Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 117: Bẻ răng



Mà Thẩm Nguyệt cũng rất mệt rồi, sắc mặt có vẻ nhợt nhạt vì thức khuya, Ngọc Nghiên vội vàng đỡ nàng về Trì Xuân Uyển nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau Thẩm Nguyệt ngủ nướng một giấc, từ trên xuống dưới không ai dám quấy rầy nàng.

Tuy Tần Như Lương vẫn chưa tỉnh, nhưng sau khi dùng thuốc của Thẩm Nguyệt vào tối hôm qua, tình hình cũng khá hơn rất nhiều.

Đám hạ nhân không một ai không cảm thấy kính nể Thẩm Nguyệt hơn vài phần.

Sau này họ chỉ cần tiếp tục dùng thuốc theo đơn của Thẩm Nguyệt, Tần Như Lương sớm muộn gì cũng sẽ khá hơn.

Nhưng đến giờ đút thuốc, hạ nhân vẫn không thể đút được, lại không dám vô lễ với Tần Như Lương, đành tới cầu cứu Thẩm Nguyệt.

Trưa hôm đó, tì nữ lại chạy tới.

Thẩm Nguyệt vừa mới ngủ dậy, đang ngồi trước hiên nhà đợi cơm trưa, nàng bực mình nói: “Không phải hôm trước ta đã dạy các ngươi phải làm thế nào rồi à? Cho hắn ta vài cái tát, đợi miệng của hắn ta lỏng ra rồi đổ thuốc vào là xong”.

“Nô tì không dám…”

“Thế thì dùng kìm sắt mà nhổ răng cửa của hắn ta đi”.

“Hay là… công chúa tới đi ạ…”

Thẩm Nguyệt nhướng mày, đột nhiên cảm thấy nếu mình nhân cơ hội Tần Như Lương hôn mê mà bẻ gãy răng cửa của hắn ta, hình như cũng là một chuyện khá hay ho đấy.

Còn là một việc làm xong hưởng lợi trọn đời, mọi người không cần lo hắn ta không uống thuốc nữa, cứ đổ thẳng vào kẽ răng là được.

Quan trọng nhất, đợi khi Tần Như Lương tỉnh dậy phát hiện bản thân thiếu mất hai cái răng cửa, không biết hắn ta có thẹn muốn chết không nhỉ?

Chỉ cần nghĩ tới điều này, Thẩm Nguyệt thấy mình vui vẻ vô cùng.

Dù sao rảnh rỗi cũng rảnh rỗi vậy thôi, vì thế Thẩm Nguyệt nổi hứng thú đồng ý tới chủ viện đút thuốc cho Tần Như Lương.

Đám người hầu trong phủ vui mừng khi thấy cảnh này. Nếu nhân lúc dưỡng thương, tướng quân có thể ở riêng và sinh tình với công chúa thì ai cũng hoan hỉ.

Thế nhưng họ không hề biết, Thẩm Nguyệt có chủ định gì.

Ăn cơm trưa xong, Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên mang theo kìm sắt, phấn khích tới chủ viện.

Ngọc Nghiên đờ đẫn trong gió: “Công chúa, hay là chúng ta thôi đi ạ… Bẻ răng của tướng quân, tướng quân tỉnh dậy phát uy thì sao?”

Thẩm Nguyệt nheo mắt nói: “Ngươi nói tướng quân thiếu mất hai cái răng cửa còn uy phong gì nữa?”

Ngọc Nghiên nghĩ tới hình ảnh đó, quả thực không kiềm chế nổi, phì cười thành tiếng.

Thẩm Nguyệt nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh của Ngọc Nghiên: “Chúng ta có làm gì xấu nữa đâu, chuyến này là để giải cứu tướng quân mà. Ai bảo hắn ta cứ cắn chặt khớp hàm, hạ nhân không đút thuốc vào được, đợi ta bẻ gãy răng cửa của hắn ta chẳng phải tiện lợi hơn sao? Điều này cũng là vì nghĩ cho sức khỏe của hắn ta thôi”.

Ấy thế mà Ngọc Nghiên cảm thấy hợp lý một cách khó hiểu.

Tới chủ viện, thuốc đang được đặt lên bàn của Tần Như Lương cho nguội, còn hắn ta nằm trên giường, không hề nhúc nhích.

Sắc mặt hắn ta nhợt nhạt vì bệnh tật, lúc này đây hai mắt nhắm nghiền, mái tóc xõa ra trên gối, đường nét ngũ quan sắc nét như được đẽo gọt.

