Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 37: Thiên Tiên Bầu Bạn Trong Mộng



Vương Huyên lông tơ dựng đứng, lấy trực giác hiện tại của y có người nào tiếp cận mà không biết? Dẫu trong lúc ngủ say cũng sẽ cảm ứng được, đương nửa đêm, sợ hãi choàng tỉnh, bên người xuất hiện một sinh vật lông lá, lập tức nổi da gà.

Nhất là, đoạn cúi đầu ngó nhìn, một cặp mắt lãnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào y.

“Gào------” một tiếng kêu thảm thiết chói tai khiến màng nhĩ Vương Huyên đau đớn, hiện tại đêm khua thanh vắng, trong phòng tối thui, sinh vật ấy đột nhiên gào thét, nếu như người vừa tỉnh ngủ trải qua chuyện này sợ sẽ bị dọa hôn mê.

Bành!

Vương Huyên không nói hai lời, một bàn tay tát bay, hiện giờ bàn tay của y không chỉ có thể trực tiếp đánh vỡ mặt người khác, ước chừng cũng có thể đập bẹp xương đầu.

Ngược lại sinh vật ấy lại rất nhạy bén, kêu thảm một tiếng nhảy lên tránh khỏi cái tát, linh hoạt hơn con người.

Thời khắc cuối cùng Vương Huyên hơi thu tay lại, bởi vì y nhìn rõ đó là thứ gì, một con mèo đen, da lông đen nhánh sáng bóng, mắt xanh biếc, đầu rất to, chừng chín cân, sắp to bằng nửa con chó.

Sao nó vào được? Y bật đèn đi tìm, cuối cùng phát hiện cửa sổ không đóng chặt, con mèo đen nhân đêm tối chui qua khe cửa.

“Ra ngoài đi, dám vào nữa, làm thịt ngươi.” Vương Huyên mở cửa sổ, ném con mèo ra ngoài.

“Meo!” Sau khi con mèo chui ra, duỗi người nhảy lên một chạc cây cổ thụ trước song cửa, trước khi đi còn ngoái lại nhìn Vương Huyên kêu lên một tiếng chói tai, đôi mắt u lãnh, nhe răng giống như đang cười quỷ dị.

Vương Huyên xúc động muốn đuổi theo đập nó một cái, nhìn thế nào cũng thấy rất tinh quái, con mèo này không bình thường.

Quá nửa đêm rồi, đầu tiên là nữ tử áo trắng hài đỏ tóc tai bù xù hai hàng lệ bằng máu, sau đó lại bị tiếng kêu thê lương của con mèo làm bừng tỉnh, ai mà chịu được? Vương Huyên rửa mặt, ngồi xuống tĩnh tâm.

Y đoán con mèo có liên quan tới nữ phương sĩ, nói không chừng là nàng cố tình để nó vào, thực quá quỷ dị.

“Tôi nói rồi, đợi tới lúc thực lực của tôi cho phép, sẽ đến Đại Hưng An Lĩnh giải cứu thân thể cho cô, cơ mà hiện tại tôi còn chưa có tư cách.” Vương Huyên giải thích, cho dù đối phương có nghe được hay không, y thấy cần phải nhấn mạnh và giải thích một chút.

“Lại có người lấy máu cô hả?” Vương Huyên suy đoán.

Loại việc này quá bí ẩn, y luôn cho rằng người chết như đèn tắt, thế mà đã quá nửa đêm, nữ phương sĩ còn hành hạ khiến y không ngủ được, thực hãi hùng khiếp vía.

Vương Huyên luyện Căn Pháp một lượt, sau đấy bắt đầu quan tưởng nữ phương sĩ, gương mặt với hai hàng huyết lệ, ngày bình thường xem như hồng phấn khô lâu, song y trực tiếp thôi miên bản thân, đoạn tồn tưởng khuôn mặt nữ tử đẫm máu thành khuôn mặt thiên sứ thánh thiện, sắc nước hương trời.

Nếu như để Thanh Mộc biết, nhất định sẽ cảm thán, tâm tiểu Vương lòng thực lớn, quá tàn nhẫn, lệ quỷ đáng sợ có thể quan tưởng thành trích tiên tử.

Sau khi quan tưởng xong, Vương Huyên gục đầu chìm vào giấc ngủ, đến quá nửa đêm, nữ nhân đầu bù tóc rối quả nhiên lại xuất hiện trong ý thức khi y ngủ say.

