy tính cách của hắn làm sao có thể thờ ơ, không phản kích?

“Quả nhiên còn có người!”

Hiện tại linh cảm của Vương Huyên vô cùng nhạy bén, trải qua phát súng ban nãy, viên đạn xẹt qua huyệt thái dương, trong lòng hắn tinh khí thần bốc lên mãnh liệt, gia tăng sự trao đổi chất, rơi vào trạng thái siêu thường. Cây cỏ xung quang trực tiếp trở nên rất rõ ràng, tiếng chim hót trong đêm, tiếng bước chân người đi bộ trên đường, chớp mắt đã vào tai.

Hắn nhìn chằm chằm vào hàng rào xung quanh khu nhà, trong bóng cây có nòng súng đang ngắm về bên này, bị hắn phát giác.

Loại trạng thái hiện tại của Vương Huyên rất đặc biệt, thị giác, thính giác, khứu giác đểu nhạy bén kinh người, giống như “siêu cảm”. Trong Cựu Thuật, đây là kích phát “siêu ngã”, bản năng của cơ thể sẽ tự giải phóng, dùng để ứng phó tình huống hiểm ác từ nguy cơ bên ngoài.

Nếu như lấy y học hiện đại mà giải thích, thì đây là “căng thẳng” quá độ, biểu hiện bởi thần kinh giao cảm quá hưng phấn, tuyến yên cùng tuyến thượng thận màng vỏ não gia tăng việc tiết ra hoocmon, trong thời gian ngắn tim co bóp gấp và mạnh cung cấp lượng máu cho cơ thể, thể chất cơ thể và tinh thần toàn diện đề cao, rơi vào trạng thái tự bảo vệ bản thân.

Người luyện Cựu Thuật tình huống sẽ càng khó lường, hiện tại “siêu cảm” của Vương Huyên cực kì sắc bén, thị giác và thính giác người thường đều không thể lý giải.

Trong khoảnh khắc, hắn không ngừng di chuyển vị trí trong rừng, cẩn thận nắm bắt động tĩnh bên ngoài, tâm thần dần dần trở nên bình tĩnh, không còn kích động muốn xông ra ngoài.

Bên ngoài có bảy người yên tĩnh ẩn núp, đợi hắn từ trong rừng xông ra phản kích. Nếu như hắn phán đoán sai lầm chỉ có ba người, tự tin phản sát, lúc đó bản thân quá nửa sẽ chịu thua thiệt. Quan trọng nhất là hắn mơ hồ cảm thấy chỗ xa còn có nòng súng âm thầm ngắm bên này.

Vương Huyên tiếp tục di chuyển vị trí, tránh bị khóa chặt mục tiêu, nhưng nếu như chỉ phòng thủ như vậy mà không làm gì cả, hắn không cam tâm. Nói như thế nào hắn cũng muốn đem những người này lưu lại, hoặc kéo dài, cho đám người Thanh Mộc tranh thủ thời gian.

Hắn nhặt lên một viên đá to bằng nắm tay nằm cạnh gốc cây, cảm giác trọng lượng một chút. Vương Huyên tự giễu, vũ khí trong tay quá nguyên thủy, giống như vũ khí thời đồ đá chống lại vũ khí hiện đại, nhưng xác thực hắn không có chọn lựa nào khác.

Đương thứ hắn có thể dựa vào duy nhất là siêu cảm ngày càng mãnh liệt, hai mắt phát sáng, giống như ánh sáng của hai ngôi sao trong đêm. Tuy khoảng cách rất xa, nhưng rõ ràng hắn biết được vị trí một tay súng, thậm chí có thể nhìn thấy ánh mắt kẻ đó bên dưới mũ và hình xăm trên cánh tay.

Hắn không thể ra khỏi rừng, nếu không đối phương sẽ lập tức khóa chặt, ở chỗ trống, không có cành lá sum sê ngăn trở, có sự trợ giúp của những khí tài đó thì đối phương không hề thua kém siêu cảm của hắn, lực sát thương rất mạnh. Nhưng từ đầu tới cuối hắn vẫn kiên trì đợi cơ hội, mấy tay súng ngoài hàng rào làm sao có thể nghĩ tới, có người trong bóng tối nắm bắt được toàn bộ hoàn cảnh bên ngoài.

