Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 57: Xán Lạn Lụi Tàn



Trần Khải tuổi tác chừng năm mươi, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường, tuy hắn luôn duy trì bộ dạng khiêm tốn, song lúc hai mắt nhắm mở, dường như có chùm sáng hóa thực chất lóe lên.

“Không thể thương lượng sao?” Trần Khải hỏi.

Lão Trần biết hắn từ khi còn trẻ, người này từng là một thành viên trong đội thám hiểm, sau đó đi tới Tân Tinh, vừa đi liền biệt tích gần ba mươi năm.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thời gian ba mươi năm qua, gã và một số người cùng nhau đào móc và nghiên cứu Tân Thuật ở nơi thần bí nào đấy, hiện nay đã trở thành đại tông sư.

“Ngươi thấy thế nào?” Lão Trần lạnh lùng hỏi ngược lại.

Trần Khải than thở, họ đã làm tái phát vết thương cũ nơi ngũ tạng của lão Trần, vốn cho rằng lão Trần sẽ chết ngay lập tức, song hiện tại xem ra đối phương vẫn còn sức lực chiến một trận.

“Không còn gì để nói!” Trần Khải ngược lại cũng rất thành thật.

Đột nhiên, lão Trần nhanh chóng lui ra sau, ở nguyên chỗ ông ta đứng có lưu lại một đạo tàn ảnh, đông một tiếng, nơi đó bị nổ ra một cái hố vừa sâu vừa to, đến đất đá cũng bị nung chảy.

Lão Trần sớm đã hình thành tinh thần lĩnh vực, một thứ hiếm có trên thế gian, trước đó sinh ra cảm ứng nên mới phản ứng nhanh chóng tránh được.

Chớp mắt, sau lưng ông ta hiện ra một thứ gì đó màu bạc, tựa như một đôi cánh vậy, đó là thứ vũ khí tiên tiến mà Ngô gia chế tạo, có thể giúp ông ấy di chuyển cực nhanh.

Mục tiêu là một bộ áo giáp, ban nãy có người dùng pháo năng lượng bắn vào ông ta.

Bộ áo giáp nọ điên cuồng khai hỏa, định ngăn cản ông ấy, song muộn rồi, đôi cánh bạc sau lưng lão Trần chớp lên liên tục, qua mấy lần thay đổi phương hướng đã tiến lại gần.

“Răng rắc!”

Cây trường kiếm dài một mét rưỡi trong tay ông ta chém xuống, bộ áo giáp đó bị chém nát ngay lập tức, kèm theo đấy là máu tươi chảy ra, mảnh vỡ áo giáp rơi xuống đất.

Sau đó, lão Trần nhanh chóng thay đổi vị trí, không hề có ý nương tay, chém nát ba bộ áo giáp khác, tia lửa lóe lên, máu tươi phun ra.

Trong trận doanh cơ giáp, một khi bị lão Trần tiếp cận, chắc chắn sẽ bị ông ta đại khai sát giới, căn bản không thể phòng thủ.

Một tiểu đội tổng cộng có bốn người cưỡi cơ giáp loại mới nhất, song đến một tên cũng không thể giữ được tính mạng, tất cả đều bị lão Trần chém nổ, tiêu diệt hoàn toàn những người điều khiển bên trong.

Y không chút lưu tình, bởi vì ba bộ cơ giáp này ngoài chuyện trước đó từng bắn ra chùm sáng về mình, thì mấy lần đều muốn khóa chặt bản thân, đã như vậy thì một hơi diệt sạch.

Đám người không khỏi chấn động, người luyện Cựu Thuật đạt đến đẳng cấp này, tựa như thần tiên vậy!

Lão Trần cầm thanh trường kiếm màu đen từng bước đi tới, tuy hô hấp có hơi gấp gáp, song vẫn như cũ chấn nhiếp lòng người, khiến khắp nơi đều cảm thấy kinh hãi.

Đến tiếng bước chân mà ông ta giẫm trên mặt đất, đều dẫn phát sự bất an mãnh liệt trong lòng của những người thuộc phái Tân Thuật.

Đại tông sư Trần Khải khẽ than, vị Trần Vĩnh Kiệt này quả nhiên không thể dự liệu được, lúc đầu sợ y đột phá cảnh giới, sau đó giải quyết hậu hoạn ngầm trong người, nếu như vậy sẽ chẳng còn ai có thể chống lại được y nữa.

