Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 130: Cha nó là ai?



Sắc mặt của Tần Như Lương dịu xuống, hắn ta nói: "Nếu như không phải thời gian của Mi Vũ không còn nhiều thì ta cũng không muốn đến tìm cô. Ta cũng không muốn có thêm ân oán với cô. Tĩnh Nguyệt, ta thật sự đã cùng đường rồi".

Tần Như Lương nhìn vào mắt Thẩm Nguyệt, đột nhiên vươn tay nắm lấy vai nàng rồi nói: "Tĩnh Nguyệt, anhta chỉ cầu cô cứu nàng ấy. Chỉ cần cô đồng ý cứu nàng ấy thì ân oán giữa chúng ta sẽ được xóa bỏ, sau này ta sẽ tận tâm tận lực đối xử tốt với cô, được không?"

Thẩm Nguyệt biến sắc, nàng cố gắng vùng vẫy bả vai nhưng lại phát hiện hai tay Tần Như Lương giống như kiềm sắt khiến cho nàng đau đến thấu xương.

Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi buông ra!"

“Cô phải cứu nàng ấy”, Tần Như Lương nói.

"Ngươi muốn ta cứu ả ta như thế nào? Muốn mang ta đi mổ bụng rồi lấy nhau thai ra sao?", Thẩm Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Tần Như Lương, con của ta còn chưa đủ tháng, ta không có nhau thai cho ngươi!"

Tần Như Lương nhìn bụng nàng rồi nói: "Ta đã hỏi đại phu, đứa trẻ đã chín tháng, sinh non một tháng cũng không sao".

Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu.

Ánh mắt Tần Như Lương chậm rãi hướng lên nhìn Thẩm Nguyệt lần nữa, hắn ta nói: "Cho dù đứa trẻ này không còn nữa thì ta cũng có thể hứa với cô chúng ta còn có thể có một đứa con khác!"

"Ngươi đừng mơ tưởng!"

Thẩm Nguyệt giơ tay đấm mạnh vào cánh tay hắn ta, thấy hắn ta bất động, nàng lập tức tiếp tục đấm mạnh vào bụng hắn ta.

Tần Như Lương kêu lên một tiếng đau đớn, Thẩm Nguyệt tiếp tục nỗ lực đá vào đáy quần hắn ta, lúc đó hắn ta mới phải lùi lại hai bước trong đau đớn rồi để Thẩm Nguyệt thoát ra.

Thẩm Nguyệt loạng choạng lùi lại vài bước, suýt nữa ngã xuống đất nhưng vẫn cố gắng đứng vững.

Nàng trừng mắt nhìn Tần Như Lương nói: "Ta đã sai lầm rồi, ngươi không chỉ là một kẻ điên mà còn là một kẻ tán tận lương tâm".

Sau đó, nàng liền quay đầu muốn chạy ra khỏi Trì Xuẩn Uyển, vừa chạy vừa hét lớn: "Triệu mụ! Triệu mụ! Bên ngoài có ai không, mau tới đây!"

Đáng tiếc, tiếng hét của nàng đều bị tiếng sấm át đi cho nên không ai có thể nghe thấy được.

Thẩm Nguyệt còn chưa kịp chạy khỏi Trì Xuân Uyển thì đã nhìn thấy một bóng người vụt qua trước mặt mình. Tần Như Lương đã kịp chặn đường nàng.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt trắng bệch.

Chưa bao giờ nàng lại cảm thấy bất lực như lúc này.

Nàng không phải là đối thủ của Tần Như Lương, nàng bây giờ còn không thể bước đi vững vàng, làm sao có thể chống lại Tần Như Lương!

Tần Như Lương từng bước bước lên, Thẩm Nguyệt từng bước lùi lại.

Thẩm Nguyệt trầm giọng nói: "Bọn họ đều nói ngươi đã thay đổi, không còn nhẫn tâm như trước nữa, cho dù ta không muốn tin nhưng dù sao ta cũng thấy thái độ của ngươi có chút thay đổi với ta. Không ngờ đến cuối cùng ngươi vẫn không thay đổi một chút nào, vẫn bất chấp thủ đoạn giồng như trước đây".

Nét mặt của Tần Như Lương lộ ra vẻ phức tạp, hắn ta nói: "Tĩnh Nguyệt, thật ra ta cũng không muốn thay đổi bản thân mình một chút nào, ta vẫn muốn chán ghét cô như trước kia, nhưng không biết từ lúc nào ta đã bắt đầu để ý đến cô, quan tâm cô, thậm chí còn bắt đầu lo lắng cho cô".

