Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 27: Tiên Mộ



Lai lịch đám người đó không đơn giản, giết Vương Huyên chỉ là chuyện cỏn con mà thôi?

Sau khi Vương Huyên nghe được câu này, tay phải vạch một cái, lá vàng rơi trước người tức khắc bị cắt thành hai nửa, rơi xuống đất.

Lúc trưa, hắn đang đi ra ngoài, chuẩn bị ăn cơm. Bởi vì ở bên ngoài, nên hắn không nói nhiều, chỉ báo Thanh Mộc rằng hắn sẽ tham gia hành động lần này.

Tuy trong điện thoại nói khá ít, nhưng Vương Huyên hiểu rõ, đám người này tới từ một tổ chức tên là “Hôi Huyết”, chuyên nhận làm thuê, thám hiểm..........thậm chí là giết người. Theo Thanh Mộc nói thì tổ chức này thực lực không tệ, chủ yếu hoạt động ở Tân Tinh, từng tiệt hồ tổ chức thám hiểm của Thanh Mộc, đó còn là lần phát hiện rất lớn nữa.

Sau khi biết bọn họ đến, Thanh Mộc lập tức báo cáo bên trên, nhanh chóng triệu tập mấy đội nhân mã tinh nhuệ, chuẩn bị vây giết, báo thù ngày xưa. Hơn nữa, dù không có ân oán trước đó, thì lần này bọn chúng xác định được vị trí mộ của Liệt Tiên, cũng đủ để dẫn tới một tràng phong ba cực lớn ở Cựu Thổ.

Nhưng phàm người nào biết được tin tức, đều không thể làm ngơ, nếu như thực lực đầy đủ, tất nhiên sẽ tham gia cướp đoạt.

“Mời tổ chức hôi huyết giết ta, không ít tiền nha, không muốn tiết hộ thân phận; không sao, ta sẽ chầm chậm móc ra ngươi.”

Bị một đám người lạ chặn giết, thiếu chút chết trong thành, cho dù là Vương Huyên cũng không thể ôn hòa nhã nhặn, không lôi ra được đám người đứng đằng sau, không khéo sẽ xảy ra chuyện.

Nhanh chóng, hắn lại bị loại tin tức đại mộ Liệt Tiên này hấp dẫn. Không biết lần này là thực hay giả, bao năm qua, có không ít câu chuyện phát hiện mộ táng của Liệt Tiên, nhưng cuối cùng so với kỳ vọng thì khác biệt rất lớn.

Bấy giờ sau khi khai quật xong những địa cung này, lại chỉ là đại mộ của đỉnh tiêm cường giả phương sĩ Tiên Tần.

Nếu như chuyện này là thực, đào ra kinh văn, khí vật liên quan đến Liệt Tiên, chắc chắn sẽ gây nên chấn động cực lớn cho Cựu Thổ.

Vương Huyên suy nghĩ, ở thời đại Cựu Thuật càng ngày càng suy sụp, thực xuất hiện loại đồ vật này, hoặc giả còn có thể thay đổi khuynh hướng này.

Sau khi ăn cơm trưa xong, hắn đi cắt lại một bộ tóc ngắn gọn gàng, bên tai mấy lọn tóc bị đốt cháy nhìn không ra bất thường, bởi vì ngày mai chính thức đi làm rồi.

Hắn vừa nghĩ đến chuyện Liệt Tiên, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào rừng thiêng nước độc tham gia hành động, trải qua chiến đấu; vừa nghĩ chuẩn bị đi làm. Loại trải nghiệm và tư tưởng rạch ròi không giống nhau thế này, khiến cõi lòng Vương Huyên rất lạ lẫm.

Còn tốt, Thanh Mộc không bảo ngày mai tìm hắn, Vương Huyên thấy ngày đầu tiên đi làm không nên xin vắng mặt, thuận lợi nhận việc đã.

Đây là bộ phận viện kế hoạch của công ty trực thuộc chi nhánh tập đoàn tinh tế, nghe thì thấy rất cao cấp, nhưng thực ra không phải vậy.

Hiện tại, phàm khoa học kỹ thuật liên quan đến thám hiểm thâm không hay du lịch giữa các vì sao, đều phải dựa vào Tân Tinh, khoa học kỹ thuật của các tập đoàn bên Cựu Thổ hoàn toàn không đáp ứng được.