Lúc bấy giờ, gã đã cảm nhận được chuyện này vướng tay vướng chân, rốt cuộc thì trạng thái vị Trần Vĩnh Kiệt này như thế nào?

Giọng nói của lão Trần trầm xuống: “Thực ra các người không tới tìm ta thì qua mấy năm nữa bản thân ta cũng không áp chế được vết thương đó. Thế nhưng các người lại sợ ta đột phá, định giải quyết ta trước, vậy thì xin lỗi, hôm nay ta phải đại khai sát giới rồi!”

Nói đến cuối, lão Trần hét lên, khiến cả vùng cao nguyên đều khẽ rung lên, những ngọn núi to gần đó đều vọng lại tiếng hét đáng sợ của y.

Sắc mặt của Thanh Mộc trắng bệch, rõ ràng là hắn nhìn ra được trạng thái của sư phụ không đúng nên vô cùng lo lắng.

Vương Huyên than thở: “Không sao, lão Trần mạng cứng lắm!”

Lần này, Thanh Mộc chỉ hận miệng y thực “thối”, đảm bảo sư phụ bình yên vô sự, nhất định không được chết ở Thông Lĩnh!

Oanh!

Đại chiến bộc phát, hơn nữa Trần Khải còn tấn công phủ đầu, đỉnh đầu y vậy mà phát ra chùm sáng chói mắt, sau đó, không gian chung quanh phảng phất như bị vặn vẹo, có chút mông lung mơ hồ.

“A……”

Quanh đấy có không ít người đều ôm đầu kêu thảm, cảm giác đau đớn vô cùng, sau đấy bèn nhanh chóng lui ra sau.

Hơn nữa có vài người ý chí yếu đuối, ngay lập tức bị một loại lực lượng thần bí nào đấy xung kích vào trong đầu, hai mắt bèn tối sầm, lung lay ngã xuống.

Đây là loại yêu thuật gì vậy? Nhiều người bất ngờ, tất cả đều thối lui.

Ngô Nhân cảm giác đầu đau đớn, khó chịu vô cùng, bởi vì cô giống Vương Huyên đều đứng rất gần lão Trần, cách trận quyết chiến kia không xa.

Ngược lại mà nói thì biểu hiện của cô xem như vẫn còn tốt, bởi vì có mấy người đứng gần đó đã đau đớn đến mức hôn mê.

“Lui mau!” Thanh Mộc gọi những người luyện Cựu Thuật đưa bạn mình đang bị hôn mê nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

Bên phía trận doanh Tân Thuật cũng chẳng khác là bao, có không ít người ngã trên mặt đất.

“Đấy là một loại xung kích tinh thần, khiến người ta sinh ra ảo giác, chỉ cần cách xa một chút là sẽ không sao!” Vương Huyên nhìn ra vấn đề, đoạn đỡ Ngô Nhân lui lại.

Lão Ngô trực tiếp nhìn chằm chằm, song Vương Huyên không hề để ý, thản nhiên liếc nhìn lại, đỡ cánh tay đại Ngô rồi hai người lui ra xa.

“Lão Trần sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Người các bên sắc mặt đều trắng xanh, đầu óc mê muội.

Đến lão Ngô cũng chẳng quan tâm Vương Huyên nữa, nhìn chằm chằm vào chiến trường, cảm giác nơi đó mang theo một số thứ quá đáng sợ, thế mà có thể dùng tinh thần lực giết người, điều này có nghĩa nếu như người nào bị Trần Khải tiếp cận, quá nửa sẽ bị giết chết trong chớp mắt!

Nhiều người đều sinh ra cảm giác bất an, lo lắng thay cho lão Trần.

Bởi vì, lão Trần chỉ nâng lên trường kiếm màu đen đứng ở đó mà chẳng cử động gì, không hề đi về phía trước và vung kiếm.

Chỉ có Vương Huyên là bình tĩnh nhất, rốt cuộc thì gã cũng được buông lỏng tâm thần, so tinh thần lực với lão Trần, đây chẳng phải là muốn chết sao?

