Thầm Lặng

Chương 23: Tại Sao Lại Khó Như Vậy



"Chỉ cần mẹ vui, bất luận con như thế nào thì cũng không liên quan?" Mục Ngạn hỏi.

Mục Thiên Tề nhìn chằm chằm vào con trai mình, "Đúng, Ngạn, con nên biết rằng điều duy nhất cha quan tâm là mẹ của con." Ông ta chưa bao giờ che giấu điều này với con trai mình.

Mục Ngạn ánh mắt mờ mịt, "Vậy cha đã từng yêu thương con chưa?"

"Con là con trai của ta, tất cả những gì của ta trong tương lai sẽ là của con." Mục Thiên Tề khẽ mỉm cười, "Nhưng mà, tình yêu? Ngạn, con là đang hy vọng rằng cha sẽ cho con thứ gọi là tình yêu của một người cha sao?"

Mục Ngạn khẽ mím môi, không nói gì.

Mục Thiên Tề đến gần Mục Ngạn, nhìn đứa con trai có ngoại hình giống mình, "Ngạn, con là con của ta và mẹ con, vì vậy ta đương nhiên yêu con, nếu không, sao ta có thể đem tất cả sự nghiệp của ta giao cho con?"

"Nếu như.. con không phải con của mẹ thì sao?" Anh lạnh lùng hỏi.

"Không có nếu như." Mục Thiên Tề hơi nhíu mày.

"Nếu như có chuyện như vậy thì sao? Nếu con là đứa con của cha và người phụ nữa khác, thì cha có yêu con không? Con thật sự muốn biết cha sẽ đối xử với con như thế nào."

"Ta thật không nghĩ tới, con lớn như vậy rồi, còn hỏi một câu hỏi ngu xuẩn như vậy."

Mục Ngạn mím môi nhìn thẳng vào cha mình.

"Được, vậy ta sẽ trả lời cho con biết, nếu con là con của ta và người phụ nữ khác, như vậy - ta nhất định sẽ không yêu thương con." Mục Thiên Tề nở nụ cười đáp: "Câu trả lời này thế nào, con hài lòng chưa?"

"Vâng, con rất hài lòng." Mục Ngạn tự giễu nói.

Thực ra anh đã biết cha mình sẽ đưa ra câu trả lời như vậy, nhưng anh chỉ muốn đích thân nghe.

Anh lướt qua ông ta đi thẳng về phía cổng, anh không muốn ở trong căn nhà này lâu hơn nữa, nếu ở thêm một lúc nữa, có lẽ anh sẽ ngộp thở mất thôi.

Anh lái xe rời khỏi Mục gia, cứ chạy về phía trước mà không mục đích, anh thậm chí còn không biết mình đang đi đâu, lúc này dường như tay anh không cảm thấy đau chút nào.

Trên đời này, làm gì có người yêu anh thật lòng? Một người yêu anh không phải vì ngoại hình, không phải vì thân phận, yêu anh vì chính con người anh.

Xán Xán nói rằng cô ấy yêu Tư Kiến Ngự, vì vậy cô ấy đã yêu cầu anh yêu người khác, cha anh nói rằng nếu anh không phải là con của mẹ, thì ông ấy nhất định sẽ không yêu anh.

Tình yêu, đối với một số người mà nói, có thể dễ dàng nói ra, nhưng tại sao khi anh muốn có được lại khó khăn như vậy?

"Haha.. haha.. thật nực cười, Mục Ngạn, số mệnh đã định sẵn, sẽ không có ai thực sự yêu mày đâu." Anh tự giễu.

Ngay từ đầu đã định sẵn như vậy rồi không phải sao? Anh còn mong chờ điều gì nữa..

* * *

Tô Viên không biết cô đã rời khỏi buổi tiệc như thế nào, cô chỉ nhớ rằng sau khi Xán Xán quay lại trên tay cô ấy có máu - đó là máu của Mục Ngạn.

Sắc mặt của Xán Xán không được tốt, nhưng cô ấy nói không cần lo lắng về ca khúc đó.

Tương tự như vậy, sắc mặt của Tư Kiến Ngự cũng không được tốt lắm, Xán Xán chỉ nói vài câu với cô thì đã bị anh ta đến mang đi rồi.

Sau khi rời khỏi, mặc dù Xán Xán muốn đưa cô về, nhưng cô đã từ chối và muốn quay về studio. Khi cô bước vào, anh Quảng giật mình khi phát hiện trên tay cô có vết máu.

"Em không phải đến tìm nhà chế tác sao? Sao tay em lại có máu? Xảy ra chuyện gì vậy? Em bị cướp hả?"

"Chỉ là.. Em vừa mới gặp một người bạn, anh ấy bị thương, đây là máu của anh ấy." Cô mấp máy môi nói.

Anh Quảng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy em hôm nay có gặp được người chế tác không?"

Cô gật đầu, "Gặp rồi."

"Họ đã nói gì? Có đồng ý đổi bài hát không?"

"Hẳn là đồng ý."