Thể chất và tinh thần của Vương Huyên lúc này cực kì hài hòa, siêu cảm càng khủng bố, lúc hắn giám sát, mọi hành động quỹ tích của đám người này hắn đều rõ như lòng bàn tay.

Hắn phán đoán đúng, có một số người muốn đứng dậy đi lại, cuối cùng đối phương cũng buông lỏng, bọn họ không xem trọng người luyện Cựu Thuật. Vương Huyên dùng hết khí lực, ném viên đó to bằng nắm tay, lực lượng lớn kinh người, tốc độ cũng khiến người thường khó mà giải thích.

Bành!

Lúc một người hơi ngẩng đầu lên, viên đá bay tới, đập trúng đầu lâu, âm thanh cũng không kịp phát ra, ngửa đầu đổ gục xuống mặt đất, phát ra một tiếng phù.

Hai người bên cạnh nhanh chóng quay đầu, thấy hắn như vậy, không dám tin tưởng vào mắt mình, đầu lâu của đồng bọn bị lõm vào, máu chảy không ngừng.

Miệng bọn họ giần giật, hoàn toàn không thể hiểu nổi, khó mà tiếp nhận loại kết quả này. Đây giống như là mang máy bay phi cơ đi đánh người cổ đại, kết quả bị người ta dùng trường mâu đâm gục, không chút mảy may đạo lý!

  

Bọn họ đều là những tay súng thiện xạ, là người chuyên nghiệp, tới giết một người luyện Cựu Thuật, kết quả lại bị đối phương dùng một khối đá ném vỡ đầu.

Bọn họ đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ, không phải chưa từng giết cao thủ Cựu Thuật, hơn nữa không chỉ một hai người, nhưng chưa từng phát sinh loại tình huống này.

  

Bành! Bành! Bành!

  

Ngay khi Vương Huyên vừa thay đổi vị trí, mấy viên đạn đã bắn trúng chỗ hắn vừa rời đi, có viên cắm vào thân cây, có viên thì bắn vào bụi cỏ, phát ra âm thanh hơi nhỏ.

  

Vương Huyên càng chạy vào sâu trong rừng, trốn sau một cành cây thô to, cõi lòng xuất hiện dấu hiệu cảnh báo, người bên ngoài dường như bị chọc tức, bắn không ngừng vào trong rừng.

  

Những người này không muốn tiếp tục chờ đợi, trực tiếp mà thô bạo xả một trận súng.

  

Vương Huyên động tác nhanh nhẹn, nhạy bén, nhanh chóng trốn sau một khối đá xanh, đây là một tảng đá cảnh, bình thường cũng có người xem như trường kỷ mà ngồi, hiện tại nó trở thành nơi ẩn nấp tốt nhất.

  

Bành bành bành!

  

Một số viên đạn bắn trúng tảng đá làm đá vụn bay tung tóe.

  

Vương Huyên ánh mắt như đao, tức giận trong lòng, những người này không hề cố kỵ gì cả, không xem ước định, quy tắc ra gì, vậy mà vào trong thành giết người, cuối cùng còn dám xả súng hàng loạt.

  

Bối cảnh sau lưng đám người này lớn như thế nào mới dám làm vậy? Sau chuyện này, rốt cuộc là người nào mới đủ khả năng xứ lý toàn bộ hậu quả mà bọn họ gây ra?

  

“Đừng để ta biết các ngươi là ai, nếu không, sớm muộn sẽ điều tra được, bất kể các ngươi là tổ chức nào, hay nhà nào, sau này sẽ thanh toán với các ngươi.”

  

Vương Huyên tiếc bản thân không luyện thành Kim Thân thuật, nếu không sẽ trực tiếp xông lên, làm gì phải nhịn như bây giờ.

  

Đột nhiên, trong rừng trở nên an tĩnh, hắn nhìn thấy mấy bóng người đỡ kẻ nằm trên mặt đất phân tán rút lui, động tác nhanh chóng dứt khoát.

  

Vương Huyên lập tức nhảy ra như gấu mèo, chạy tới phòng điện trong rừng, tìm được một thanh thép dài nửa mét, thực sự không có thứ gì thuận tay hơn.

  

Hắn nhẹ nhàng nhảy lên cành cây, đem trạng thái siêu cảm phát huy đến cực độ, sau đó vung cánh tay, không khí như phát ra tiếng nổ.

