Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 103: Bóng lưng quen thuộc



Sau đó Thẩm Nguyệt lại đi một con đường khác, ngắm nhìn những phong cảnh đẹp khác nhau trên đường. Hôm nay mới thần kỳ làm sao, Tần Như Lương lại vô cùng kiên nhẫn đi cùng nàng.

Bọn họ đang đi trên một con đường ngô đồng, hai bên đường trồng những hàng cây ngô đồng san sát nhau.

Mùa này chưa phải là mùa hoa ngô đồng tàn, những cánh hoa ngô đồng màu tím lững lờ bay theo gió, tỏa ra hương thơm man mát trong không khí.

Ngẩng đầu lên nhìn thì có thể thấy cả con đường đều rợp bóng hoa tím vô cùng xinh đẹp.

Thẩm Nguyệt dừng lại ở ngã ba đường, ngẩng đầu nhìn lên.

Ánh nắng chiếu rọi qua những bông hoa được kết thành chùm rồi nhẹ nhàng chiếu lên người nàng. Tần Như Lương tĩnh tâm, bất giác cảm thấy nàng trông rất dịu dàng thản nhiên.

Cứ như thể thời gian cũng trôi chậm lại khi đi qua nàng.

Lúc này lại đột nhiên có tiếng đọc sách truyền vào tai Thẩm Nguyệt, từ bên kia ngã ba đường truyền đến.

"Đó là nơi nào?", Thẩm Nguyệt hỏi, tất nhiên là đang hỏi về vị trí bên kia ngã ba đường.

Đi được vài bước thì bọn họ mới phát hiện ra một cung điện nằm khuất phía sau hàng cây ngô đồng, Tần Như Lương nói rằng cung điện đó là Viện Thái Học nơi các hoàng tử công chúa được thái phó cùng các đại học sĩ trong triều dạy học.

Trong điện sáng sủa sạch sẽ, có thể nhìn thấy được các hoàng tử công chúa đẹp đẽ quý giá đang ngồi học hết sức ngay ngắn, thẳng lưng ung dung đọc sách.

Thẩm Nguyệt nhìn qua cửa sổ thì thấy những bóng hoa rơi xuống, sau đó lại nhìn thấy một người đàn ông đang đứng cầm quyển sách trên tay. Người đàn ông mặc quan bào màu tím, tóc buộc sau đầu, hắn cầm quyển sách trên tay thong thả bước đi trong điện.

Cách bước đi của hắn thong thả, tay áo bồng bềnh nhẹ nhàng di chuyển, dáng người cao thanh mảnh kia khiến cho nàng bất giác nhớ lại một hình bóng nào đó trong tâm trí.

Thẩm Nguyệt nghĩ chắc đó là một vị sư phụ nào đó.

Nhưng bóng lưng kia lại có chút quen thuộc không thể giải thích được.

Thẩm Nguyệt cứ đứng đó nhìn vào cửa sổ một lúc, muốn đợi người kia quay đầu lại xem người có bóng lưng phong hoa tuyệt đại này sẽ có gương mặt như thế nào.

Nhưng người kia vẫn đứng quay lưng về phía nàng, không chịu quay đầu lại.

Thẩm Nguyệt không khỏi nhìn chằm chằm vào vị sư phụ đứng trong điện, sau đó hỏi Tần Như Lương: "Đó là ai?"

Tần Như Lương cảm thấy hơi nghẹn họng.

Ngay cả hắn mà nàng cũng không nhớ, xem ra Thẩm Nguyệt đã mất đi rất nhiều ký ức trước kia.

Tần Như Lương liếc mắt nhìn người trong điện, mím môi nói: "Đại học sĩ".

“Trông hắn thế nào?”, Thẩm Nguyệt lại hỏi.

Tần Như Lương không vui nói: "Nhận xét về ngoại hình của một người đàn ông không phải là việc mà một công chúa đã xuất giá nên làm".

Hắn ta gần như rít qua kẽ răng ba chữ "đã xuất giá" này.

Thẩm Nguyệt bĩu môi, người kia càng không chịu quay lại cho nàng xem mặt thì nàng lại càng muốn xem.

Kết quả là Thẩm Nguyệt đã vô tư huýt sáo để đánh động bóng lưng của vị sư phụ kia.

Bóng lưng kia khẽ khựng lại một chút.

Không chỉ hắn nghe thấy mà các hoàng tử công chúa đang học bài cũng nghe thấy tiếng huýt sáo, tất cả đều bỏ sách xuống rồi nhìn xung quanh tìm nơi truyền ra tiếng huýt sáo.

Tần Như Lương ngay lập tức nắm lấy tay Thẩm Nguyệt rồi xoay người rời đi.

"Này, ngươi vội vàng cái gì, ta chỉ muốn xem hắn quay đầu lại trông như thế nào thôi".

