Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 46: Gặp Gỡ Bất Ngờ



Lúc bấy giờ, có tài phiệt bỏ tiền trùng tu ngôi chùa cổ này, trong quá trình đó đã mật nghị với chùa viện và chính quyền, quyên góp rất nhiều tiền của đền bù để đưa ngôi chùa này đến Tân Tinh.

Cuối cùng hai bên thỏa hiệp và thống nhất, cả ngôi chùa viện bị chuyển đi, từng viên gạch viên ngói đến gốc bồ đề thụ, lại đến tượng phật, toàn bộ được di dời không thiếu thứ gì.

Mà tại đúng chỗ ấy, mọc lên một ngôi chùa miếu hùng vĩ mới, còn khí phái, hương hỏa nghi ngút hơn trước, nhìn từ xa, trang nghiêm mà thần thánh.

Vương Huyên cảm khái, vấn đề này không đơn thuần chỉ dùng tiền là giải quyết được, có thể nói lai lịch và thực lực của đám tài phiệt này quá kinh người.

“Thảo nào nơi này không tìm được vũ hóa thạch, hay phát hiện chút kỳ vật nào-----” y than nhẹ, bản thân đã hiểu rõ toàn bộ, bởi vì ngôi chùa cổ chân chính đã được chuyển đi rồi.

Điều này có nghĩa bồ tát cũng chuyển nhà sang tinh không rồi sao?!

Chốc lát, Vương Huyên nghĩ tới tình cảnh nơi quê nhà, đạo quán trong núi đại hắc-----đừng nói không tìm thấy viên ngói nào, đến nền móng cũng chẳng còn, có lẽ cũng là cách làm của Tân Tinh.

Họ không chỉ đào móc đồ vật của Cựu Thổ, đến những nơi mang đậm sắc thái thần thoại truyền thuyết như chùa viện, đạo quán cũng được chuyển đi.

Vương Huyên không còn lời nào nữa, Cựu Thổ thực trống không rồi, đồ vật mà y muốn tìm dường như chẳng còn chút nào, điều này có nghĩa y cần suy nghĩ nghiêm túc chuyện đi Tân Tinh.

Từ thẻ trúc Tiên Tần đến chùa miếu ngàn năm, rồi đến tổ tình giáo phái, các loại vết tích liên quan đến vũ hóa, đều bị đưa đi, ở Cựu Thổ gần như tuyệt tích. Thứ mà Vương Huyên khát vọng đều ở Tân Tinh!

“Mình phải chuẩn bị thôi.” Y lẩm bẩm, không còn chọn lựa nào khác, phải lên đường thôi.

Vương Huyên quay người rời đi, ra khỏi cảnh chùa chiền, đoạn quay đầu lại nhìn, chùa viện nguy nga tuy tắm trong ánh nắng ban mai, song phảng phất lại mất đi một tầng hào quang thần thánh.

Y hơi cảm khái, đến trước được trước, kiểu tâm lý ám thị này, quả thực ảnh hưởng nghiêm trọng đến phán đoán thông thường.

Vương Huyên đi xa, trên đường nghĩ đến vấn đề của lão tăng với hai hàng lệ máu, đại khái đã hiểu rõ điều mà ông ta muốn là gì.

“Bởi vì đạo tràng bị chuyển dời, kỳ vật vũ hóa bị đưa vào tinh không, nên muốn đi theo sao?”

Song, cảnh tượng mơ hồ mà lão tăng biểu thị trong đêm rõ ràng là có bồ tát đằng không, la hán đứng dậy, bồ đề thụ bật gốc, tất cả đều tiến vào thâm không.

Vì sao chỉ còn lại mình ông ta? Do năm đó lão tăng phạm phải sai lầm nên bị khóa trong vách đá, hoặc khi xưa những cường giả vũ hóa của phật môn lưu lại năng lượng tinh thần rơi vãi khắp nơi, lão tăng là một phần trong đó, lúc này thức tỉnh, mới muốn đi tới đạo tràng Tân Tinh. Cho dù nói như thế nào thì đều có liên quan với Tân Tinh.