  

Nơi xa trong đám người rút lui, có tên phù một tiếng ngã nằm trên mặt đất, gã trợn trừng hai mắt, trong miệng phát ra tiếng thống khổ, lồng ngực xuất hiện một lỗ thủng, trái tim bị xé toạc.

Một thanh sắt xuyên thấu, bay ra ngoài hai mươi mét, lúc cắm xuống đất phát ra tiếng lanh lảnh như tiếng rung của kim loại.

Sắc mặt những người khác đều kịch biến, lực lượng của người này cường đại như thế nào? Khoảng cách xa như vậy, ném một thanh sắt, xuyên thấu một người có tính cảnh giác rất cao trong bọn họ, khiến những người còn lại lông tóc đều dựng đứng.

  

“Nhanh, rút lui!” Có người hô to, bọn họ nâng người nằm dưới mặt đất, không dừng lại, nhanh chóng rút lui.

  

Trước khi rời đi có người phun thứ gì đó lên mấy vết máu trên mặt đất, vừa nhìn đã biết đám người này rất chuyên nghiệp.

Vương Huyên sát khí đằng đằng, nhưng cuối cùng không truy sát, lại thay đổi vị trí ở trong rừng, hắn cảm giác được nơi xa vẫn như cũ có nòng súng ngắm bắn, chỉ cần hắn đi ra, chắc chắn sẽ bị bắn trúng.

Hắn đoán đám người Thanh Mộc sắp đến rồi, mà tay súng này không phải người tin tức nhạy bén đáng sợ thì là chuyên môn yểm hộ nơi xa; có thể cảnh giác, cho nên cũng có thể nhanh chóng rút lui.

Vương Huyên nén xuống xung động, không truy đuổi, đứng ở trong rừng cây yên tĩnh chờ đợi.

Lát sau, người của Thanh Mộc quả nhiên đến, từ lúc Vương Huyên liên hệ đến hiện tại, có thể nói tốc độ rất nhanh, hiệu suất cực cao.

Không biết tại sao, đám người đó vô cùng cảnh giác, trước đó đã rút lui.

“Các ngươi đuổi theo, tra kĩ cho ta, dám trắng trợn giết người trong thành, hơn nữa còn tới khu dân cư ra tay, ta ngược lại muốn xem xem là nhân vật ghê gớm nào!” Thanh Mộc đích thân tới, mang theo một nhóm người, sai phái bọn hắn truy tìm manh mối. Mà bản thân y thì liên hệ với Vương Huyên, một mình đi vào trong rừng.

  

Y mang theo một bộ trang bị toàn thân, loại tốt nhất.

Vương Huyên lập tức thay đổi y phục, loại quần áo này khá nặng, có đủ ba tầng bảo vệ, toàn bộ che kín cả người, bên ngoài khoác thêm một cái áo gió đặc biệt, có hiệu quả phòng hộ nhất định.

  

Ngoài ra, còn có một cái mũ lưỡi chai, xem ra không có gì khác biệt so với mũ bình thường, nhưng lại rất nặng.

Ngày bình thường Vương Huyên không thích kiểu ăn mặc như này, nhưng hiện tại áo gió, mũ lưỡi chai toàn là đồ võ trang, sau đó, hắn cầm một cây súng, bật nguồn lên liền muốn xông ra ngoài rừng.

  

Chuyện phát sinh hôm nay, khiến lồng ngực hắn như có một ngọn lửa nhảy múa, bị người chặn giết ngay tại cửa, phách lối muốn xử lý hắn, làm sao có thể nhịn.

  

“Đợi chút, ta cũng thay bộ quần áo đi với cậu.” Thanh Mộc nói xong, đoạn lấy xuống mặt nạ màu xanh, thay bộ quần áo bên ngoài, hành động cùng Vương Huyên.

  

Đương nhiên, sau khi y gỡ xuống mặt nạ màu xanh cũng không phải chân dung thực, mà vẫn đeo một bộ mặt nạ bằng da.

Y không sai đám thủ hạ chuyên nghiệp đi theo, mà cùng Vương Huyên rời đi từ hướng khác, sau đó truy đuổi.

Hai người bọn họ thu hồi súng, theo như Vương Huyên dự liệu trước đó, dọc đường chạy như bay, hướng một bên truy đuổi.