“Tới rồi?” Vương Huyên chào hỏi trong mộng, sau đó lại tiếp tục ngủ say.

Nữ tử đầu bù tóc rối ngạc nhiên, song không dừng bước, đi hài đỏ tiếp cận gã, gương mặt trắng như tuyết kèm hai hàng huyết lệ kinh khủng, gần như dán chặt vào mặt Vương Huyên ngắm nhìn gã.

“Thiên tiên tử bầu bạn trong mơ?” Tự mình thôi miên, tiến hành “quan tưởng dị loại” ở trong mộng nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp ngay trước mắt, lần này không còn cảm giác khiếp sợ, ngược lại y thấy đôi mắt hạnh của nàng rất dịu dàng, đoạn duỗi tay vuốt ve khuôn mặt.

Nữ phương sĩ lúc này muốn nổ tung, chuyện gì vậy? Gương mặt bản thân như vậy rồi song đối phương lại yêu thích và cảm thấy kinh diễm, dùng tay vuốt ve.

“Oanh!”

Trên trời bỗng nhiên có sấm sét giáng xuống, sáng rỡ chói lòa, từ ngân hà rơi xuống, vang lên trong thức hải của Vương Huyên, ông ông bên tai, y choàng tỉnh.

Chuyện gì vậy, bên ngoài mưa rồi sao? Y mở rèm cửa, bên ngoài ánh trăng mềm mại như nước, bầu trời đầy sao, sao lại có tiếng sét.

Y nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong mộng, ý thức được, nữ phương sĩ dùng sét đánh vào tiềm thức khiến bản thân bừng tỉnh.

Vương Huyên cúi đầu liếc nhìn cánh tay phải, có vẻ như y đã chạm vào một khuôn mặt mềm mại tinh tế, trắng nõn như ngọc, nhưng không lưu lại vết máu.

Trong lòng đã đoán định được, dẫu nàng phong hoa tuyệt đại, từng là cường giả đỉnh cao trong phương sĩ Tiên Tần, song đã vũ hóa, ít nhất giai đoạn hiện tại không thể can thiệp vào thế giới thực, chỉ mượn giấc mộng, thi triển thủ đoạn siêu phàm khi xưa trong tiềm thức của gã.

Vương Huyên lần nữa nhập định, không chỉ quan tưởng nữ phương sĩ khuôn mặt đầy máu thành thiên tiên tử, còn quan tưởng tiếng sét chói tai thành tiên âm du dương, ngoài ra còn thêm chút cảnh vật, phối hợp với thơ từ ca vũ.

Sau đó lại vùi đầu ngủ say, hy vọng lần này gắng gượng được tới trời sáng.

Nữ phương sĩ tới còn nhanh hơn y tưởng tượng, gần như vừa rơi vào giấc ngủ, nàng bèn xuất hiện, áo trắng phấp phới, chân không chạm đất, cứ lơ lửng ở trước mặt, lần này không dám sáp đến quá gần, bàn tay bắt đầu phát sáng.

Song theo sấm sét dần dà tới gần, phát ra tiếng ầm ầm, nàng và cảnh vật xung quanh Vương Huyên cũng thay đổi.

Chớp mắt, tiếng ca múa thịnh thế, hoa rơi lả tả, chung quanh hương thơm thoang thoảng, trong ánh lôi lúc ẩn lúc hiện, cánh hoa óng ánh từ trong hư vô rơi xuống không ngừng.

Phụ cận, có nữ tử bắt đầu nhảy múa, nhạc sư gảy cổ cầm, chơi đàn tranh, còn có ẩn sĩ đọc kim kinh, còn có người tụng: “Tiêm vân lộng xảo, phi tinh truyền hận, ngân hán đều đều án độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, thắng nhân gian vô số---”

Nữ phương sĩ ngẩn người, áo dài trắng muốt theo gió tung bay, nàng tuy bàn tay phát sáng, cơ mà không chém xuống, nhìn thấy cảnh ca vũ vui vẻ, liền xuất thần, theo ca hát mê muội, tâm thần ngẩn ngơ.

Hồi lâu, hai mắt nàng khôi phục vẻ trong suốt, hiển nhiên nàng biết đây là sân nhà của Vương Huyên, các loại cảnh vật đều do y dự tính từ trước.

Nàng bay tới gần Vương Huyên, cúi đầu nhìn gã, bàn tay phát sáng, sấm sét ẩn hiện.