Lão Trần là loại người nào? Hình thành nên tinh thần lĩnh vực mạnh mẽ, hơn nữa ở phương diện này đã từng có “thành tích” chiến đấu thực sự, y từng trêu chọc một vị vũ hóa cao tăng của phật môn, kết quả bị vị quỷ tăng đó đánh cho một trận thê thảm ở ngay trong lĩnh vực tinh thần của mình song chẳng sao cả, ngày thứ hai vẫn như cũ có thể tìm tiểu Vương tính toán sổ sách.

Thanh Mộc cũng rất bình tĩnh, gã biết rõ nhiều năm trước sư phụ của mình đã có tinh thần lĩnh vực.

Quả nhiên, trong khi đám người luyện Cựu Thuật đang lo lắng, thì người phái Tân Thuật lại ngạc nhiên và vui mừng; đột nhiên phát sinh kịch biến, đại tông sư Trần Khải kêu thảm, tinh thần giống như rơi vào hoảng loạn vậy, đoạn lắc đầu thật mạnh, sau đó chạy như điên xông về phía lão Trần.

Trần Khải lựa chọn quyết đấu tinh thần lĩnh vực với lão Trần, quả thực là gã còn kém quá xa, chớp mắt đã bị tinh thần lĩnh vực của lão Trần xé toang ánh sáng trắng ở trên đầu, dẫn tới bản thân bị trọng thương.

Lão Trần nâng trường kiếm trong tay, sau chiếc mặt nạ mà bạc lạnh lùng là đôi mắt lãnh khốc vô tình, xoạt một tiếng, ánh kiếm màu đen u ám xoẹt qua, tức khắc có máu tươi tuôn ra.

Trần Khải từng là một vị cao thủ Cựu Thuật, song không thể so sánh được với lão Trần, nhất là lúc này khi tinh thần của gã bị tổn thương, lại càng kém xa.

Mũi kiếm đen u ám lóe lên như lôi điện hạ phàm, mi tâm của đại tông sư Trần Khải bắt đầu xuất hiện vết nứt, tiếp tục lan ra, sau đó cả người đột nhiên phân thành hai nửa!

Đương lúc máu tươi phun ra, tất cả mọi người đều ngây ngốc, đó là một vị đại tông sư, vậy mà chớp mắt bị chém thành hai, ngã xuống đất!

Lão Trần cầm thanh trường kiếm màu đen đang nhỏ máu, một mình đứng trên chiến trường, dưới chân là xác chết của một vị đại tông sư, đôi mắt của ông ta lạnh như băng, tựa như ma thần vậy, chấn nhiếp tất cả mọi người.

Khắp nơi đều vô cùng kinh sợ, tốc độ chém giết của lão Trần quá nhanh. Dù đang ở trong chiến thuyền siêu cấp, Chung Dung nhân vật đại biểu trong đám tài phiệt, hai tay của ông ta đều run cầm cập, đánh rơi tấm da bằng thụy thú xuống mặt đất.

“Vậy mà thê thảm đến như thế, lúc trước ta cứ nghĩ, để người thuộc hai phe đấy kiềm chế lẫn nhau, vừa hỗ trợ vừa chế ngự. Kết quả ba đại tông sư đều bại, đến Trần Khải cũng bị giết. Lát nữa đưa cho tổ chức của Trần Khải chút tiền phúng điếu, biểu thị tấm lòng.”

Tiếp đó Chung Dung lại than thở: “Tiểu Trần, Trần Vĩnh Kiệt, thực có chút đáng tiếc. Nghe ý tứ của Trần Khải thì có vẻ như vết thương cũ của tiểu Trần ở ngũ tạng đã tái phát, chắc chắn sẽ chết. Lát nữa các ngươi thay ta gửi tặng vòng hoa, ừm, để tự tay ta viết mấy lời phúng điếu vậy.”

Hiển nhiên, biểu hiện xuất thần của lão Trần đã làm kinh động các phương.

Một số người thuộc các ban ngành, tổ chức hay đám tài phiệt có liên quan thì trong lòng đều sinh ra lo lắng, sau đó vài người bèn quyết định.

“Phía Tân Thuật dạo gần đây nhảy nhót hơi quá, vốn dĩ nên cảnh cáo một chút, nhưng hiện tại xem ra đã chẳng cần thiết nữa, dẫu sao lần này cũng bị đả kích không nhẹ.”

