Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 107: Đùa giỡn một chút thì có sao



Thẩm Nguyệt nhìn cửa phòng đang mở phanh ra, hỏi: “Đang yên đang lành tự nhiên lại muốn đóng cửa?”

“Ta sợ bị hiểu lầm đó mà”, hắn nói với vẻ đàng hoàng, nhưng sâu trong ánh mắt lại là sự giảo hoạt: “Cô gặp riêng ta ở chỗ này, nếu như bị nhìn thấy thì người ta sẽ hiểu lầm đó”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Bụng ta đã to thế này rồi còn hiểu lầm gì nữa?”

Mặc dù vậy nhưng Thẩm Nguyệt vẫn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đóng cửa lại.

Nếu thật sự bị ai thấy thì đúng là khó mà giải thích được.

Tô Vũ nói: “Ai bảo phụ nữ có thai thì không được? Chỉ cần đối tượng không tệ là được rồi”.

Thẩm Nguyệt có cảm giác giống như bị Tô Vũ lừa, nói: “Rốt cuộc ngươi đang hạ bệ ta hay là đang khen ngươi vậy?”

Tô Vũ nói: “Gan cô lớn đấy, chưa hiểu rõ tình hình gì mà cũng dám tới”.

“Chẳng phải là vì ta nhận ra ngươi sao”, Thẩm Nguyệt hỏi: “Rốt cuộc Liên Thanh Châu ở đâu, gọi ta đến đây làm gì?”

“Liên Thanh Châu không đến đâu, là ta gọi cô tới”.

“Ngươi gọi ta đến? Vậy vì sao tờ giấy ngươi đưa cho ta lại viết tên Liên Thanh Châu?”

Tô Vũ nói: “Ta viết tên của hắn vào, chứ đâu nói là hắn gọi cô đến. Ta xin lỗi vì đã làm cô hiểu lầm nhé”.

Thẩm Nguyệt híp mắt dò xét người này dưới ánh nến, áo quần sạch sẽ, gương mặt đẹp trai, quần áo màu tối hơi lóe ra mấy phần màu tím.

Gương mặt ung dung của hắn khiến người ta mê mẩn.

Thẩm Nguyệt cắn răng nói: “Ta không thấy ngươi hối lỗi ở chỗ nào cả”.

Tô Vũ khẽ cười: “Lại bị cô phát hiện ra rồi”.

“Ngươi gọi ta đến đây chắc không phải chỉ để đấu võ mồm với ta chứ?”

“Đương nhiên rồi, ta muốn cô ở đây với ta một lúc nữa”, Tô Vũ nói với vẻ đương nhiên.

Khiến Thẩm Nguyệt thật sự muốn đánh hắn.

Thẩm Nguyệt cười khẩy: “Một lý do thật sự đáng thuyết phục đấy nhỉ, ngươi nói xem ngươi muốn ta ở bên cạnh ngươi làm gì nào?”

Tô Vũ vân vê môi, mỉm cười nói: “Ta thì làm gì cũng được, chủ yếu là xem cô có tiện hay không”.

Thẩm Nguyệt thấy nụ cười như có như không của hắn, bèn nổi giận: “Con mẹ nó, ngươi đang chơi ta đấy à?”

Tô Vũ nói: “Ta chẳng phải cũng từng bị cô chơi rồi à”.

“Lúc nào hả?”, Thẩm Nguyệt phẫn nộ: “Ta là một người bình thường, chẳng bao giờ làm loạn mối quan hệ nam nữ hết”.

Tô Vũ gõ nhẹ lên cửa sổ, hiện ra khớp xương tay rõ ràng, sau đó hắn dựa vào cửa số, thản nhiên nói: “Nhưng cô đã nói sau này cô sẽ mua ta về để ta làm trai bao của cô mà, đùa giỡn một chút thì cũng đâu ảnh hưởng gì”.

“Ngươi đúng là người đầu tiên có thể nói ra những lời thô thiển đó với vẻ ưu nhã như vậy, Tô Vũ, ta phục ngươi đấy”.

Tô Vũ khẽ cười hai tiếng, chỉ ra cửa sổ, đôi mắt bao phủ cả bóng đêm bên ngoài, thâm thúy nói: “Cô qua đây nhìn đi, có cảnh hay này”.

Thẩm Nguyệt quả nhiên lại gần, nhìn ra ngoài nhưng lại chẳng có gì cả.

Lại bị lừa.

Nhưng Tô Vũ bỗng nhiên khom người xuống, bàn tay trắng tinh chỉ vào chỗ cây ngô đồng phía xa, ấm áp nói bên tai nàng: “Nếu ta nhớ không nhầm thì cô đã ở đó và huýt sáo với ta nhỉ”.

