Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 40: Vì Cựu Thuật Sáng Tạo Một Con Đường



Trong cơn mưa, cánh rừng mờ tối, sói đen ngã ầm ầm trên mặt đất, chưa chết hẳn, sức sống ngoan cường, song không thể làm bị thương người khác được nữa.

Người áo đen đứng đối diện, thân hình lay động, nhanh chóng giữ chặt mấy cây xương gẫy, gã không che giấu được sự hoảng sợ: “Kim Thân thuật tuy rất lợi hại, nhưng rất ít người tu luyện; một là tốc độ tu luyện quá chậm, động một tí là cần chừng mười năm mới luyện thành một tầng, hai là nếu chỉ cần có bất cứ sai sót nhỏ nào đó sẽ làm bị thương chính mình.”

Gã nhìn chằm chằm Vương Huyên, Kim Thân thuật của đối phương rõ ràng luyện tới tầng thứ tư hậu kỳ, ít nhất cần hao phí hơn ba mươi năm, cơ mà hiện tại đối phương mới hai mươi tuổi.

“Sao ngươi có thể luyện thành?” Hai mắt gã sáng ngời có thần, cõi lòng khó mà bình tĩnh, có một loại khát vọng mãnh liệt, bức thiết muốn biết rõ.

“Ai thuê ngươi giết ta?” Vương Huyên bình thản hỏi, y không quen người áo đen này, đối phương chừng năm mươi tuổi, giữa hai người chưa từng gặp nhau. Y cho rằng phía sau còn có người khác, người áo đen thay kẻ ấy ra tay giết mình mà thôi, vẫn không phải là chủ mưu.

Nam tử áo đen vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Hôm nay nếu như cậu thắng ta, chuyện này không cần điều tra nữa, đến đây là chấm dứt. Người thuê tổ chức hôi huyết giết cậu là ta và cũng là người ra tay cuối cùng, cậu có thể xem ta như người đứng sau màn, sự thực cũng là như vậy.”

Sâu trong ánh mắt Vương Huyên có kim quang nhàn nhạt lóe lên rồi biến mất, loại hiện tượng này chỉ có người nào luyện thành Kim Thân thuật mới có, khiến người áo đen ngày càng khát vọng, muốn biết đối phương sao có thể đi tới bước này.

Nam tử áo đen không hề có suy nghĩ luyện Kim Thân thuật, mà muốn làm rõ phải chăng có bí pháp hay đường tắt, nếu như biết được, thời đại này Cựu Thuật có khả năng sẽ khôi phục lại ánh hào quang rực rỡ khi xưa.

Gã luyện Cựu Thuật độ mười năm, gian nan mới tới được đây, coi như cao thủ hiếm có trong Cựu Thuật, cơ mà sâu trong lòng gã hiểu rõ, sau khi đến đẳng cấp này rồi, xem như đã hết đường.

Vương Huyên lãnh đạm hỏi: “Ngươi tới giết ta, lại không muốn tiết lộ người phía sau, dựa vào đâu ta phải nói cho ngươi?”

Nam tử áo đen buôn lỏng thân thể, gân cốt đáp: “Là người luyện Cựu Thuật, ta thấy cậu tuổi còn trẻ mà thành tự đã như vậy nên mới có lòng tốt nhắc nhở; nếu như cậu còn sống rời đi nơi này, điều tra đến ta là được rồi, việc này nên kết thúc tại đây, cậu lặng lẽ sống những ngày còn lại, không nên tìm hiểu sâu hơn, có lẽ không có ai nhằm vào cậu nữa đâu.”

Cõi lòng Vương Huyên tức giận, y tuy khiêm tốn, ngày thường không thích gây sự, cơ mà bị người ta ám sát, cuối cùng còn khuyên y nhẫn nhịn, không nên tiếp tục điều tra, vậy mới có thể bảo vệ cuộc sống an ổn?

Nam tử áo đen khẽ than: “Con đường Cựu Thuật của chúng ta quả thực không dễ, nhất là thời đại này, hết đường rồi, sắp bị Tân Thuật thay thế hoàn toàn; ta không cam tâm, ấp ủ suy nghĩ không thực tế là tạo ra một con đường mới, kiên trì gần như điên dại.”

Nhìn thấy y không giống làm bộ làm tịch, mà thực hơi xúc động, chấp niệm rất sâu với Cựu Thuật.