Thẩm Nguyệt nở nụ cười mỉa mai nói: "Vậy sao bây giờ ngươi lại muốn hại ta và đứa con trong bụng ta? Tần Như Lương, nếu như ngươi dám làm chuyện này thì hoặc là hôm nay mẹ con ta một xác hai mạng, hoặc là sau này ta nhất định bắt ngươi phải nợ máu trả bằng máu!"

Tần Như Lương dừng lại rồi nói: "Tĩnh Nguyệt, cô có thể tin tưởng ta một lần nữa không, ta không muốn giết cô, ta chỉ muốn đứa trẻ này sinh sớm hơn một tháng thôi".

"Sinh ra sớm hơn một tháng, ngươi chỉ nói thì dễ lắm", Thẩm Nguyệt cảm thấy vô cùng nực cười: "Liễu Mi Vũ mới là máu thịt của ngươi, ngươi đương nhiên không quan tâm đến sống chết của người khác, nhưng đứa trẻ này là máu thịt của ta, ta không cho phép ngươi quyết định số phận của nó!"

Nàng vừa dứt lời thì cơn mưa đã đột ngột đổ xuống trên nền trời ảm đạm.

Rất nhanh sau đó, cơn mưa đã lớn như trút nước.

Y phục của Thẩm Nguyệt trong chốc lát đã ướt đẫm, nàng thở hổn hển, muốn tìm kiếm vũ khí để có thể xua đuổi Tần Như Lương.

Nàng không cần phải cố tỏ ra hung dữ, nàng chỉ muốn đuổi Tần Như Lương đi, không cho Tần Như Lương động vào bụng mình.

Nàng chỉ cần một cây gậy hoặc một cây chổi cũng được.

Triệu mụ và Ngọc Nghiên không có ở đây, nàng lúc này rất yếu đuối, không ai có thể giúp nàng.

Cảm giác bất lực tràn ngập toàn thân nàng, khí lạnh bất thình lình tràn vào cơ thể khiến cho nàng khẽ run rẩy.

Nàng và Tần Như Lương giằng co trong mưa, vươn tay lau nước mưa trên mặt, vừa nhìn thấy một cây chổi dựng đứng bên mái hiên thì nàng liền định chạy tới nắm lấy.

Nước mưa đọng thành vũng dưới chân, đường trơn trượt khiến cho nàng suýt chút nữa trượt chân.

Tần Như Lương từ phía sau tiến lên đỡ nàng để nàng không bị ngã xuống đất.

Thẩm Nguyệt ngay lập tức xù lông, nàng rút chiếc trâm cài tóc ra rồi đâm vào mu bàn tay của Tần Như Lương một cách không chút do dự.

"Ngươi buông ta ra!"

Mu bàn tay Tần Như Lương bị đâm thủng, máu chảy ra giàn giụa bị nước mưa cuốn trôi trong chốc lát.

Thẩm Nguyệt nắm chặt trâm cài đến mức đầu ngón tay trắng bệch, nàng cố gắng phòng thủ, nếu như Tần Như Lương động vào nàng thì nàng sẽ liều chết cùng Tần Như Lương!

Khi đó Tần Như Lương đã cảm nhận được Thẩm Nguyệt mang thai tám chín tháng đã sinh ra tình cảm của một người mẹ vô cùng vĩ đại.

Vì muốn bảo vệ con mình, nàng có thể mạo hiểm tất cả mọi thứ.

Tần Như Lương cảm thấy trong lòng vô cùng thống khổ, lúc này hắn ta mới biết việc tước đoạt đứa trẻ của Thẩm Nguyệt khó hơn hắn ta nghĩ rất nhiều.

Nhưng hắn ta không thể làm khác được. Hắn ta không thể trơ mắt đứng nhìn Liễu Mi Vũ chết.

Thẩm Nguyệt trừng mắt, khóe mắt có mưa chảy xuống, nàng nói: "Ngươi cho rằng mang thai 10 tháng rất dễ dàng phải không? Bây giờ ngươi muốn ta sinh con sớm một tháng, con của ta có thể sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi không cảm nhận đứa trẻ ngày càng lớn lên trong bụng mình cho nên ngươi không hiểu ý nghĩa của nó!"

Tần Như Lương mở miệng nói: "Thẩm Nguyệt, ngươi có biết tại sao ngay từ đầu ta đã không muốn có đứa trẻ này không?"

"Ta không cần biết! Ta chỉ biết ta là mẹ của nó!"

“Cha của nó là ai?”, Tần Như Lương hỏi: “Là Liên Thanh Châu phải không?"

Đôi mắt bị nước mưa làm mờ của nàng ngay lập tức sáng rõ, hai bên tóc mai dính vào gương mặt nhợt nhạt vô cùng chật vật của nàng.