“Cô lại tới rồi?” Trong giấc ngủ Vương Huyên vẫn xem nàng như thiên tiên tử, tuy tiềm thức liên tục thay đổi, song nơi đây là sân nhà của y, tất cả suy nghĩ cảm xúc, chớp mắt bèn hiển hiện, y cầm một cánh tay nhỏ nhắn tinh tế của nữ phương sĩ, bộ dạng vui vẻ khi chợt gặp được tiên vậy.

Oanh!

Sấm sét trong tay nữ phương sĩ đánh thẳng vào người, Vương Huyên hét lớn một tiếng, bừng tỉnh bật dậy, nhanh chóng kiểm tra thân thể, sau đó nội quan tinh khí thần, phát hiện không chỗ nào bị thương.

Đến lúc này y điềm tĩnh, hóa ra nữ phương sĩ chỉ có thể làm đến thế mà thôi, không thể làm y bị thương thân thể hay tinh thần.

“Thiên tiên bầu bạn giấc ngủ!” Vương Huyên nói xong lần nữa đi ngủ, không sợ gì cả, vẻ như tinh thần ý chí lần nữa thả hồn gặp tiên.

Tối nay tuy tỉnh giấc vài lần, nhưng trong lòng tự tin, ung dung và trấn định không ít. Ngược lại nữ phương sĩ hơi xuất thần, trời còn chưa sáng đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi đâu cả.

Sau khi mặt trời treo cao, Vương Huyên đánh răng rửa mặt ăn sáng, ngay sau đó chạy đi tìm lão đồng sự, đừng tưởng trong mộng y trấn định, kêu thiên tiên bầu bạn.

Một hai đêm như vậy còn được, song nếu như mỗi đêm đều như vậy, y không chịu nổi, tuy nữ phương sĩ không can thiệp vào thực tại, nhưng lúc nào cũng bị giày vò tỉnh giấc, sẽ rất phiền phức.

Lão đồng sự thích yên tĩnh, xây một trang viên bên ngoài thành phố, sáng sớm đang luyện quyền.

“Lão Trần, mau nghĩ cách đi, tôi không thể ngày ngày ca múa với nàng trong mộng, người tiên khác biệt, không thể lúc nào cũng gặp nàng được.”

Vương Huyên không dám nói chuyện nội cảnh địa, chỉ nói nữ phương sĩ tìm tới mình, chỉ hai đêm còn được, song nếu như ngày ngày thì ai mà chịu được.

“Nơi này cách Đại Hưng An Lĩnh những mấy nghìn dặm, nàng có thể chạy tới à, hơn nữa, không phải nàng đã chết ba nghìn năm sao, làm được gì nữa? Xem ra nàng thực không bình thường.” Lão đồng sự Trần Vĩnh Kiệt ngồi xuống, suy xét cẩn thận.

“Kỳ quái, dưới mặt đất Đại Hưng An Lĩnh lại không xảy ra chuyện gì?” Lão Trần nghi hoặc.

Vương Huyên cân nhắc, lòng nói đừng vội, hơn phân nửa là vì trong vũ hóa thạch thả ra năng lượng tinh thần xông vào nội cảnh địa, hiện tại mới theo mình, nói không chừng lúc nào đó nội cảnh địa khôi phục một chút, sẽ tìm tới giấc mộng của những người khác.

“Lão Trần, ông cử người hỏi thăm xem bên kia có phải hay không lại rút máu nàng, có thể tạm thời dừng lại không? Tôi lo lắng sẽ xảy ra chuyện lớn, người cũng biết rồi đó, bây giờ nàng có thể ảnh hưởng tiềm thức con người, biết đâu lúc nào đấy lại ảnh hưởng được thực tại.” Vương Huyên cố gắng nói tới tình huống xấu nhất.

“Từ từ, tôi tìm người hỏi thăm, tìm cách xử lý xem sao.” Lão Trần đi gọi điện, lát sau quay lại, gật đầu, nói gần đây phòng thí nghiệm dưới mặt đất Đại Hưng An Lĩnh quả thực đã lấy máu nàng.

Vương Huyên hỏi: “Ông có nói cho họ tính nghiêm trọng của vấn đề không?” Y hy vọng lão Trần nói chuyện với bên kia, hạng mục này ẩn chứa nguy hiểm nhất định, đương nhiên trong lòng y cũng muốn giúp đỡ nữ phương sĩ.