Nam tử áo đen không vội ra tay, kể tiếp: “Từ khi biết thế gian xuất hiện một bộ kinh văn trong truyền thuyết, lại bị gác xó, cất giữ như văn vật cho đời sau; ta không kìm nổi, muốn tiếp cận, ước ao đọc được; từ trong đó tìm ra chân nghĩa, bí mật vũ hóa chân tiên.”

Vương Huyên không nói gì, im lặng nghe gã kể.

“Cho nên ta cố tình tiếp cận, biết nhà đó có người bất mãn với cậu trong lời ăn tiếng nói, hận không giết được cậu; ta chủ động tới chơi, ngỏ lời ngon ngọt, bản thân là một tên học giả, giáo sư; có thể ‘dạy dỗ’ cậu, đồng thời ám thị muốn xem bản sách cổ của nhà ấy.”

Sau khi nghe đến đây, Vương Huyên cau mày, hồi tưởng lại một số người mà mình quen biết, vẫn không nghĩ ra, y chưa từng có thâm cừu đại hạn với ai cả. Đến nay y không biết mình đắc tội ai đến mức không chết không thôi.

Đồng thời, y cũng kinh ngạc, người áo đen thế mà là một vị học giả, giáo sư, xem ra thân phận khá phức tạp.

Nam tử áo đen nhìn ra suy nghĩ của Vương Huyên: “Đoạn thời gian Cựu Thuật còn chưa suy bại, ta là một nhà nghiên cứu Cựu Thuật, trong đại học bên Tân Tinh từng hướng dẫn mấy học viên; có lúc còn được mời tới giảng giải thuật dưỡng sinh cho mấy lão già gần đất xa trời, có thể nói lúc bấy giờ ta khá nổi tiếng.” Gã tự giễu cợt, sau đó lại lắc đầu.

Vương Huyên hiểu, trước khi Tân Thuật được công bố toàn diện sau đó quật khởi, Cựu Thuật quả thực khá được xem trọng, thẻ trúc Tiên Tần của Cựu Thuật đều bị đám Tài phiệt và các sở nghiên cứu chia chác sạch sẽ.

Một thời gian, bên Tân Tinh hy vọng thông qua Cựu Thuật tiếp cận lực lượng siêu nhiên, thông tỏ Tân Thuật; cho nên người đàn ông trước mắt đã trở thành thượng khách của đám tài phiệt, cũng dễ hiểu thôi, gã có thân phận giáo sư nên chẳng có gì là lạ.

“Bấy giờ, sau khi ta ngỏ ý, người đó quả thực đã lấy ra bản kinh thư trong nhà cho ta xem trang đầu tiên; tâm trí ta lập tức bị hấp dẫn, vì ta biết, đó là bảo vật vô giá, hơn nữa còn nhất trí với con đường mà bao năm nay ta tìm kiếm, giúp ta đánh vỡ tầng giấy mỏng, mở ra một chân trời mới. Phải biết rằng chỉ cần trang đầu tiên, đã hơn hẳn tâm huyết mà ta theo đuổi nửa đời người, phía sau sẽ kinh người như thế nào? Rơi vào trong tay đám người đó, như châu ngọc bị phủ bụi vậy, tuy họ từng nghiên cứu, nhưng lại không luyện được. Mà ta thì càng khát vọng, bởi vì, ta có nắm chắc khiến bản kinh văn trong truyền thuyết đó tại thời đại Cựu Thuật suy tàn một lần nữa trổ ra ánh hào quang rực rỡ.” Nói tới đây, hai mắt người áo đen rực sáng, giống như hai ngọn lửa đang nhảy múa, tâm trạng rất kích động.

“Đáng tiếc, ta chỉ được xem trang đầu tiên!”

Dần dà, gã khôi phục bình tĩnh, ngọn lửa mắt tắt dần, nhìn chằm chằm Vương Huyên hỏi: “Ta phát hiện trên người cậu có thứ không tầm thường, từ nhỏ cậu đã luyện Kim Thân thuật sao, hay có đường tắt thần bí khó lường nào, cho nên ở tuổi đã luyện tới tầng thứ tư, hay còn có bí mật kinh khủng hơn ta nghĩ?”