“Lão Trần, ngủ ngon nhé, gần nhất ông vất vả rồi, biết nhiều nên khổ nhiều à.” Vương Huyên nói thầm, trên mặt để lộ vẻ tươi cười.

Y cảm thấy, nếu đã tính đến việc đi Tân Tinh, vài ngày nữa tìm Thanh Mộc nói chuyện mới được, song lại cần đề phòng lão Trần, hoặc tống ông ta đi, bởi vì lão Trần tính toán nhiều lắm, rất khó đối phó.

“Lão Trần, lần này ông không phúc hậu, vậy mà tính toán ta!”

Vương Huyên thấy, lão Trần không lấy được gì từ chỗ nữ phương sĩ, có lẽ sẽ dùng tất cả các loại mưu mô thủ đoạn với mình; nếu như không phát sinh chyện ngoài ý muốn, có Thanh Mộc “thần giúp sức”, bản thân thực không có mảy may đề phòng ông ta.

“Nhưng ta rất phúc hậu, không phải ông kiên trì không lấy được không thôi, gắng gượng đến cùng sao; thích giày vò và mưu tính tiên pháp vũ hóa sao, vậy ta lại cho ông cơ hội!” Trên đường quay về, Vương Huyên cười hì hì.

Hôm nay là chủ nhật, không phải đi làm, sau khi quay về an thành vẫn còn sớm, Vương Huyên tùy ý đi dạo.

Đã sống ở thành phố này hơn bốn năm, cũng có chút cảm tình, chẳng mấy chốc sẽ rời đi, nên y đi dạo khắp nơi nhìn lại một lượt những nơi quen thuộc.

Bất tri bất giác, đã đi tới bên vân hồ, nơi đây cũng xem như là một thắng cảnh nổi tiếng của an thành; mặt hồ trong vắt, có một vài tòa kiến trúc cổ tọa lạc ven hồ, mấy con vịt lặn sâu xuống hồ bắt cá; ở trong một thành phố ồn ào và náo nhiệt, có cảnh sắc tươi đẹp thanh nhã như này quả thực có chút thú vị.

Mỗi ngày đều có người chạy thể dục dọc ven hồ, hoặc tới chèo thuyền, tính ra cũng không ít người tới đây.

“Chuyện gì xảy ra, có người đóng phim sao?” Phía trước đám đông chen chúc, có người phàn nàn.

Đường đá xanh bên hồ chật kín người, người tản bộ ngắm cảnh bị ngăn cản nên rất bất mãn.

“Không phải là đoàn làm phim tới chọn cảnh, nhưng cũng không khác mấy, hình như có minh tinh ở đằng trước.” Có người mở miệng, đồng thời cũng nói ra tên của mình tinh.

Đám người kinh ngạc, đây là minh tinh của Tân Tinh, có rất nhiều người hâm mộ ở Cựu Thổ, vừa nói ra mọi người đều biết.

“Tránh ra!” Có người hét lên, tông giọng rất cao, chen lấn xô đẩy người đi đường, hòng tạo thành lối đi.

Tức khắc có người bất mãn: “Dựa vào cái gì, không phải đường nhà ngươi, sao bảo bọn ta tránh đường.”

“Đừng xô đẩy nữa, ta sắp rơi xuống hồ rồi!” Có người kinh hô.

Một đám người mặc áo đen đi tới, động tác hơi thô bạo, trực tiếp duỗi ra cánh tay, ngăn cản người đi đường, hoặc đẩy ra ngoài, tạo ra một lối đi khá rộng, nhìn bộ dạng đều là vệ sĩ.

Phía sau có cô gái đeo kính râm, tuy che hơn nửa khuôn mặt, song dường như rất xinh đẹp, chỉ là phương thức đi ra ngoài khiến người đi đường khá bất mãn.

