Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 119: Ghê tởm chính mình



Tần Như Lương nở một nụ cười phức tạp, nhắm mắt lại không nghĩ tới chuyện đó nữa.

Có lẽ vì đang bệnh tật thương tổn cho nên hắn ta mới đâm ra đa sầu đa cảm. Từ khi nào mà hắn ta lại trở nên so đo ai trả giá nhiều hơn ai, lo dài lo ngắn về các mối quan hệ xung quanh mình như thế này?

Tần Như Lương nghe nói Liễu Mi Vũ đang bị bệnh thủy đậu nên không thể đến thăm, hắn ta cũng không thể đến Phù Dung Uyển, vì vậy hắn ta chỉ có thể dặn dò người hầu bảo Liễu Mi Vũ an tâm dưỡng bệnh.

Qua vài ngày, thuốc đắp của Tần Như Lương đã dùng hết, bà tử lại đến Trì Xuân Uyển để lấy thêm.

Ngọc Nghiên đã nghiền thuốc bột đủ liều lượng, liền lấy ra giao cho bà tử.

Bà tử lắp bắp nói: "Công chúa không đi xem tướng quân một chút sao?"

Thẩm Nguyệt nói: "Tướng quân nhà này có bộ dạng ưa nhìn lắm hay sao mà ta phải đi xem một chút?"

Bà tử lại ngập ngừng nói: "Nô tỳ... nô tỳ cảm thấy tướng quân khôi ngô tuấn tú, dung mạo..."

Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười nói: "Vậy thì bà giúp ta xem nhiều thêm vài lần là được rồi".

Rõ ràng bà tử muốn Thẩm Nguyệt đến thăm tướng quân, cuối cùng lại bị Thẩm Nguyệt trêu chọc.

Khi bà tử trở về chính viện để bôi thuốc cho Tần Như Lương thì thấy Tần Như Lương cau mày bất mãn khi thấy bà tử trở về một mình, hắn ta hỏi: "Công chúa không tới sao?

Bà tử nói: "Chuyện đó, công chúa nói nàng mang thai không tiện đi lại, đại phu cũng nói mấy ngày nay công chúa mệt nhọc quá độ cần phải nghỉ ngơi..."

Tần Như Lương lạnh lùng nói: "Thôi bỏ đi, để nàng ta nghỉ ngơi thật tốt đi".

Tần Như Lương cảm thấy rất phiền muộn, lúc nãy hắn ta đột nhiên lại hy vọng Thẩm Nguyệt sẽ tới đây bới lông tìm vết.

Hắn ta đã điên rồi sao?

Trong lúc hắn ta đang dưỡng bệnh, không ngờ hoàng đế lại đích thân giá lâm phủ tướng quân để chứng minh lòng nhân từ, thương dân như con.

Thẩm Nguyệt không thể không ra ngoài tiếp đón, cùng với Tần Như Lương tiếp đãi hoàng đế ở trong chính viện.

Hoàng đế tỏ ra nhân từ hỏi: "Mấy ngày nay đã vất vả cho Tần tướng quân rồi, trẫm biết do ngươi bận rộn công vụ mà trì hoãn việc chữa bệnh, miễn lễ cho ngươi, nằm đó dưỡng thương cho tốt đi. Tình hình hiện tại của Tần tướng quân thế nào rồi?"

Tần Như Lương nói: "Thần tạ ơn hoàng thượng đã quan tâm, tình trạng của thần đã tốt hơn rất nhiều, mấy ngày nữa sẽ hồi phục hẳn".

"Không vội, ngươi cứ chậm rãi dưỡng thương, trẫm miễn cho ngươi không cần lâm triều trong khoảng thời gian này", hoàng đế lại thở dài nói: "Ái khanh chớ nên trách trẫm, chuyện thành ra như vậy, văn võ bá quan đều đã thấy tận mắt, trẫm không thể không nghiêm khắc trách phạt một chút".

"Đó là lỗi của tội thần, hoàng thượng trách phạt đã rất khai ân cho tội thần rồi".

Thẩm Nguyệt ở một bên lắng nghe.

Hoàng đế đang giở trò vừa đấm vừa xoa với Tần Như Lương để đổi lấy lòng tận trung của hắn ta.

Hoàng đế lại nói: "Ái khanh đã theo trẫm cùng nhau đánh hạ giang sơn này thành lập triều đại mới, chính là phụ ta đắc lực của trẫm. Tiệc mừng thọ thái hậu lần này không được như ý, cũng may có ái khanh bắt được gian tế cùng thích khách, xem như là lấy công chuộc tội. Chuyện này xem như bỏ qua, không được nhắc lại nữa".

Tần Như Lương ngồi ở trên giường, cung kính nói: "Thần tuân chỉ".

Lúc này hoàng đế mới nhìn sang Thẩm Nguyệt, trên mặt nở nụ cười phức tạp rồi nói: "Trẫm có phái người hỏi thăm mới biết được rằng thích khách thực sự muốn tấn công ái khanh trước để loại bỏ một phụ tá đắc lực của trẫm".