Viện kế hoạch thuộc công ty tập đoàn tinh tế, nhiều năm như vậy không nghiên cứu được thành tựu gì cả, cỏ sắp mọc thành một vùng hoang vu rồi

Khi Vương Huyên nhận việc ở viện kế hoạch, nói đúng ra, đó là địa phương dưỡng lão, tiết tấu mỗi ngày......đều khá chậm rãi.

Ngày đầu tiên Vương Huyên đến cơ quan, phát hiện một số bàn ghế nơi làm việc đều trống không, chỉ có năm sáu người, đương lúc hắn đi chào hỏi, thấy một đồng nghiệp mang gọng kính màu đen đọc báo rổi ngủ gục trước máy tính.

Duy có một tiểu cô nương tràn đầy tinh thần, đang cầm gương nhỏ tô son, cô đứng dậy biết là người mới nên chào hỏi nhiệt tình.

Nhìn thấy đám người ủ rũ, đồng nghiệp thì dáng vẻ già nua, Vương Huyên cũng cạn lời, lúc đầu hắn chọn tới đây làm việc, bởi vì nghe nói khá nhàn rỗi.

Nhưng vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ đến, sẽ nhàn đến mức như thế này, một buổi sáng mà hai vị đại tỉ kia đã thương lượng xong tan làm đi chơi mạt chược.

Ngoài ra còn có một vị tiền bối chừng năm mươi tuổi, gọi điện thoại với bạn hơn nửa tiếng đồng hồ, hẹn nhau cuối tuần đi câu cá.

Ngược lại những người này lại rất thân thiện đối với Vương Huyên, không có tâm tư bài xích, khó mà có người mới, nói buổi trưa đưa hắn đi tẩy phong trần, không cần đợi đến tối.

Vương Huyên nghĩ bản thân là người mới, vừa vào muốn để lại ấn tượng tốt cho đồng nghiệp, nên hắn mời, kết quả bị một đám phản đối, làm hắn phải từ bỏ suy nghĩ đó.

Sau khi chào hỏi xong Vương Huyên nghĩ tìm việc gì làm, kết quả bị họ nói cho một trận, bảo trước quen thuộc hoàn cảnh công việc, những thứ khác không vội.

Hắn nhìn ra được, chỗ này đúng là để dưỡng lão.

Duy có tiểu cô nương nhỏ hơn Vương Huyên, tên là Lưu Tuyết, rất thích đánh phấn, là người hoạt bát nhất trong phòng làm việc; nghe cô kể, bản thân muốn thanh nhã mới chạy đến đây làm việc, cô nhận chức từ tháng bảy, sớm hơn Vương Huyên mấy tháng.

Gần trưa Vương Huyên lấy máy tính xem đạo tàng, ngược lại là sử dụng thời gian hợp lý, hắn suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy công việc như này cũng không tệ, rất nhiều người muốn mà không được.

Buổi trưa lúc đi ăn cơm phát sinh một việc nhỏ ngoài lề, Lưu Tuyết rất nhiệt tình, giúp Vương Huyên cầm áo khoác; thì xoảng một tiếng, áo khoác hai mươi mấy cân trực tiếp rơi xuống đất, thiếu chút nữa là nện vào mu bàn chân của cô, dọa cô thét lên.

Cô cảm giác không thể tưởng tượng được, một cái áo khoác làm sao lại nặng như vậy? Cô nhìn Vương Huyên giống như nhìn quái vật, không tin tà thử nhặt áo khoác lên, phát hiện trọng lượng đích thực là rất nặng.

Những người khác lập tức vây quanh lại, toàn bộ chạy đến thử nhặt áo khoác lên, đều tặc lưỡi ngạc nhiên.

Vương Huyên vội vàng giải thích, bảo bản thân gần đây vì rèn luyện thân thể, mới tìm chuyên gia thiết kế áo khoác đặc biệt này, mỗi ngày đi làm đều phải mặc.

Cả đám kinh ngạc, khen Vương Huyên có nghị lực, loại thời thời khắc khắc sinh hoạt đều rèn luyện thân thể thành thói quen như vậy đáng để bọn họ học hỏi.