"Vậy thì tốt." Anh Quang cười cười, nhìn thấy cô đang thất thần, "Làm sao vậy, chuyện đã giải quyết xong rồi, sao em không vui?"

Cô cắn môi, trong đầu chỉ toàn là khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt tức giận của Mục Ngạn.

Anh thật sự không muốn bài hát này bị Xán Xán nghe thấy, nhưng.. Xán Xán vẫn nghe thấy nó, và tất cả những điều này đều là lỗi của cô!

"Dạo gần đây em hình như có tâm tư gì đó, gặp phải phiền toái gì có thể nói cho anh biết, chúng ta là đồng nghiệp nhiều năm với nhau mà." Anh Quảng nói.

"Cảm ơn anh, em chỉ đang lo lắng cho người bạn đó của em."

"Em đó, trước hết nên đi rửa tay đi, trên tay đều là máu, nếu như lo lắng cho người bạn đó, thì em có thể gọi điện thoại hỏi thăm, hoặc là nếu có thời gian thì đi thăm người ta một chút." Anh Quảng nói.

Cô nhìn vết máu khô trên tay, gọi điện thoại, hoặc là đi thăm.. Cô không có số điện thoại của Mục Ngạn, cũng không biết địa chỉ nhà của anh, hai điều mà anh Quảng nói, cô đều không có cách nào thực hiện.

Cô không biết đã ở trong phòng thu bao lâu, cho đến khi anh Quảng chuẩn bị về, anh hỏi cô: "Viên, em không về sao?"

"..."

Cô nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ tối, cô cầm điện thoại lên kiểm tra, lúc này đã hết pin, chắc hẳn bây giờ cha mẹ cô đang rất lo lắng.

Cô mượn điện thoại của anh Quảng, gọi điện về nhà để báo với họ, sau đó mới ra về.

"Anh đưa em về." Anh Quảng nói, "Muộn như vậy rồi, xe buýt giờ không còn chạy nữa."

Cô lắc đầu: "Em muốn đi dạo một chút, hơn nữa một lát nữa em sẽ đón xe về nhà."

"Nhưng.." Anh vẫn còn chút lo lắng.

"Anh yên tâm, em sẽ chú ý cẩn thận, hơn nữa giờ còn nhiều người qua lại, sẽ không sao đâu." Cô nói.

Nhưng anh vẫn quyết đưa cô đến nơi đón xe.

Đợi một lúc thì xe đến, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Mục Ngạn, anh đang làm gì thế, anh đã từng nói qua với cô, không phải chỉ xin lỗi thì anh có thể bỏ qua.

Với bản lĩnh của anh, nếu anh muốn trả thù cô, thì dễ như bóp chết một con kiến. Nhưng điều cô lo lắng lúc này không phải là chuyện này, mà là hôm nay anh chảy bao nhiêu máu, anh đã đi đến bệnh viện để kiểm tra vết thương chưa.

Ngay khi cô đang suy nghĩ, một bóng người quen thuộc đột nhiên phớt qua cửa xe.

Chỉ là trong nháy mắt, nhưng cô có thể khẳng định người vừa rồi cô nhìn thấy chính là.. Mục Ngạn!

Muộn như vậy, anh còn ra ngoài sao?

Khi xe dừng lại, cô không chút suy nghĩ liền xuống xe, chạy một mạch về phía anh vừa đi ngang qua.



Bờ sông, là hướng bờ sông.

Lần trước sau hôn lễ của Xán Xán, cô gặp anh ở bên bờ sông, nhưng lần này lại là nơi đó.

Cô ngừng thở dốc, nhìn sang bên kia đường, bóng dáng cao lớn đó đang ngồi trên chiếc ghế đá bên bờ sông, cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, quanh người toát ra một sự ảm đạm.

Bên bờ sông hầu như không có người.

Có lẽ vào lúc này, anh muốn một mình, anh không muốn người khác quấy rầy, nhưng.. cô khẽ cắn môi, bước chân chậm rãi đi về phía anh.

Trong lòng cô tự nhủ, chỉ cần đi qua xem vết thương trên tay anh đã được chữa trị chưa, sẽ không quấy rầy anh làm gì, dù sao hôm nay người gián tiếp làm cho anh bị thương chính là cô.

Tuy nhiên, cô không ngờ rằng thứ mình nhìn thấy lại là máu từ tay Mục Ngạn, thậm chí quần áo của anh cũng dính máu. Bộ dạng của anh hiện tại còn kinh khủng hơn lúc anh rời khỏi buổi tiệc.

"Tay của anh làm sao vậy, còn chưa đi bệnh viện kiểm tra sao?" Cô kêu lên một tiếng, hoàn toàn quên mất dự định ban đầu là sẽ không quấy rầy anh, cô chạy lên phía trước vài bước, ngồi xổm trước mặt anh, kéo tay phải của anh lên xem.

Cô trong lòng run lên, thậm chí cô cảm thấy cánh tay đang nắm lấy tay phải của anh đang run lên, "Em.. em bây giờ liền đưa anh đến bệnh viện để kiểm tra."