Thẩm Nguyệt sững sờ.

Hắn thình lình tới gần làm mùi trầm hương xộc hẳn lên mũi.

Hô hấp của hắn khiến nàng nóng hết cả tai.

“Người dạy học ở đây hôm đó hóa ra là ngươi hả?”

Bảo sao mà nàng thấy quen thuộc như thế, chỉ nhìn bóng lưng cũng cảm thấy phong hoa tuyệt đại, đúng là xứng đáng với gương mặt tuấn mỹ vô song này của Tô Vũ.

“Chính là ta”.

Thẩm Nguyệt rất khiếp sợ: “Ngươi chính là đại học sĩ gì gì đó á?”

Tô Vũ khép mắt: “Ừ”.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại, bờ môi suýt chút nữa thì phớt qua gò má của hắn.

Nàng ngửa đầu ra sau: “Ngươi làm quan à? Đùa ta hả”.

“Sao ta không thể làm quan chứ?”, Tô Vũ thưởng thức phản ứng của nàng, hỏi.

“Một mình ngươi có thể xách kiếm xông vào ổ sơn tặc, giết người không chớp mắt, lại biết y thuật, ngươi lại nói mình làm quan, chưa kể lại còn là quan văn chứ!”

“Cô thấy không được à?”

“Được, quá là được ấy chứ. Ngươi văn võ toàn tài, là rường cột của quốc gia, chỉ làm đại học sĩ thì quá không công bằng”.

Tô Vũ mỉm cười: “Trong mắt người khác thì ta không biết võ công, cũng không hiểu y thuật, chỉ có thể dạy học, sau này ra ngoài cô đừng để lộ ra nhé”.

Thẩm Nguyệt nhún vai nói: “Ta cũng chẳng hứng thú gì với đời tư của ngươi. Ngươi muốn tìm người chơi cùng thì cũng đừng tìm ta, ta muốn quay về xem kịch, không ở lại nữa đâu”.

Nhưng đang định quay người đi thì tay của Thẩm Nguyệt đã bị hắn nắm lại.

Cảm xúc kia khác hẳn khi cầm tay Tần Như Lương, thoải mái vô cùng.

Thẩm Nguyệt giật mình, quay đầu thì thấy Tô Vũ đang hạ mắt nhìn lòng bàn tay của nàng.

Hắn bỗng nhiên bình thản hỏi: “Vết thương trên tay đỡ hơn chưa?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi thấy rồi còn gì, kết vảy rồi đấy”,.

Tô Vũ lại nói một cách khó hiểu: “Hôm ấy ta thấy hắn ta nắm tay cô, cô thích thế sao?”

“Ai? Ngươi bảo Tần Như Lương á?”, Thẩm Nguyệt bật cười: “Sau lần đấy ta về nhà suýt nữa thì rửa tay đến mức lột luôn một tầng da ra ấy chứ”.

Tô Vũ cũng nhẹ giọng bật cười, nhìn quần áo Thẩm Nguyệt mặc, ánh mắt mơ hồ: “Ngày đó cô cũng mặc bộ này, trông khá xứng đôi với hắn ta mà”.

Thẩm Nguyệt khẽ vuốt bụng, thản nhiên nói: “Ta và hắn ta không thành đôi được đâu, dù gì sau này ta cũng sẽ nuôi trai bao mà”.

“Thế hả”, Tô Vũ híp mắt: “Vậy ta đề nghị hai người nên giữ vững khoảng cách, sau này khỏi phải dây dưa không rõ, tốt nhất là đừng có nắm tay luôn”.

Thẩm Nguyệt nhếch môi: “Tô Vũ, ta cảm giác như ngươi đang kéo dài thời gian đấy, ngươi định làm gì vậy?”

Tô Vũ nói: “Cô phát hiện ra rồi à, đương nhiên là vì ta không muốn cô quay lại ngự hoa viên sớm rồi”.

“Vì sao?”

“Nơi đó đêm nay không yên bình, nếu để người vô tội bị tổn thương thì sẽ không tốt”.

Có đôi khi người này rất nhây, nhưng có lúc thì lại cực kỳ dứt khoát.

Thẩm Nguyệt không hiểu lúc nào hắn đang nghiêm túc còn lúc nào thì đang đùa giỡn nữa.

Nhưng lần này Tô Vũ không hề đùa nàng.

Giống như là linh ứng, Tô Vũ vừa nói xong thì Thẩm Nguyệt đã nghe được tiếng hỗn loạn từ phía ngự hoa viên, mặc dù cách đó cả rừng ngô đồng.

Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm Tô Vũ: “Ngươi làm?”