Đương nhìn đến Lưu Tuyết lại muốn giúp hắn cầm mũ lưỡi chai, Vương Huyên vội vàng tranh trước một bước đội lên đầu, bởi vì cái này cũng được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt, có thể phòng đạn, nặng đến hai cân!

Bầu không khí lúc ăn cơm trưa rất vui vẻ, nguyên bản Vương Huyên còn có lòng muốn thỉnh giáo công việc, nhưng qua nói chuyện đã không còn, những người này nói hắn thong dong là được.

Sau khi ăn cơm xong, vốn dĩ là phòng làm việc đã quạnh quẽo lại thiếu ba người, lão huynh mang gọng kính đen nói uống nhiều, đau đầu, về trước, ngoài ra lý do của hai người khác cũng không khác là bao.

Vương Huyên cạn lời, nơi đây không quẹt thẻ, không điểm mặt, không kiểm tra, thực là quá tự do.

Hắn than thở, tuy “hoàn cảnh” ở đây không tệ, thích hợp nghiên cứu Cựu Thuật, nhưng hắn tự biết không thể ở lại lâu, người luyện Cựu Thuật sẽ dẫn tới dị tượng.

Còn tốt, hắn biết rõ bản thân sớm muộn sẽ đi Tân Tinh, trong thời gian ngắn không nên để lộ dấu vết tại đây.

Loại bầu không khí thoải mái thế này, dẫn đến Vương Huyên mới đi làm hai ngày đã xin nghỉ, lão đồng nghiệp trong phòng rất bình tĩnh, dường như cảm thấy rất bình thường.

Có người lái xe đón Vương Huyên, lại đến trang viên ngoài thành, tiếp nhận trang bị, đeo mặt nạ da người, sau đó xuất phát.

Đương nhiên, Vương Huyên không cởi áo giáp ba lớp bảo vệ, chỉ mặc thêm trang phục phòng ngự tạm thay áo khoác, người bình thường căn bản không chịu được trọng lượng lớn như vậy.

Lần này chủ động đi săn giết, quá nửa còn nguy hiểm hơn so lần trước tại núi Thanh Thành, cho nên hắn rất chú ý phòng hộ.

Trên đường, Thanh Mộc công bố mục tiêu lần này, là Đại Hưng An Lĩnh, trong rừng già núi sâu phát hiện mộ Liệt Tiên.

Này không giống như Vương Huyên dự đoán, lúc đầu hắn cho rằng sẽ là danh sơn đại xuyên, địa phương có quan hệ với truyền thuyết thần thoại.

Mục tiêu hôm nay vậy mà chỉ là trong một vùng núi rừng phổ thông Đại Hưng An Lĩnh, nghe nói bên ngoài không nhìn ra gì cả, nhưng không biết làm sao bọn người đó lại xác định được mộ táng của Liệt Tiên.

Vẫn như cũ, Lão Mục khống chế phi thuyền, Hắc Hổ và Phong Tranh mài đao, kiểm tra súng năng lượng.

“Thanh Mộc đại ca, anh từng ngũ cảm chưa, loại cảm giác cực kỳ nhạy bén ấy?”

Trên đường, Vương Huyên và Thanh Mộc nói chuyện, giai đoạn hiện giờ hắn không dám nói cho người khác biết bản thân tiến vào “nội cảnh địa”, một khi bị đám tài phiệt và tổ chức nghiên cứu biết được, khó nói sẽ phát sinh chuyện gì.

Nhưng Vương Huyên muốn gián tiếp hỏi Thanh Mộc, hi vọng hắn có thể nhìn ra được gì đấy.

Thanh Mộc còn chưa nói gì, Hắc Hổ chen vào, nói rất lâu trước hắn từng trải qua loại cảm giác này, bấy giờ cảm thấy trong lòng không minh, có ảo giác như vũ hóa thành tiên.

Vương Huyên kinh ngạc, hỏi hắn chuyện xảy ra khi nào? Nếu như Hắc Hổ thực kích phát loại trạng thái siêu cảm, sau này nói không chừng cũng có thể, hắn không để ý có thể gián tiếp chỉ điểm một chút.