Hai mắt gã bạo phát ra hai đạo ánh sáng khiếp người: “Theo như điều tra, bản Kim Thân thuật đó là do Chu Minh Hiên tặng cậu trong một bữa tiệc, từ ấy đến nay cậu có thể luyện tới tầng bốn? Chắc chắn có vấn đề!”

Vương Huyên rất bình tĩnh, không nói chuyện, thời đại này, sớm không còn người có thể tiến vào nội cảnh địa nữa.

Mà thời xưa, người học tập Cựu Thuật lần đầu kích phát siêu cảm, muốn tiến vào nội cảnh địa, cần có phương sĩ Tiên Tần giúp đỡ, hoặc nhân vật cấp giáo tổ tiếp dẫn. Song lần đầu Vương Huyên tiến vào, không được ai tiếp dẫn cả, tự bản thân đạp vào lĩnh vực này, nếu nói ra sẽ khiến người hiểu rõ tình hình tâm thần chấn động.

“Ta vì chấp niệm quả thực hơi điên cuồng, vì bộ kinh văn trong truyền thuyết không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết cậu đổi lấy bộ kinh văn đó, bây giờ nghĩ lại, mấy người đi con đường Cựu Thuật chúng ta, chủ yếu nhất là không nhìn thấy hy vọng, thực đáng buồn.”

Nam tử áo đen cảm thán, sau đó nhìn chằm chằm Vương Huyên: “Cho nên, ta mới khuyên cậu không nên tiếp tục điều tra, rất có khả năng người đó chỉ tức giận nhất thời mới nói muốn giết cậu; sau chuyện này chưa biết chừng sẽ không để ý nữa; cậu xem như chuyện chưa từng phát sinh, có một số người và thế lực không phải người như ta và cậu có thể trêu chọc, dẫu sao đã không phải thời đại Tiên Tần khi những phương sĩ trổ ra tiên quang.”

Đột nhiên, khí tức của gã thay đổi, hai mắt phát ra hai luồng ánh sáng, lục phủ ngũ tạng cộng chấn, truyền ra tiếng sấm rền; máu huyết trong người sinh ra ánh quang nhàn nhạt, cả người như thể được bao phủ bởi một tầng ánh sáng lờ mờ; chớp mắt biến mất, tốc độ nhanh kinh khủng, xông về phía Vương Huyên.

Vương Huyên tuy cảm giác người này chấp niệm với Cựu Thuật rất lớn, không ra vẻ ta đây; song không buông lỏng cảnh giác, nhân tính khó lường, người áo đen tuy kiên trì với Cựu Thuật, cơ mà chưa hẳn lương thiện.

Ít nhất, con sói đen của gã bị trọng thương sắp chết, gã không có bất cứ xao động gì, vừa nhìn là biết tâm tính cực kỳ cứng rắn.

Oanh!

Vương Huyên nhanh chóng tránh thoát, toàn thân vận dụng Kim Thân thuật, chuẩn bị cùng người này đối kháng.

Nơi y vừa biến mất, người kia xuất hiện, đông một tiếng, mặt đất bị hai chân đạp ra một hố lớn, lực đạo thực khủng bố, so với khi nãy còn đáng sợ hơn.

Người áo đen miệng lớn hô hấp, ngũ tạng đì đùng, trong mạch máu trổ ra hào quang nhàn nhạt, tuôn ra khỏi cơ thể, khiến bên ngoài phát ra một quầng sáng hơi yếu, phi thường kinh dị, dẫn tới thực lực gã tăng thêm một bậc.

Cõi lòng Vương Huyên rung động không thôi, suy đoán đây có lẽ là thứ được ghi chép trên trang đầu tiên bộ kinh văn mà kẻ áo đen nhắc tới.

Bành bành bành!

Vương Huyên tránh đi mũi nhọn, từ hai bên đánh vào cánh tay và thân thể gã, cho dù như vậy, y cũng cảm thấy lực lượng đối phương cường đại khó mà tin được.

Lúc này, khó mà thắng được người áo đen, tiếp xúc ngắn ngủi, mười móng tay của Vương Huyên đã bị nứt toạc, máu chảy không ngừng, nhỏ xuống mặt đất, cánh tay như muốn gẫy, xương ngón tay đau đớn không thôi, Kim Thân thuật cũng không chống nổi!

Tình huống khá nguy cấp, Vương Huyên liên tiếp bị đụng trúng, mấy lần bay ra ngoài, ho ra máu, cả người trọng thương.