"Cô lỗ mãng như vậy, quấy rầy các hoàng tử công chúa đang học, không sợ chuyện này truyền đến tai hoàng thượng hay sao?", Tần Như Lương lạnh lùng nói.

Thẩm Nguyệt bị buộc phải rời đi cùng với Tần Như Lương nhưng vẫn cố liếc mắt nhìn lại.

Dường như nàng đã thấy người đàn ông trong điện xoay người lại nhưng Tần Như Lương bước đi quá nhanh khiến cho nàng không thể nhìn rõ được.

Ôi, thật đáng tiếc.

Chỉ bóng lưng thôi mà cũng đẹp như vậy thì người đó chắc chắn là một mỹ nam.

Thẩm Nguyệt đột nhiên lại giật mình, tự nhiên cảm nhận được một sự quen thuộc kỳ lạ.

Sao nàng lại đột nhiên cảm thấy... bóng lưng đó giống Tô Vũ đến vậy?

Nhưng làm sao có thể, Tô Vũ làm sao có thể xuất hiện trong cung?

Trong nháy mắt, Tần Như Lương đã kéo nàng ra khỏi khu vực đó, nàng tức giận nói: "Buông ta ra, ta tự mình đi".

Tần Như Lương không những không bỏ tay nàng ra mà còn siết chặt các ngón tay của Thẩm Nguyệt, gắt gao nắm chặt lấy tay nàng như để cho người khác nhìn thấy.

Các hoàng tử công chúa trong cung tiếp tục học bài.

Tô Vũ hơi nghiêng người, đôi mắt dài hẹp nhìn theo bóng lưng Thẩm Nguyệt bên ngoài cửa sổ, thấy Tần Như Lương đang nắm chặt tay nàng thì cũng không tỏ thái độ gì.

Gió từ cửa sổ thổi vào làm tà áo quan bào của hắn tung bay, da hắn trắng như bạch ngọc, hai mắt đen láy sâu thẳm.

Thẩm Nguyệt vội vàng quay đầu lại lần nữa những vẫn không nhìn rõ gương mặt hắn, nếu không cũng sẽ không muốn quay lại nhìn thêm lần thứ ba.

Nhưng hắn thì vẫn có thể nhìn theo bóng lưng nàng biến mất ở cuối con đường ngô đồng.

Sau khi rời khỏi Viện Thái Học, Thẩm Nguyệt đột nhiên cảm thấy không còn hứng thú gì nữa.

Ngự thiện buổi trưa đã đến gần, nàng cùng Tần Như Lương rời khỏi ngự hoa viên đến nơi dùng thiện cùng hoàng thượng.

Đã nửa ngày trôi qua, hoàng thượng cũng không tiếp tục giữ hai người ở lại trong cung. Trước khi đi ông ta chỉ giữ Tần Như Lương ở ngự thư phòng hỏi chuyện một chút.

Hoàng đế nói: "Hôm nay nhìn thấy ngươi cùng Tĩnh Nguyệt quả thực có chút khác xưa, nhưng nàng cũng rất xứng với cái tên Tĩnh Nguyệt. Chuyện mất trí nhớ là thật hay giả thì vẫn chưa có kết luận tuyệt đối".

Tần Như Lương im lặng một lúc, sau đó chắp tay nói: "Thần nghĩ nàng thật sự mất trí nhớ".

Tần Như Lương biết rõ Thẩm Nguyệt ở phủ tướng quân có bộ dáng thế nào, chẳng những tính cách thay đổi rất nhiều mà những chuyện trước kia cũng không còn nhớ, nếu như nàng giả vờ mất trí nhớ thì cho dù có che giấu cỡ nào cũng sẽ lộ ra sơ hở.

"Ồ? Làm sao ngươi biết chắc được?"

Tần Như Lương nói: "Lúc nãy thần có cùng công chúa đến Viện Thái Học, tình cờ gặp Tô đại nhân đang dạy học trong điện, công chúa còn hỏi thần Tô đại nhân là ai".

Hoàng đế suy tư một hồi, sau đó cười nói: "Ngay cả Tô Vũ cũng không nhớ ra, có lẽ trẫm cũng nên hoàn toàn tin tưởng nàng quả thực đã mất trí nhớ rồi".

Sau giờ ngọ, Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt cùng nhau bước ra khỏi cổng cung, chuẩn bị về nhà.

Vừa lên xe ngựa buông rèm để cách ly với tầm nhìn từ cổng cung thì vở kịch giữa hai người cũng kết thúc.

Thẩm Nguyệt ngay lập tức trở mặt, nàng hất tay Tần Như Lương ra, lau lau tay vào vạt áo sau đó ngồi sang một bên rồi dùng ngón tay vẽ một đường ngăn cách: "Đây là vạch phân cách, ngươi đừng có mà lấn qua!"