Ánh sáng ngoài cửa chiếu vào, giống nó thêm phần nhu hòa.

Thẩm Nguyệt cảm thấy lúc này hắn ta cũng không đáng ghét như bình thường.

Thẩm Nguyệt bước tới, ngồi xuống bên cạnh giường của hắn ta, liếc mắt nhìn qua, sau cùng dù tỏ ra ghét bỏ nhưng vẫn cầm lấy cổ tay của hắn ta để bắt mạch.

Tần Như Lương đang dần dần hồi phục, tạm thời chưa chết được.

Thế là Thẩm Nguyệt vẫy tay với Ngọc Nghiên, Ngọc Nghiên dũng cảm đưa cây kìm sắt cho nàng. Nàng xắn tay áo, kéo môi của Tần Như Lương lên, chuẩn bị làm một trận lớn.

Có lẽ biểu hiện của Thẩm Nguyệt quá đằng đằng sát khi, hoặc là kìm sắt có lực sát thương quá lớn, Tần Như Lương tỏ ra cảnh giác theo bản năng.

Khi kìm sắt chạm vào răng cửa, hắn ta cảm nhận được hàm răng mình lạnh run lên, thậm chí còn kích thích thần kinh của hắn ta.

Thẩm Nguyệt đang chuẩn bị dùng lực, nào ngờ Tần Như Lương đột ngột mở mắt vào đúng lúc này.

Khi ấy hắn ta vẫn còn yếu ớt, vừa mở mắt ra chỉ có mơ màng và vô tội, khác hẳn vẻ lạnh lùng vô tình thường ngày.

Sau đó đôi mắt bắt đầu có hình ảnh, hắn ta nhìn rõ người trước mặt mà thoáng sững sờ.

Người đang ngồi bên giường của hắn ta chẳng phải ai khác mà là Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt chớp chớp mắt, tròn mắt nhìn hắn ta, thậm chí trông còn vô tội hơn hắn ta, nhưng trong lòng điên cuồng mắng chửi. Mẹ kiếp, sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, tỉnh dậy đúng vào lúc này, đúng là có ma mà! Nàng còn chưa kịp bắt đầu nữa!

Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tần Như Lương nhanh chóng ý thức được tại sao hàm răng của mình lạnh lẽo đến thế.

Nguyên nhân là bởi có một cây kìm sắt trong miệng mình, mà cây kìm này đang nằm trên tay Thẩm Nguyệt!

Ánh mắt của hắn ta dần dần lạnh đi, nhìn chằm chằm vào Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt mỉm cười, không hề nhắc tới tình cảnh lúng túng hiện tại mà chỉ hàn huyên: “Tướng quân tỉnh rồi à”.

Tần Như Lương nghiến răng, khàn giọng hỏi: “Cô đang làm gì?”

“Ta đang cạy miệng tướng quân đấy, ai bảo tướng quân không chịu uống thuốc chứ!”

Ánh mắt của Tần Như Lương phóng tới như những lưỡi dao mỏng dính: “Cạy miệng ta, dùng tới kìm?”

Thẩm Nguyệt tỏ ra thản nhiên: “Không dùng kìm làm sao bẻ răng của ngươi được?”

“Cô còn muốn bẻ răng của ta?”, lồng ngực Tần Như Lương phập phồng lên xuống.

May mà hắn ta tỉnh dậy kịp thời, nếu muộn hơn một tí thì răng cửa đã bị nhổ mất rồi.

Thẩm Nguyệt dùng kìm sắt gõ gõ lên răng cửa của hắn: “Tướng quân không chịu uống thuốc, khe răng thì quá nhỏ, ta đành phải cạy cho khe răng to ra một tí, như thế cũng là vì nghĩ cho sức khỏe của ngươi thôi”.

Tần Như Lương đáp: “Ta thấy cô muốn báo thù riêng thì có! Rốt cuộc ai cho phép cô tới đây?”

Thẩm Nguyệt nhướng mày đầy khinh thường: “Nếu không phải hạ nhân trong phủ cầu xin ta tới đây, ngươi tưởng rằng ta sẽ tới sao? Tần tướng quân, thiếu mất hai cái răng cửa cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm, ngươi cũng không cần kích động như vậy, chuyện gì cũng có mặt lợi mặt hại mà”.

Tần Như Lương tức đến mức bật cười: “Cô thử nói xem, lợi ích của nó ở đâu?”