Thấy trạng thái người áo đen, Vương Huyên lập tức nghĩ tới bản thân từng luyện một loại thể thuật, năm trang kim thư mà Trương Đạo Lăng để lại; y từng luyện thành bức đồ thứ nhất trong nội cảnh địa, chỉ là thức tay ban đầu mà thôi, bấy giờ còn chưa cảm thấy nó có uy lực mạnh mẽ cho cam.

Hiện tại, nhìn thấy loại uy năng của kẻ áo đen, nháy mắt lĩnh hội và tiếp xúc lực lượng tương tự, đều liên quan tới việc kích phát hoạt tính lục phủ ngũ tạng.

Oanh!

Vương Huyên liều mạng, miệng chảy máu, đoạn toàn diện thôi động thể thuật ghi chép trong bức đồ đấy, ngũ tạng cộng chấn kịch liệt, ở thời khắc sinh tử quan trọng, y cảm giác được một thứ không tầm thường, đương nhục thân sắp không thừa nhận được, ngũ tạng kịch liệt chấn động đến mức muốn vỡ ra, trong người gã tuôn ra một loại lực lượng thần bí, nhanh chóng khếch tán trong máu thịt.

Đông! Đông! Đông!

Y phát giác, mỗi nhịp đập của trái tim đều có lực, máu chảy như tràng giang đại hải, kim quang nhàn nhạt lan ra, y ngăn cản được công kích mãnh liệt của tên áo đen, cánh tay, xương ngón tay cuối cùng được bảo vệ, không bị vỡ nát.

Lát sau, người áo đen không duy trì được nữa, sau khi ngũ tạng cộng chấn, miệng lớn ho ra máu, bành một tiếng, bị Vương Huyên đánh bay chừng mười mét, lồng ngực sụp đổ, xuất hiện một lỗ thủng đáng sợ, xuyên thấu ra sau lưng.

Ngoài ra, ban nãy ngũ tạng của gã cộng chấn ra loại lực thần bí mạnh mẽ, hiện tại lại sắp tan rã, kèm theo từng vết rạn nứt hiện ra, gã triệt để mất đi lực chiến đấu, xem ra sắp không xong.

“Không nghĩ tới, cậu cũng luyện loại kinh văn tương tự.” Lỗ mũi chảy máu không ngừng, cuối cùng than: “Cậu còn trẻ như vậy, có lẽ còn có hy vọng, tương lại nếu như có thể vì Cựu Thuật sáng tạo một con đường-----”

Gã nói không ra mấy lời còn lại, miệng đầy bọt máu, hô hấp khó khăn, nhanh chóng suy yếu.

Vương Huyên cũng không dễ chịu, cho dù y nhanh dừng vận chuyển loại thể thuật trong kim thư, vẫn như cũ cảm thấy ngũ tạng đau đớn, tiêu hao lực lượng quá lớn nên hơi thoát lực, muốn cử động cũng khó. Song quanh đó còn có những tên khác, tồn tại nguy hiểm cực lớn.

Quả nhiên, chớp mắt y cảm giác rơi vào tuyệt cảnh, lông mày giật liên hồi, như có vũ khí sắc bén chọc vào người, sắp xuyên qua.

Đây là cảm giác bị người khác khóa chặt, sắp bị bắn giết sao?!

Vương Huyên cảm nhận bản thân cách cái chết không xa, chưa từng tới gần tử vong đến vậy. Y nhịn đau, nỗ lực lật người, gian nan tránh đi một phát bắn, có viên đạn bay qua, trúng vào nơi y vừa nằm.

Chớp mắt, y phát hiện thân thể lại thêm một vị trí đau đớn, đây là bị khóa chặt tất cả vị trí sao.

Cơ mà, trạng thái của Vương Huyên cực kỳ tệ, khó mà phản ứng ngay lập tức.

Sắp chết sao? Y không cam tâm, tự động vận chuyển căn pháp phương sĩ Tiên Tần, y không muốn từ bỏ, cố gắng xoay người.

Oanh!

Đột nhiên, có một cảm giác kỳ quái ập tới, thời gian chậm lại, thân thể bị bóng dáng tử vong bao phủ, dưới áp lực cực kỳ nghẹt thở, y rơi vào trạng thái siêu cảm. Dẫu như vậy, có thể tránh thoát một kiếp sao? Y không nắm chắc.