Thầm Lặng

Chương 19: Có Thật Là Trùng Hợp Không?



Tuy nhiên, chiếc xe không chạy thẳng vào bãi đậu xe mà dừng lại cách cô vài mét, một bóng người mảnh khảnh từ ghế sau của xe bước xuống.

Cô giật mình, không ngờ rằng Mục Ngạn lại xuống xe, nhìn thấy anh từng bước đi về phía cô, tim cô đập nhanh lên.

"Tại sao lại đứng ở đây?" Anh đứng trước mặt cô lạnh lùng hỏi, cô cảm thấy tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Em.. đang đợi người." Cô lúng túng nói, tự hỏi anh sẽ cảm thấy thế nào nếu biết bài hát Màu Phỉ Thúy đã được công bố ra ngoài.

"Đợi người?" Vẻ mặt anh mờ mịt, giống như một tác phẩm điêu khắc tỏa sáng dưới ánh trăng.

"Văn phòng làm việc có thêm dự án mới muốn tìm đơn vị chế tác để đàm phán, nghe nói họ tham gia buổi tiệc ở đây, nên em đến đây để chờ." Cô đáp.

Gió dường như trở nên lạnh hơn một chút, khiến cô rùng mình khẽ hắt hơi một cái.

Anh khẽ cau mày, "Em luôn thích ngồi bên lề đường ôm cây đợi thỏ như thế này sao?"

"Hả?" Cô chớp chớp mắt, sau đó mới nhớ tới lúc đến Mục thị tìm anh, cô cũng ngồi như thế này.

Cô xoa xoa mũi, ngượng ngùng cười nói: "Đối với những nhân vật nhỏ bé như em, những nơi này không thích hợp để đi vào, chỉ có thể ở ngoài chờ đợi tìm cơ hội thôi."

Đây vốn dĩ rất bình thường, ngay cả anh cũng gặp qua rất nhiều người, vì muốn gặp được một người, tranh thủ cơ hội, đợi mấy ngày đêm, còn thê thảm hơn cô nhiều.

Nhưng lúc đó anh không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nhìn cô như vậy khiến anh khó chịu, anh không muốn cô tiếp tục đứng ở đây như vậy.

"Đi theo tôi."

Cô ngẩn người đứng đó, chưa kịp phản ứng gì.

Anh đi được mấy bước, không thấy cô đi theo, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô đang mắt chữ A miệng chữ O, ngẩn người đứng ở đó, anh không khỏi cau mày.

"Hay là em muốn đứng ở đó hóng gió lạnh?" Anh lạnh lùng nói.

Lúc này cô mới phản ứng lại, hiểu được ý anh.

Cô bước nhanh vài bước, đi đến bên cạnh anh, "Thật sự không sao chứ? Em có thể vào cùng anh sao?"

"Ừm." Anh nhẹ giọng đáp.

Ánh mắt cô sáng lên, nếu có thể vào, cơ hội gặp được đơn vị chế tác sẽ càng lớn, cô có thể thuyết phục họ thay đổi bài hát.

Tô Viên đi vào tư cách là bạn gái của Mục Ngạn, nhiều người ngước mắt nhìn cô. Đa số những khách mời nữ đến đây đều mặc lễ phục, không giống như cô, mặc một chiếc áo rẻ tiền, quần jean và một đôi giày thể thao, khuôn mặt mộc, thậm chí mái tóc còn bị gió làm cho rối tung.. xem ra cô tới đây là để phá hỏng bầu không khí sang trọng này.

Nhưng do thân phận và địa vị của Mục Ngạn nên chẳng ai nói gì.

"Cảm ơn anh vì đã đưa em vào." Cô quay sang nói với anh.

Anh liếc nhìn cô nhưng không nói gì.

Tại sao lại đồng ý đưa cô vào? Anh rõ ràng có thể giả vờ cái gì cũng không thấy, mặc cho cô tiếp tục ở ngoài chờ.

Có phải chỉ vì cô là bạn của Xán Xán? Hay là.. anh đã động tâm?

"Ngạn, không phải bất cứ ai cũng dễ dàng động tâm, bởi vì có một số người bên ngoài càng yếu đuối thì càng nguy hiểm, động tâm với họ cũng chính là đặt mình vào nguy hiểm."

Cha anh đã từng nói với anh những điều như vậy, nhưng người con gái này có thật sự nguy hiểm không?

Nhìn thấy ánh mắt của anh, cô có chút không thoải mái, liền chuyển chủ đề nói: "Phải rồi, hôm nay anh đến tham dự buổi tiệc này, em còn tưởng rằng anh sẽ không thích tham gia yến tiệc."

"Em dựa vào đâu mà cho rằng tôi không thích tham gia yến tiệc?" Anh hỏi ngược lại cô, "Tô Viên, tôi và em thân thiết như vậy sao?"

Cô lập tức nói: "Thật xin lỗi, em không nên tự cho mình là đúng như thế." Cô và anh chỉ là bạn học cùng trường, càng không phải là bạn bè, càng không nên nói đến thân thiết.

Đang nói chuyện, đột nhiên ở phía cửa ra vào ồn ào, cô ngước mắt lên liền nhìn liền thấy Quan Xán Xán và Tư Kiến Ngự đang đi vào.



Xán Xán cũng tham dự bữa tiệc hôm nay?

Cô quay đầu nhìn người bên cạnh, liền nhìn thấy Mục Ngạn lúc này đang nhìn về phía Xán Xán, ánh mắt đó, tựa hồ giờ phút này, chỉ có Xán Xán.