"Nhưng có một số chuyện hơi khác một chút so với chuyện mà hai ngươi đã nói. Người ngoài phố nói tướng quân cùng công chúa đã đánh nhau ngoài phố, không hề tình cảm giống như lần trước hai ngươi vào cung".

Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương liếc mắt nhìn nhau.

Sau đó Thẩm Nguyệt liền dịu dàng đi đến bên cạnh Tần Như Lương, kéo chăn bông của Tần Như Lương lên, ngượng ngùng nói: "Hoàng Thượng, chuyện này là do thần muội không đúng. Thần muội đang mang thai nên tính tình khó tránh khỏi nóng nảy, lúc ở trên phố thần muội muốn ăn cay nhưng tướng quân không cho, nói qua nói lại thần muội liền khống chế không được tính tình sau đó mới làm chuyện lỗ mãng".

Tần Như Lương cũng tỏ ra xấu hổi nói: "Đại phu đã nói công chúa đang mang thai chỉ được ăn thức ăn thanh đạm, thức ăn bán ngoài phố cũng không sạch sẽ, thần cũng chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của công chúa".

Thẩm Nguyệt nhìn Tần Như Lương bằng một ánh mắt rất dịu dàng yêu thương khiến cho Tần Như Lương sững người.

Nắm tay nhỏ của nàng đột nhiên đấm khẽ vào lồng ngực của Tần Như Lương hai cái rồi nói: "Ta thấy chàng chỉ lo cho con của chàng mà thôi!"

Tần Như Lương bắt lấy tay Thẩm Nguyệt, trầm giọng nói: "Đừng quậy, hoàng thượng đang ở đây đó".

Hoàng đế nhìn thấy hai người ân ân ái ái thì không khỏi nở nụ cười nói: "Xem ra trẫm đã suy nghĩ nhiều rồi, làm gì có đôi phu thê nào mà không khắc khẩu, đánh nhau cũng là chuyện thường tình. Nhưng lần sau phải để ý đến thể diện của phủ tướng quân một chút, đánh nhau ngoài phố còn ra thể thống gì?”

Thẩm Nguyệt gật đầu nói: "Thần muội đa tạ hoàng thượng dạy bảo, lần sau nhất định sẽ đóng cửa nói chuyện trong phủ".

Hoàng đế liếc nhìn Tần Như Lương nói: "Ái khanh đường đường là nam nhi, không nên so đo với Tĩnh Nguyệt. Trong bụng của nàng còn có con của ngươi đó".

"Thần xin ghi nhớ lời dạy của hoàng thượng".

Hoàng đế đứng dậy nói: "Được rồi, cũng đã không còn sớm nữa, trẫm phải đi đây. Hai ngươi cứ ở lại, không cần tiễn".

Sau khi hoàng đế rời đi, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương lại nhìn nhau.

Ngay lập tức cả hai đều buông tay nhau ra.

Thẩm Nguyệt suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, nàng liên tục chùi bàn tay bị Tần Như Lương nắm ban nãy, lạnh giọng nói: "Diễn chung với ngươi thật sự khiến cho ta cảm thấy ghê tởm chính mình! Con mợ nó, ta còn đấm vào ngực ngươi, đáng ra ta phải đấm chết ngươi mới đúng!"

Tần Như Lương thấy nàng tỏ ra ghê tởm như vậy thì liền cảm thấy không vui nói: "Cô cho rằng chỉ một mình cô cảm thấy ghê tởm thôi sao? Không ngờ cô lại kệch cỡm đến như vậy".

Lúc hắn thấy Thẩm Nguyệt làm nũng thì toàn thân đều nổi da gà, còn phải cố gắng nén xuống để phối hợp diễn cùng nàng.

Rõ ràng không phải là một người biết làm nũng mà lại còn làm chuyện buồn nôn như vậy.

Thẩm Nguyệt phất tay áo vào mặt hắn ta, trong tay áo còn có mùi thuốc thoang thoảng, nàng cau mày nói: "Xì, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì? Ngươi chỉ là một kẻ hai mặt, đạo đức giả".

Bình thường Thẩm Nguyệt sẽ không chủ động đến chính viện bởi vì chỉ cần nàng giáp mặt với Tần Như Lương thì sẽ gây nên cảnh gà bay chó chạy, chỉ thiếu giương cung bạt kiếm là đủ bộ dáng kẻ thù truyền kiếp.

Tần Như Lương ban đầu còn cảm thấy tức giận, sau đó lại chậm rãi quen với chuyện hàng ngày đấu võ mồm với nàng.

Hắn ta biết mình không thể tỏ ra bực mình tức giận, bởi vì hắn ta càng tức giận thì Thẩm Nguyệt lại càng hả hê.

Thương thế của Tần Như Lương ngày một tốt lên.