Lão Trần trầm tư một hồi nói: “Ta không nói quá nhiều với bên kia. Hay là, thời gian tới cậu biểu hiện tốt một chút, ta đưa cơ hội đi công tác lần này cho cậu, tạm thời tránh đi vài tháng, chẳng lẽ nàng còn có thể theo tới Tân Tinh sao?”

Sau đó lại bổ sung: “Không phải là vĩnh viễn, không thể để cậu mãi bên đó, đừng có mơ, hiện nay đưa người sang đó quá khó, chỉ được đi công tác thôi.”

Vương Huyên tức thì cảnh giác, lão đầu này chẳng lẽ cố ý mượn cơ hội lần này ném mình qua đó? Điều mình đi tham dự một hoạt động thám hiểm thần bí nào đó.

Từ khi lão Trần tặng cuốn sách, y cảm thấy, lão này lại âm mưu gì đó. Đồng thời, y nghĩ tới nữ thần Triệu Thanh Hạm, và vị mỹ nữ mắt phượng xinh đẹp Lý Thanh Tuyền, hai người này hoặc đúng ra thì hai nhà này, dường như đang thành lập đội thám hiểm, từng mời chào y hợp tác với họ.

Người bên Tân Tinh, từ tài phiệt đến sở nghiên cứu sinh mệnh, hay các tổ chức liên minh, hiện tại đều đứng ngồi không yên, bao gồm cả lão Trần trước mặt, có nhẽ đang nhắm tới một gốc tiên thảo nào đó?

“Chuyện cậu đi Tân Tinh, lần này dùng thân phận công việc để che giấu, có hai lựa chọn, một là làm bảo vệ cho thiên kim tiểu thư, hai là làm tài xế cho một quả phụ xinh đẹp nổi tiếng.” Lão Trần chậm rì rì giải thích.

Sau đó, ông ta lại trương bộ mặt nghiền ngẫm nói: “Tiểu tử cậu phải nỗ lực lên, nhiều nhà thám hiểm nổi tiếng cũng không có cơ hội như vậy đâu, tuy chỉ là công việc tạm thời che giấu thân phận, nhưng cũng khiến rất nhiều người tranh nhau sứt đầu mẻ chán.”

Vương Huyên càng nghe càng không muốn đi, cái gì mà công chúa tài phiệt, quý bà xinh đẹp giàu có, sao cứ cảm giác quen thuộc như vậy? Y nhìn chăm chú lão Trần: “Trần đại gia, người vì đưa ta đi Tân Tinh, lao lực rồi!”

“Sao, chẳng lẽ không tốt à, ta suy nghĩ chu đáo theo yêu cầu của cậu đó, tuổi trẻ mà bản lĩnh Cựu Thuật lại cực cao, người như cậu không phải rất thích loại công việc tôi vừa nói sao?”

Vương Huyên cạn lời, không biết lão đầu này nhìn thấy ở đâu mà lại kết luận như vậy? Hiện tại lão Trần càng muốn đẩy mình đi Tân Tinh, mình càng không thể đi, sợ vô tình tham gia vào hoạt động thám hiểm không thể đoán định, một khi không cẩn thận sẽ thành bia đỡ đạn.

“Ông nhanh giúp tôi giải quyết vấn đề trước mắt đi, đừng nói lung tung nữa, cha mẹ không nỡ xa tôi đâu, trước mắt không thể đi Tân Tinh!”

“Tiểu tử cậu phải nắm chắc cơ hội a.” Lão Trần vỗ vỗ bảo vai y, sau đó quay người gọi điện thoại.

Đến trưa, có hai vị hòa thượng tới, vừa niệm kinh vừa vẩy nước, giày vò nửa ngày mới rời đi.

Sau khi họ đi, Vương Huyên mới hỏi: “Nước gì đây, sau khi khô sao cả người bẩn thế?”

“Có vẻ như là tro trong lư hương trước cửa phật, trộn với nước vẩy lên người cậu.” Lão Trần thản nhiên giải thích, đây là hai vị cao tăng được vời từ một ngôi chùa cổ ngàn năm ngoài thành, do nể mặt lão Trần mới đích thân ra tay.

Vương nhìn cả người màu xám tro, y phục dơ bẩn lẹp nhẹp, im lặng, cáo từ quay người rời đi.

Buổi tối, Thanh Mộc gọi điện thoại, đoạn hỏi bản thân có đi Tân Tinh không, còn nhắc tới chuyện thanh toán tiền bồi thường chuyến thám hiểm núi Thanh Thành, khoản đầu tiên độ năm trăm vạn cựu tệ.

