Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 143: Ngươi chọc tức ta đấy à?



Nàng liền sửa lời lại nói: "Ta chỉ giả thiết mà thôi, ta không khẳng định điều gì cả, sau này nếu như con ta nhận Liên Thanh Châu làm cha nuôi thì chẳng phải cũng sẽ theo họ Liên hay sao? Cho dù nó mang họ Triệu hay họ Vương, hoặc là mang họ Thẩm giống mẹ nó cũng được, chỉ cần nó không mang họ Tần thì ta đều không có ý kiến".

Tô Vũ nở nụ cười nhưng trông không hề vui vẻ mà còn có chút tức giận, hắn nhướng mày nói: "Chi bằng theo họ Tô của ta thì thế nào?"

Thẩm Nguyệt lắc đầu: "Không được, Tô Liên Khán nghe không hay, vẫn là Liên Liên Khán nghe hay hơn".

Tô Vũ xoa xoa lông mày nói: "Liên Liên Khán, cô không sợ sau này con trai lớn lên sẽ trở thành một tên mắt lác sao?"

"Đừng gọi con trai một cách thân thiết như vậy. Nó là con trai của ta, không phải con trai của ngươi".

"Ta đang nói về con trai của cô".

Thẩm Nguyệt nghĩ một chút thì mới thấy Tô Vũ nói có lý. Dù sao thì nghe cái tên đó cũng có chút ám chỉ không hay.

Vì vậy, sau khi suy nghĩ trong chốc lát thì nàng lại nói: "Vậy thì gọi nó là Bắp Chân đi".

Tô Vũ nói: "Cái tên này thì khác gì cái tên Liên Khán đâu?"

"Chỉ là tên mụ mà thôi, ngươi nghiêm khắc như vậy làm gì?", Thẩm Nguyệt lại nhào nặn bắp chân của con trai rồi cười tủm tỉm nói: "Sinh con trai mà không chơi đùa với nó thì thật vô nghĩa. Tên nhóc này sau này sẽ luôn luôn bám dính theo ta đi hóng hớt khắp nơi, gọi nó là bắp chân của ta chẳng phải là chính xác lắm hay sao?"

Vì vậy, tên mụ của đứa con trai đã được đặt, từ nay về sau nó sẽ được gọi là Bắp Chân.

Bắp Chân đạp chân tỏ vẻ phản đối.

Chỉ là nó không nói được, không khóc được, cho nên có phản kháng cũng hoàn toàn không có tác dụng.

"Tô Vũ, sao trông ngươi có vẻ không vui vẻ chút nào thế?"

"Chỉ cần cô không nghịch chết nó thì cô vui vẻ là được rồi".

Thẩm Nguyệt thở dài, nhấc Bắp Chân của nàng lên rồi véo véo vào mặt nó nhưng nó cũng không có phản ứng gì.

Thẩm Nguyệt nói: "Nó vẫn không phát ra tiếng, ngươi có nghĩ rằng nó bị câm điếc hay không?"

Tô Vũ đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào làn da non mềm của Bắp Chân rồi chăm chú vuốt ve như thể đang nhìn thấy người trong lòng hắn trong hình dáng trẻ con thông qua đứa trẻ này.

Rõ ràng là người trong lòng đang ở ngay trước mắt.

Tô Vũ nói: "Chờ nó được một hai tuổi nếu như còn không nói chuyện thì kết luận cũng không muộn. Bây giờ nó mới sinh có mấy ngày, nếu như đã vội vàng nói nó như vậy, cô không sợ nó sẽ buồn sao?"

"Buồn sao? Thằng nhãi con này ngay cả đói bụng cũng không biết khóc đòi ăn, nó làm gì biết thế nào là buồn!", Thẩm Nguyệt nói với Bắp Chân: "Bắp Chân, con có biết buồn là gì không?"

Tô Vũ bật cười thành tiếng.

Sau đó hắn lại thản nhiên nói: "Vừa nãy nói tới đâu rồi? Cô nói cho ta biết tại sao cô lại sinh non, Tần Như Lương hắn ta đã làm gì cô?"

Thẩm Nguyệt vừa nghịch nghịch cái mũi nhỏ của Bắp Chân vừa mím môi nói: "Tô Vũ, chuyện này hình như không liên quan gì đến ngươi".

"Nhưng ta cứ để ý đến chuyện này đó thì sao?"

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt của hắn thì hô hấp có chút gấp gáp, nàng liền cười nói: "Bất kể Tần Như Lương có làm gì thì hắn ta cũng đã phải trả giá lại bằng một tay. Một cánh tay vô cùng quan trọng đối với đại tướng quân, cho nên ta cũng không chịu thiệt".

"Còn sủng thiếp của hắn ta thì sao?"