“Dựa vào cái gì, đây là nơi công cộng mà, sao các ngươi đi được, lại không cho người khác đi!” Có người la hét.

Tuy nơi này có không ít người hâm mộ đang gọi tên vị minh tinh, song cũng rất nhiều người bất mãn tột độ, cảm thấy đám người hơi quá đáng.

“Năm nào rồi, minh tinh thì giỏi lắm sao, cao điệu như vậy, sớm muộn cũng bị ghẻ lạnh thôi!” Có người bực mình.

Song đám người mặc áo đen không làm gì cả, vẫn như cũ chỉ dốc sức tách đám đông, tạo ra một lối đi.

Vương Huyên đi đến đây đúng lúc gặp phải cảnh tượng như vậy, đồng thời hơi kinh ngạc, không ngờ nhìn thấy một người quen đứng bên hồ.

Người con gái đó, váy dài lay động theo chiều gió, khiến dáng người đã thon thả lại lộ ra đường cong kinh người, mái tóc búi lên gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ, lấy bối cảnh của vân hồ càng toát lên vẻ phong tình.

Đó là Ngô Nhân, ấn tượng sâu sắc nhất của Vương Huyên đối với cô chính là tính khí nóng nảy, ngoài ra dáng người quả thực không chê vào đâu được; lần trước lúc tức giận thiếu chút nữa làm rách bộ lễ phục, hôm nay lại lần nữa thấy cô ở Cựu Thổ.

Phút chốc, Vương Huyên biết vì sao cô lại xuất hiện ở đây, rõ ràng nữ minh tinh tới đây gặp cô, dường như hai người có quen biết và hôm nay hẹn gặp nhau ở đây.

Ngô Nhân nhíu mày, cô không thích bị người ta chú ý như vậy, bèn xua tay ý bảo không nên gặp nhau ở đây, trở thành cảnh vật trong mắt người khác, cô quay người đi về nơi xa.

Khách quan mà nói, phong thái của cô còn xuất chúng hơn nữ minh tinh vài phần.

Sau khi Vương Huyên đi tới đây, toan quay người rời đi, song lại nghe thấy tiếng kêu lớn, thực có người thiếu chút nữa bị xô đẩy ngã xuống hồ, tức khắc y nhíu mày.

Nhất là, có bé gái bị mấy người áo đen thân hình cao lớn xô đẩy, lui ra sau ngã xuống đất, Vương Huyên thấy ngứa mắt, băng ngang lách qua mấy người áo đen, đoạn kéo bé gái lên, nhiều người như vậy, vạn nhất bị người ta giẫm đạp, rất dễ xảy ra chuyện.

Hiển nhiên, hành động xông tới còn đẩy mấy người áo đen của Vương Huyên khiến họ bất mãn, hàng ngang người áo đen ép tới, cho rằng y tìm cớ gây sự.

Vương Huyên kéo bé gái lên lùi sau mấy bước, định đưa cô bé ra khỏi đám người, tránh bị chen lấn.

“Đừng có tới gần ta!” Y bình tĩnh cất lời.

Song mấy người áo đen cho rằng y được một bước lại tiến một bước thách thức họ, vẫn như cũ cùng đám người chen lấn xô đẩy hướng bên này.

Vốn dĩ Vương Huyên không định nhiều chuyện, song lại thấy đám người áo đen này ngứa mắt, nếu như để y ra tay, như vặt lông gà mà thôi, song suy nghĩ từ góc độ giáo dục thì y mang bé gái lui về phía Ngô Nhân.

“Các người đừng quá đáng, thời đại nào rồi, đưa quận chúa xuất hành sao, đại thanh diệt từ lâu rồi!” Vương Huyên hét lên.

Mục đích của y là để Ngô Nhân ra mặt, dạy dỗ nữ minh tinh mà cô quen biết, hôm nay nên sửa chữa từ căn nguyên của vấn đề.