“Có lẽ mười năm rồi, lần đầu ta ở cùng người yêu, sau này không còn nữa, không có sông với người đã qua đại dương, đời này lại không còn chân ái!” Hắc Hổ than thở.

Vương Huyên ngẩn người, sau đó muốn bạt tai hắn một cái, tên này một bộ nghiêm túc, không hề xấu hổ thực khiến người ta không nói được gì.

Nhìn Phong Tranh cũng biểu lộ mình hiểu mình hiểu, Thanh Mộc gõ một cái sau ót bọn hắn, nói: “Tuy nói trước đại chiến cần thả lỏng, nhưng đừng quá chủ quan. Ừm, Vương Huyên, có phải lúc cậu luyện Cựu Thuật cảm ngộ được thứ gì hả?”

Thanh Mộc cảm giác nhạy bén, hắn phát hiện lần nữa gặp Vương Huyên có chút không giống trước kia, thực lực dường như lại...........tăng lên không ít!

“Bấy giờ ta giống như rơi vào một loại trạng thái đặc biệt; thị giác, thính giác, khức giác và trực giác, hết sức nhạy bén và cường đại............”

Vương Huyên lựa chọn từ ngữ, muốn ám chỉ mình tiến vào nội cảnh địa, kết quả Thanh Mộc trực tiếp mở miệng, rất kinh ngạc, nhưng cuối cùng hắn lại thở dài.

Thanh Mộc giải thích: “Loại tình huống đó cực kỳ hy hữu hiếm hoi, bình thường mà nói, tông sư cũng khó mà kích phát loại trạng thái đó, trong mỗi cổ môn phái, đều có cách xưng hô khác nhau, có người gọi trạng thái đó là không minh bồ tát, cũng có người thì xem như thiên nhân hợp nhất. Tương truyền, thời cổ đại nếu như có phương sĩ cường đại chỉ điểm, hoặc trong tông môn có cấp giáo tổ chỉ dẫn, rất có khả năng thu hoạch cực lớn. Nhưng thời nay, trừ phi cực kỳ ngoài ý muốn, nếu không thì không ai có thể kích phát loại trạng thái đó, đây là lĩnh vực mà tông sư cũng không truy cầu được. Hơn nữa, hiện nay đi đâu tìm phương sĩ Tiên Tần, các tông giáo sớm đã không có nhân vật cấp giáo tổ rồi, ai có thể chỉ dẫn, ai có thể đưa tặng chỗ tốt?”

Thanh Mộc nói xong, tiếc thay cho Vương Huyên, cảm thấy hắn không có người chỉ điểm, chỉ dẫn, bỏ qua một cơ hội hiếm có.

Thời cổ đại, trong tông môn thì đây cũng là truyền thuyết, cơ duyên cực lớn, nói gì thời nay.

Vương Huyên bất ngờ, trong mấy lời đó hắn nghe được tin tức rất giá trị; ngày xưa kích phát trạng thái siêu cảm, cần tuyệt đỉnh cường giả tiếp dẫn mới có thể tiến vào nội cảnh địa? Nói như vậy, bản thân có chút khác thường. Trước mắt, hắn không muốn nói nhiều, sau này có cơ hội lại hỏi Thanh Mộc.

Lát sau, bọn họ tới rừng rậm nguyên sơ trong Đại Hưng An Lĩnh, quan sát cẩn thận nơi đây.

Sau đó không lâu, những đội thám hiểm khác cũng tập hợp, đông hơn nhiều so với lần tìm kiếm núi Thanh Thành. Ít nhất chỉ riêng Thanh Mộc cũng đem tới mười hai tổ.

Mà những người khác mang tới toàn bộ đều là tinh nhuệ, kinh nghiệm phong phú.

“Mau nhìn, đó là gi, nhìn lạ vậy!” Lão Mục kêu.

Rừng núi phía trước, hào quang bốc lên, cả khu vực đó vậy mà đang vặn vẹo, mơ hồ, nhìn rất quỷ dị, trong vẻ thần thánh lại tản phát ra khí tức khiến người ta sợ hãi.

“Không phải là Liệt Tiên đấy chứ?!” Thanh Mộc cảm giác được trái tim sợ hãi nhảy một cái, cách rất xa cũng thấy bất an mãnh liệt.