  

Đáng tiếc, Cựu Thổ bị ảnh hưởng bởi Tân Tinh, không ít người kêu gào đòi quyền bảo hộ sự riêng tư, nên trên đường camera giám sát rất ít, tồn tại nhiều góc chết, điểm mù. Nếu không, Thanh Mộc có thể sử dụng quan hệ, trực tiếp xem camera giám sát.

  

Vương Huyên cảm nhận sâu sắc tổ chức thám hiểm cường đại, đoạn thời gian ngắn như vậy đã có thể điều động một đội chuyên nghiệp, tìm kiếm những tay súng kia.

  

“Cậu lấy một khối đá và một thanh sắt, giết chết hai tay súng?” Sau khi Thanh Mộc nghe được hết sức kinh ngạc, dù sao đây là người mới, một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, kinh nghiệm lại thành thục, thân thủ hơn người như vậy, so với hắn năm đó mạnh hơn nhiều.

  

Vương Huyên bảo trì vẻ lạnh lùng, ánh mắt như ngọn đuốc, tới một chỗ lưu lượng người qua lại rất đông, trên đường hai bên quán rượu san sát, đương là thời gian sinh hoạt về đêm nơi đây.

  

Thanh Mộc cau mày, nói: “Chỗ này ngư long hỗn tạp, rất loạn, rất nhiều kiểu làm ăn, mỗi nhà đều có con đường bảo đảm khách hàng rời đi an toàn, không dễ tìm người.”

Vương Huyên sớm ý thức được, đám người kia chuẩn bị chu toàn, nửa đường chắc được người khác tiếp ứng, bọn họ truy đuổi như vậy khó có thu hoạch.

  

Bỗng hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người quen trên đường.

Nơi xa, mấy người Chu Vân, Ngô Nhân, Chu Đình đi tới, đúng là trai tài gái sắc, đang đi tới con đường có rất nhiều quán rượu nổi tiếng.

Chu Vân nhìn thấy Vương Huyên, lập tức đi tới, dáng người gã cao to; so với người bình thường thì loại ánh mắt hơi mang dã tính như gã rất bức người, nhưng đối với Vương Huyên, hoàn toàn chẳng cảm giác gì; không phải là chưa từng đánh nhau, mà đâu chỉ một lần.

  

“Bộ trang phục trên người cậu so với phong cách hôm trước không quá giống nhau, hôm nay ngược lại là rất tuyệt, sao vậy, tối nay muốn tới đây tìm bạn gái?” Chu Vân bình thản hỏi.

Nhưng ánh mắt của gã chẳng có chút khí thế gì, trên đầu vẫn quấn vải, xương cánh tay bị nẹp, mấy đầu móng tay bị nứt thì đang bôi thuốc, đến xương sống mũi cũng gẫy, vừa phải trải qua phẫu thuật.

  

“Cả người ngươi trên dưới đều bị thương, quấn như bánh tông vậy, lại cùng ai đánh nhau, giày vò thành bộ dạng này?” Lời kích thích của Vương Huyên làm ánh mắt Chu Vân lập tức dựng ngược.

  

Gã nghĩ đến tên con lai mắt màu xanh lam, vốn dĩ gã không còn hận Vương Huyên, tất cả căm phẫn đều dồn ở trên người tên con lai, nhưng lúc này mấy lời của Vương Huyên thực đâm vào sâu trong tim gã.

  

Vương Huyên tiếp tục nói: “Ngươi khá thật, mới mấy ngày thôi, không ngừng tìm người đánh nhau, làm sao ta cảm giác ngươi không phải tìm người đánh nhau, thì chính là đi tìm người đánh nhau, không phải ngươi đang đi tìm ai đó, chuẩn bị ước chiến đấy chứ?”

  

Mẹ kiếp! Chu Vân thiếu chút nghẹn chết, toan phun ra một miệng máu, chỉ chỉ Vương Huyên, chốc lát đều không nói nên lời.

  

Vương Huyên cố ý khiêu khích, xem phản ứng của gã như thế nào. Đồng thời, cũng mượn cơ hội lần này, tỉ mỉ quan sát mấy người trẻ tuổi trước mắt, sao lại trùng hợp như vậy ở gần đây, hắn sẽ không bỏ qua bất cứ ai hiềm nghi. Rất khó nói, tối nay là ai hạ thủ với hắn.