Ngay lập tức, cô đã hiểu tại sao Mục Ngạn lại đến bữa tiệc này tối nay, có lẽ là muốn được nhìn thấy Xán Xán.

Tư Kiến Ngự tựa hồ chú ý tới bên này, quay đầu lại thì nhìn thấy Mục Ngạn, trên mặt anh ấy cũng không có biểu hiện gì, khóe môi chỉ nhếch lên mỉm cười.

Còn Quan Xán Xán sau khi nhìn thấy Tô Viên và Mục Ngạn, đã rất ngạc nhiên, sau đó khoác tay Tư Kiến Ngự bước tới, "Mục Ngạn, Viên Viên, thật là trùng hợp."

"Ừ, thật trùng hợp." Tô Viên cười nói.

Xán Xán quan sát bạn mình, sau đó kéo cô sang một bên nói nhỏ: "Cậu có muốn mình chuẩn bị cho cậu một bộ lễ phục không?"

"Không cần đâu." Cô liên tục xua tay, dù sao bây giờ cô cũng đã ở trong buổi yến tiệc rồi, thay một bộ lễ phục khác cũng không cần thiết, "Hôm nay mình chỉ tới tìm người, sau khi tìm được và giải quyết xong vấn đề thì mình sẽ đi ngay."

"Tìm ai?" Quan Xán Xán nghi ngờ hỏi: "Hôm nay mình còn tưởng cậu là bạn gái của Mục Ngạn."

Tô Viên ngượng ngùng cười: "Sao có thể chứ, cho dù Mục Ngạn thật sự muốn tìm bạn gái thì cũng sẽ không tìm người như mình, lúc nãy mình đứng ở ngoài chờ, có lẽ anh ấy cảm thấy mình quá đáng thương nên tiện thể đưa mình vào đây."

Quan Xán Xán nghiêm túc nói: "Viên nè, cậu hơi tự ti rồi đó, mình không cảm thấy cậu kém chút nào, ngược lại mình cảm thấy cậu rất tốt, thật đấy."

Cô cảm thấy ấm áp trong lòng. Cho dù Xán Xán hiện tại đã trở thành bà chủ của GK, nhưng thái độ của cô ấy đối với cô vẫn vậy.

"Cám ơn cậu." Cô nói: "Yên tâm đi, mình sẽ không xem thường bản thân mình đâu."

"Vậy cậu tìm người có khó khăn gì không? Có cần mình giúp không?" Quan Xán Xán lại hỏi.

Cô thật sự không chắc với năng lực của cô có thể giải quyết chuyện này được hay không, vì vậy cô nói: "Vậy thì.. Nếu mình thật sự cần sự giúp đỡ, mình sẽ đến tìm cậu, được chứ?"

"Được." Quan Xán Xán gật đầu. Bất kể bạn bè của cô gặp khó khăn gì, cô đều sẽ giúp đỡ họ.

Trong khi hai người phụ nữ đang nói chuyện, ở phía bên kia, hai người đàn ông đang nhìn nhau.

"Không ngờ lại gặp cậu ở đây, nói cho tôi biết, có phải là trùng hợp không?" Tư Kiến Ngự lấy ly rượu từ người phục vụ, anh ta vừa xoay ly, nhếch miệng cười với anh.

Mục Ngạn thần sắc không thay đổi, vẫn là lãnh đạm nói: "Không phải trùng hợp."

"Ồ? Vì vậy, cậu đã đặc biệt đến bữa tiệc này?"

"Đúng vậy."

Tư Kiến Ngự ánh mắt trở nên lạnh lùng, tiến lên hai bước, đến gần Mục Ngạn, "Ngạn, cậu đã không đến tham dự hôn lễ của tôi cùng Xán Xán, có phải không muốn chúc phúc cho chúng tôi?"

Mục Ngạn sắc mặt hơi thay đổi, "Anh họ, thật ra thì tôi là người quen biết Xán Xán sớm hơn anh, nếu như ban đầu tôi đến làm quen với cô ấy trước thì bây giờ anh sẽ không có cơ hội được ở bên cô ấy đâu."

Tư Kiến Ngự cụp mắt xuống, ghé sát vào Mục Ngạn, hai người trong tư thế như đang ôm nhau, môi Tư Kiến Ngự kề sát tai Mục Ngạn, như thể đang thì thầm nói điều gì đó.

"Ngạn, ngay cả khi cậu biết Xán Xán trước, tôi nhất định sẽ gặp Xán Xán, cô ấy sẽ yêu tôi và sẽ khiến cô ấy không bao giờ rời xa tôi. Xán Xán được định sẵn không thuộc về cậu. Tôi nghĩ cậu đã sớm hiểu ra điều này trong năm năm qua."

Cơ thể của Mục Ngạn khẽ rung lên.

Phải, trong 5 năm, khi Xán Xán cô gắng từ bỏ Tư Kiến Ngự thì anh vẫn không thể nào khiến Xán Xán yêu mình, đó không phải là một minh chứng rõ ràng sao?

Chứng mình rằng.. Xán Xán sẽ không bao giờ yêu anh.

"Ngự, các anh đang nói về cái gì vậy?" Quan Xán Xán hỏi.

Tư Kiến Ngự lùi lại một bước, ôm vai Quan Xán Xán, khẽ mỉm cười nói: "Không có gì, anh chỉ nói là trùng hợp thật, không ngờ lại cùng nhau tham gia yến tiệc đúng không, Ngạn?"