Bởi vì, y nhìn ra được, dường như Ngô Nhân có ý điệu thấp, xua tay với nữ minh tinh, toan rời đi.

Tuy nhiên đợi y lách người tới, Ngô Nhân tuy bất mãn với minh tinh, song sau khi nhìn thấy Vương Huyên càng không thoải mái; khi thấy y tới gần, lập tức hai tay khoanh trước ngực, một bộ cảnh cáo và đề phòng.

Vương Huyên không thốt nên lời, đến mức đó sao? Y nghĩ người con gái này chắc vẫn còn thù mình, dẫu sao lần trước lúc phân tích bệnh lý y đắc tội không hề nhẹ.

Ngô Nhân lãnh đạm liếc nhìn y, ôm ngực, đoạn quay người rời đi, đây rõ ràng là kéo xa khoảng cách, không muốn chào hỏi, càng không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với y.

“Đại-------Ngô Nhân!” Vương Huyên thay đổi kịp cách xưng hô, trong lòng y, người con gái này trừ tính khí hơi lớn, thì ấn tượng trực quan nhất chính là “tấm lòng rộng lượng”, lúc nãy suýt chút nữa lỡ miệng nói ra.

Ngô Nhân phi thường thông minh, từ chữ đầu tiên mà y lỡ miệng, lập tức đoán ra y toan gọi cô là cái gì, tức khắc hai mắt phát hỏa.

“Đừng hiểu nhầm, lúc nãy ta nhìn cô và nữ minh tinh âm thầm chào hỏi, các người chắc quen biết hả, nhanh khuyên đám người đó đi, đừng có cao điệu, sắp chen lấn xô đẩy tôi xuống hồ rồi.”

Ngô Nhân nguyên bản toan chào hỏi nữ minh tinh, để cô ấy rời đi, song cô lại cảm thấy, Vương Huyên cố tình chen sang bên này tới gần cô; lập tức bất mãn, không để ý gã nữa mà hai tay ôm ngực trực tiếp quay người rời đi, không thèm nhìn.

Những người áo đen xông tới, ánh mắt đe dọa nhìn Vương Huyên, một bộ cho rằng gã đang cố tình khiêu khích.

“Tay cậu đừng đụng vào tôi!” Ngô Nhân cảnh cáo.

Vương Huyên không lùi lại, đến bên hồ rồi, mục đích của y là “trị bệnh cứu người”, cho mỗi bên một bài học, một chân một đạp bay người áo đen vào trong hồ. Tức khắc giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, đám người áo đen đều xông tới.

Vương Huyên ôm bé gái, nhìn Ngô Nhân, ý bảo cô không ra mặt, chúng ta sẽ đều bị xô xuống hồ.

Ngô Nhân không để ý gã, định đứng ngoài cuộc, còn trợn mắt nhìn gã.

Vương Huyên nhìn thấy cô vẫn ôm ngực giống như phòng trộm vậy, y đành dạy dỗ một trận, đương người áo đen xông tới, y kéo bé gái tránh thoát, đúng là tay không đụng vào Ngô Nhân, song không chút khách khí, đạp vào mông cô, ngã xuống hồ.

Sau đó, đám người áo đen có ai lao tới, y lại cho một đạp, chốc lát phụ cận trống không, người xung quanh hô to “tốt”, sớm đã ngứa mắt đám vệ sĩ này.

Cuối cùng nữ minh tinh cũng bị đám người chen lấn, Vương Huyên không biết chuyện gì xảy ra, thấy nữ minh tinh rơi xuống hồ.

“Hình như không phải ta.” Vương Huyên nhìn đám người nói.

“Thúc thúc, hình như là người.” Cô bé bên người thật thà, nhỏ giọng nói.

Đám ngươi xung quanh cười lớn

Vương Huyên than thở, lập tức liên hệ lão Trần: “Lão Trần à, tôi đồng ý đưa ông một cọc đại tạo hóa, nhưng trước đó thì ông tới đây giải quyết giúp tôi chút vấn đề.”