“Về phía Cựu Thuật thì chuyển tài nguyên cho họ đi, vẫn nên giúp đỡ một chút.”

...……

“Lão Trần thực mạnh mẽ!” Vương Huyên than thở, một kiếm chém chết một vị đại tông sư, loại chiến tích này quá rực rỡ.

Ngô Nhân than: “Loại chiến tích dễ như trở bàn tay của Trần đại tông sư, sẽ mang tới cơ hội chuyển mình cho những người luyện Cựu Thuật, có lẽ tài phiệt và một số tổ chức sẽ khôi phục việc đầu tư với lĩnh vực này.”

“Tài nguyên gì?” Vương Huyên kinh ngạc.

“Vốn dĩ các phương từng lên kế hoạch, bắt đầu từ trong các lớp thực nghiệm Cựu Thuật, triển khai thí nghiệm trên phạm vi lớn, giúp đỡ Cựu Thuật. Hơn nữa, còn chuẩn bị một đống đại dược hổ lang, dự định ban đầu là đưa cho học sinh lớp thực nghiệm sử dụng. Nhưng lúc bấy giờ, bên Tân Thuật đột nhiên truyền tới tin tức, có phát hiện kinh người, liên quan tới việc kéo dài tuổi thọ. Cho nên cuối cùng đống đại dược đấy được chuyển tới phía bên kia.”

Một khắc này, Vương Huyên có chút xuất thần, thoáng chốc gã nghĩ đến rất nhiều vấn đề, sau đó lửa giận trong lòng tuôn trào mãnh liệt, gã đã bị phía Tân Thuật-------tiệt hồ?!

Hơn nữa gã còn không biết rõ ngọn ngành tình huống đó.

Ngô Nhân giải thích thêm, đoạn nói ra một chút bí mật.

Tài phiệt, viện nghiên cứu và một số tổ chức khác, từng hợp tác khai quật một chỗ di chỉ, đào ra được một số đồ vật thời cổ xưa vẫn còn hoạt tính, họ thử nghiệm trồng trọt, kết quả đều nảy mầm.

Chiếu theo ghi chép trong vùng di chỉ đó, ở thời cổ đại thì loại dược thảo đấy thuộc bí dược của một đại tông phái, chuyên môn dùng để bồi dưỡng cho những đệ tử trẻ tuổi, có tác dụng cực kỳ lớn trong việc thay đổi thể chất, rút ngắn thời gian tu hành.

Sau khi các nơi gieo trồng thành công, trải qua kiểm tra và xác nhận thì loại thực này quả thực là đại dược hổ lang, cực kỳ mãnh liệt, người bình thường căn bản không chịu được; song đối với người luyện Cựu Thuật thì quá đỗi quý giá, tác dụng tựa như phép màu vậy.

“Người phái Tân Thuật, chắc chắn cố tình tiết lộ tin tức ở thời khắc quan trọng nhất, mục đích là để tiệt hồ!” Vương Huyên suy đoán chân tướng việc này chắc chắn là như vậy.

Đại chiến sắp hạ màn rồi.

Lão Trần tay cầm trường kiếm màu đen, cất bước tới gần Mạc Hải và Hạ Thanh.

Hai đại tông sư phái Tân Thuật đều đứng dậy, không còn lựa chọn nào khác mà chuẩn bị liều mạng phá vòng vây, họ cảm giác trạng thái của lão Trần rất không đúng, lúc này rõ ràng đã không thể chống đỡ được nữa.

Oanh!

Ánh sáng trắng chói mắt xông tới, Mạc Hải ra tay trước, đánh ra một chùm sáng về phía lão Trần, sau đó mau chóng mượn cơ hội lui ra sau.

Hạ Thanh cũng nhanh chóng chạy trốn, chẳng có gì mất mặt hay xấu hổ ở đây cả, chỉ cần còn sống, tất cả đều có hy vọng, chết ở nơi đây mới vô ích.

Lão Trần vung mạnh thanh trường kiếm thần bí màu đen, đánh nát chùm sáng, đoạn đuổi theo Mạc Hải, hơn nữa trong lúc truy đuổi còn tiện tay đấm cho Hạ Thanh một quyền.

Xương cốt hai cánh tay của Hạ Thanh đều gãy vỡ, miễn cưỡng đứng dậy, song căn bản không trụ được nữa.