Thẩm Nguyệt nói: "Món nợ của ả ta sau này ta sẽ bắt Tần Như Lương trả đủ. Tô Vũ, đây là việc riêng của ta, ta sẽ tự giải quyết".

Sau một hồi im lặng, Tô Vũ mới nói: "Được rồi, ta sẽ không hỏi về chuyện đó nữa".

Hắn lại đưa một chiếc lọ sứ nhỏ vào tay Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt hỏi: "Đây là cái gì?"

"Không phải mấy ngày trước cô đã hỏi ta về thuốc giải của Tỏa Thiên Hầu sao?"

Thẩm Nguyệt sửng sốt một lúc, sau đó bật cười nói: “Ngươi đúng là lợi hại”, chỉ là lúc đó nàng đang cần gấp loại thuốc này, nhưng hiện tại Tô Vũ chuẩn bị xong thì nó đã không còn hữu dụng nữa.

Ngay cả khi biết Liễu Mi Vũ cố tình làm vậy thì Thẩm Nguyệt vẫn nghĩ đến việc sẽ tìm thuốc giải để cứu sống Liễu Mi Vũ.

Chỉ là Tần Như Lương vẫn khư khư cố chấp không muốn tin tưởng nàng, hiện giờ hắn ta phải trả lại một cánh tay cũng không có gì oan uổng.

“Còn có một thứ nữa”, Tô Vũ nâng tay lên, trên những ngón tay còn cầm thứ gì đó.

Thẩm Nguyệt nhìn kỹ hơn thì thấy đó là chiếc phi tiêu màu đen mà Tô Vũ dùng để dẫn dụ lính canh lần trước.

Rõ ràng là nàng rất vui mừng, kể từ khi chiếc phi tiêu bị mất thì nàng không tìm thấy được thứ gì tiện lợi như nó.

Nàng vừa định lấy nó thì Tô Vũ lại giơ tay lên.

Thẩm Nguyệt đặt Bắp Chân ở trên giường sau đó liền muốn giành lấy phi tiêu từ tay Tô Vũ nhưng không được, đành thở dài nói: "Này, ngươi rốt cuộc có muốn trả nó lại cho ta không?"

Tô Vũ nói: "Ban đầu nó cũng không phải là của cô. Ta đã tốt bụng giúp cô lấy lại nó. Ta nghĩ không quá đáng khi muốn nghe cô nói hai chữ cảm ơn".

Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi đang chọc tức ta sao? Lúc trước phi tiêu là do chính ngươi ném đi thì ngươi phải đi nhặt về là đúng rồi!"

Ai bảo nàng chọc tức hắn trước, lại đi tùy tiện đặt tên mụ cho đứa trẻ như vậy?

Tô Vũ trịnh trọng nói: "Ta vốn muốn bắn trâm cài tóc của cô ra, nếu thế thì sau khi nhặt về ta còn có thể giữ nó lại không cần trả cho cô. Nói như vậy không phải là ta đã bị tổn thất lớn rồi sao?"

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi nói: "Ngươi muốn giữ lại trâm cài tóc của nữ nhân làm gì? Ngươi muốn học cách cài tóc của nữ nhân sao?"

"Giữ lại làm kỷ niệm".

Thẩm Nguyệt bực mình nói: "Kỷ niệm gì chứ?"

Tô Vũ nheo mắt nói: "Cách đây không lâu có người nói sẽ làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi ta làm trai bao. Ta sợ nàng ấy sẽ quên lời mình nói cho nên muốn giữ lại vật đính ước".

"Ồ, thật là buồn cười, ta muốn đính ước với ngươi từ khi nào? Chỉ là đùa giỡn vài câu thôi, ngươi lại cho là thật sao?", Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn nói.

Hắn bĩu môi nói: "Đương nhiên ta cho là thật rồi, dù sao cũng chưa từng có ai tỏ tình với ta như thế".

"..."

Thẩm Nguyệt ngẩn ra, cô gắng nhớ lại khoảng thời gian quen biết Tô Vũ, nàng thề rằng mình thật sự không hề tỏ tình quái gì với cái tên này.

Thẩm Nguyệt không muốn nói chuyện với hắn nữa liền nói: "Ta cảm ơn ngươi! Bây giờ ngươi có thể trả lại đồ cho ta được chưa?"

Tô Vũ đặt chiếc phi tiêu vào tay nàng rồi nói: "Thứ này rất sắc bén, đừng làm tổn thương bản thân".

"Này, ta không phải đứa trẻ ba tuổi".

Sau khi nàng lấy phi tiêu lại, căn phòng lại chìm vào bầu không khí trầm mặc ngắn ngủi.

Thẩm Nguyệt lên tiếng trước: "Nếu như ta không lên tiếng đuổi ngươi đi thì chẳng lẽ ngươi còn muốn ngồi đây đến rạng sáng hay sao?"