Vương Huyên rất kích động, y vừa tốt nghiệp chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, có khoản tiền này gửi về cho cha mẹ, sau này rời đi, cũng yên tâm hơn.

Nhưng lát sau Vương Huyên lấy lại bình tĩnh, lão Trần trước dùng chăn êm đệm ấm, sau đó dụ dỗ gã, muốn đẩy gã đi Tân Tinh, tuyệt đối không đơn giản, không thể lập tức đáp ứng được.

“Ai da, vẫn tìm vũ hóa thạch sao? Hiện tại trên người xảy ra chuyện, nếu như tìm tới vài viên, không khéo lại xuất hiện thêm mấy lão yêu quái. Nào tiên cô, hòa thượng, nữ phương sĩ, lão đạo, nữ yêu, thực gặp một tên cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa!”

Vương Huyên thở dài, nếu như chưa giải quyết vấn đề nữ phương sĩ, y không dám manh động.

Trong đêm, nữ phương sĩ quả nhiên lại xuất hiện, Vương Huyên bất đắc dĩ: “Người tìm tôi cũng vô dụng thôi, tạm thời tôi còn chưa có quyền can thiệp tới thí nghiệm dưới mặt đất Đại Hưng An Lĩnh, người đi tìm lão Trần may ra có tác dụng.”

Mặc kệ nữ phương sĩ có hiểu đạo lý hay không, dẫu sao sau khi giải thích, đêm đó liền bình tĩnh, nữ phương sĩ không xuất hiện nữa, Vương Huyên ngủ rất an ổn.

Đến tảng sáng, đích thân lão Trần tìm tới, gõ cửa cộc cộc mới khiến y tỉnh dậy.

Vương Huyên vừa nhìn thấy bộ dạng lão Trần, vô cùng ngạc nhiên, muốn cười nhưng nhịn được.

Hai mắt lão Trần thâm quầng, đỏ ngầu, vừa nhìn đã biết tối qua mất ngủ, mấu chốt là trên người ông ta dán đầy bùa chú, hai mắt rực cháy, song cũng không thể duy trì bình tĩnh.

“Nói, xảy ra chuyện gì, sao nàng lại hành hạ ta?” Lão Trần nghiến chặt răng.

Vương Huyên kinh ngạc: “Sao tôi biết được, có thể nàng hiểu tiếng nói của ông có trọng lượng hơn tôi, hay ông giúp nàng đi.”

Lão Trần nhếch mép, cười còn khó xem hơn khóc, đoạn quay người rời đi, tự tìm cách cứu bản thân.

Hồi lâu, Vương Huyên mới khôi phục tâm thần, vấn đề của y đã được giải quyết sao? Nhân sinh lên xuống quả thực không ngờ được.

Mấy ngày sau lên cơ quan, Vương Huyên nhìn thấy quầng thâm trên mắt lão Trần ngày càng rõ, sau lưng đeo hình bát quái, nhìn lướt qua thì thấy y phục dán đầy phù lục.

“Lão Trần người sao vậy?” Có đồng nghiệp hỏi.

“Gần đây tôi đang tìm hiểu dịch kinh, kết hợp nghiên cứu bát quái đồ.” Lão Trần thong thả trả lời.

Mới hai ngày, tinh thần lão Trần càng ngày càng tệ, đến ngày thứ ba thì không đi làm, Thanh Mộc gọi điện cho Vương Huyên, hỏi thẳng: “Cậu làm gì sư phụ tôi thế?”

Vương Huyên giải thích: “Tôi có thể làm gì ổng, tôi còn đang nghi hoặc này, hôm nay ổng không tới, đi đâu rồi?”

Thanh Mộc than thở, đoạn giải thích lão Trần chạy rồi, sáng sớm hôm nay lửa sém lông mày ngồi phi thuyền tinh hệ đi Tân Tinh rồi, trong miệng lẩm bẩm: Trên người kẻ này có thứ đáng sợ, lão tử đi tránh nạn đã!

“Mẹ kiếp!” Vương Huyên ngơ ngác, cuối cùng lão Trần chạy trốn rồi, thay y ngăn chặn tai họa sao?

Vương Huyên lập tức nghĩ tới, năm trăm vạn cựu tệ sắp vào tài khoản, mà trên người không còn phiền phức, hẳn có thể đi tìm vài khối vũ hóa thạch, tức khắc tâm tình vui sướng, thần thanh khí sảng.