Trong quá trình đỡ cú đấm của lão Trần một cánh tay của Hạ Thanh đã bị vỡ nát, hơn nữa những vết thương trên người do trận chiến trước đó rách toạc, máu tươi tuôn ra từ rất nhiều chỗ trên người, mấy lỗ thủng xuyên thấu cơ thể ngày càng nặng. Dẫu như vậy song cô ta cũng không chết, sau khi bị đánh bay bèn quay người chạy trốn.

Nơi không xa, Mạc Hải bị truy đuổi, hắn ngửa mặt thở dài, đoạn quay đầu liều mạng, song cũng chỉ uổng công vô ích mà thôi, bị một kiếm của lão Trần bêu đầu, đầu lâu bay ra xa sáu bảy mét, chết oan uổng.

Lão Trần quay người, toan truy sát Hạ Thanh, nhưng thân thể lập tức lắc lư, lồng ngực tựa như muốn nổ tung, cảm giác đau đớn khó mà chịu nổi, không tự chủ được đành phải thả chậm bước chân, ôm ngực.

Vương Huyên thấy vậy bèn lập tức xông tới, trong lòng gã sinh ra cảm giác cực kỳ bất an, lo lắng cho lão Trần.

“Sư phụ!” Thanh Mộc cũng hô lớn.

Sau đó một đám người cùng xông tới.

Vương Huyên lướt đi nhanh chóng, không thể tránh khỏi việc chạm trán đại tông sư Hạ Thanh đang chạy trốn.

Hai mắt Hạ Thanh lạnh lùng, hiển nhiên cô đã hiểu nhầm, cho rằng một tên tiểu tử ranh cũng dám ngăn cản mình, rõ ràng là chán sống?!

Đã mất đi một cánh tay, cánh tay còn lại cũng gãy không thể cử động, vì vậy đành dùng lực chân đạp một cái xuống đất, lấy đà chuẩn bị lăng không đá về phía Vương Huyên.

Con ngươi của Vương Huyên thu nhỏ lại, đối mặt với một vị đại tông sư đã bị thương lông tóc của gã vẫn dựng đứng, cảm thấy khó mà tránh được, song đã gặp phải thì không còn cách nào khác, chỉ có thể toàn lực ứng phó, dốc hết lực lượng của bản thân tăng lên tới cực hạn!

Sau đó, gã không hề do dự sử dụng thể thuật mà Trương Đạo Lăng để lại, thủ thế đầu tiên được ghi chép trong năm tấm lá vàng.

Gã sợ bản thân bị đại tông sư giết chết trong chớp nhoáng, lúc này ngũ tạng vang lên, lực lượng toàn thân tăng tới cực hạn, đạp mạnh một cái nhảy lên, lăng không một chân đá về phía trước, lấy công làm thủ.

Hạ Thanh bị thương thực sự quá nghiêm trọng, hai chân dồn lực vào mặt đất chuẩn bị nhảy lên, song chưa nhảy lên, lỗ hổng ngay trước ngực bị động tác di chuyển quá nhanh mạnh khiến vết thương càng trở nên nghiêm trọng.

Cô rên lên thành tiếng, loại đau đớn này khó mà nhịn nổi, bởi vì vốn dĩ trước đó trái tim đã bị lão Trần đánh vỡ một chút, bây giờ càng tồi tệ, cô không thể thuận lợi đằng không, ngược lại thì loạng choạng, thiếu chút nữa ngã ra sau.

Mắt Vương Huyên sáng rỡ, nắm chặt thời cơ hiếm có, lăng không đạp bành một tiếng vào ngay cạnh lỗ thủng trên ngực vị nữ đại tông sư.

Lực lượng của một cước này toàn bộ bạo phát vào trong lỗ máu, dẫu sao bộ thể thuật này cũng do Trương Đạo Lăng để lại, dù chỉ là chiêu thứ nhất cũng quá đỗi đáng sợ.

Hạ Thanh kêu thảm một tiếng, ngũ tạng sụp đổ, cả người thê thảm ngã bay ra ngoài, lăn xa rơi xuống đất rất kịch liệt, sau đó hoàn toàn không còn cử động được nữa!

Cảnh tượng khá là thảm liệt, lại một vị đại tông sư chết trận!