Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 149: Sao ngươi lại tới đây



Hơn mười người điều khiển một con rồng nhào lộn trong đêm, đi đến đâu phun lửa đến đấy, sinh động như thật, thân rồng uốn lượn như thể hô mưa gọi gió.

Nhìn từ đằng xa, chưa kịp thấy rồng phun lửa xuất hiện, Thẩm Nguyệt đã trông thấy ánh lửa được phun ra ở phía trước, người dân trên đường vỗ tay rào rào, tiếng hoan hô vang dậy.

Âm thanh hoan hô ồn ào kia dễ dàng nhấn chìm Thẩm Nguyệt trong biển người.

Họ sẽ không quan tâm ai là ai, mọi người chỉ biết quây quần lại thoải mái đùa giỡn, cùng nhau trải qua tết Trung Thu.

Đoàn người điều khiển con rồng dần tiến gần, con rồng phun lửa sinh động như thật kia từ từ bò lên bầu trời đêm, hiện ra trước tầm mắt của đám đông.

Người đi đầu tiên giơ cao một bó đuốc, giơ tay vung mạnh một nắm vật liệu dễ bắt lửa dạng hạt lên không trung.

Vật liệu dễ cháy tiếp xúc với bó đuốc sẽ mượn nhờ cơn gió mà bùng cháy.

Ánh lửa rọi sáng đám đông vây kín hai bên đường.

Ngọn lửa kia vừa vặn ở ngay đầu của con rồng, thoạt nhìn qua trông rất giống như con rồng đang phun lửa.

Các hạt vật liệu còn chưa cháy hết nên biến thành những đốm lửa nhỏ li ti bay xuống đất như mưa.

Không khí nhất thời tràn ngập mùi thuốc súng sau khi các hạt nhỏ cháy xong.

Đoàn người hóng chuyện nghển cổ quan sát, đợi khi đốm lửa rơi xuống lại lục tục rút về đằng sau.

Đốm lửa li ti dù rơi vào người họ cũng nhanh chóng tắt ngúm.

Mọi người chỉ mải lùi về sau, chẳng có ai đứng trong đám đông yên lặng thưởng thức khoảnh khắc rực rỡ cuối cùng như Thẩm Nguyệt.

Lúc này đây, Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn cảnh tượng phồn tinh xán lạn, đứng yên tại chỗ, quên cả tránh né.

Đột nhiên một bàn tay vươn tới, kéo tay nàng sang một bên.

Nàng sững sờ, lảo đảo vài bước, chưa kịp nhìn rõ đã thình lình ngã xuống.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, không thấy được gương mặt bên dưới mặt nạ, chỉ loáng thoáng trông thấy đôi mắt còn sáng hơn cả đốm lửa.

Hắn chỉ kịp nói một câu: “Cẩn thận”.

Ngay sau đó, dòng người trên đường bắt đầu di chuyển, ào ào đuổi theo con rồng phun lửa.

Thẩm Nguyệt bị đám đông phía sau dồn đẩy, cơ thể áp sát lên người hắn, không thể khống chế được tình hình.

Hắn đỡ Thẩm Nguyệt, cánh tay vòng ra sau quấn quanh eo nàng, bảo vệ nàng chu toàn, tránh cho nàng bị đoàn người xô đẩy, nhưng bàn tay kia từ đầu đến cuối vẫn rất chừng mực, không hề ôm eo nàng.

Hắn dắt tay nàng, cùng nhau bị nhấn chìm trong biển người, cùng đuổi theo ánh sáng mà con rồng lửa uốn lượn kia để lại.

Thẩm Nguyệt không nghĩ gì nhiều, sự chú ý của nàng bị bầu không khí náo nhiệt xung quanh thu hút, nàng luôn tưởng rằng người dẫn nàng đi là Liên Thanh Châu.

Bởi vì khi ấy người trên đường quá đông, Ngọc Nghiên và Thôi thị bất đắc dĩ bị dồn sang phía đối diện, bên cạnh nàng chẳng còn ai ngoài Liên Thanh Châu.

Trong điều kiện thiếu sáng, nàng không phân biệt được màu sắc trên y phục của hắn, chỉ cảm thấy có vẻ cũng đậm màu như y phục của Liên Thanh Châu, mùi thuốc súng trong không khí choán hết khứu giác của nàng, nhất thời nàng cũng không phân biệt được khí tức của người bên cạnh.

Nàng cùng hắn đi về phía trước.

Một vài người đi theo rồng phun lửa trong chốc lát rồi cũng thôi, chắc vì cảm thấy đi xa quá thì không tiện đường về nhà.

Nhưng Thẩm Nguyệt nghĩ, nếu đã ra ngoài chơi một lần, phải chơi cho tận hứng.

Nàng kéo người bên cạnh cùng đi theo sau đuôi con rồng phun lửa, lớn tiếng nói với hắn: “Liên Thanh Châu, đừng sợ, nào, phải hòa vào cảnh đẹp mới thấy được vẻ đẹp mà người khác không trông thấy”.

Người bên cạnh nheo mắt, nhìn vô số đốm lửa rơi xuống như sao chổi trong đêm mà khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt, như có như không. Hắn khẽ cúi người, ghé đầu vào tai Thẩm Nguyệt: “Đúng là như thế, chỉ có thứ mà người can đảm nhìn thấy mới khác biệt”.

Thẩm Nguyệt sững sờ tại chỗ, ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn nắm tay Thẩm Nguyệt, tiếp tục kéo nàng đi về phía trước, nét cười rạng rỡ: “Còn đờ đẫn ra đó làm gì, rồng phun lửa đi xa rồi”.

Ồn ào và phồn hoa từ từ nhạt đi, mùi thuốc súng cũng xa dần.

Thẩm Nguyệt đành để người đó kéo về phía trước, nàng sững sờ nhìn bóng lưng thon dài mà vững chãi đó dưới ánh đèn lốm đốm.

Bấy giờ mới phát hiện ra, ống tay áo màu đen của hắn bay phất phơ, dường như không nhiễm khói lửa nhân gian.

Dù Thẩm Nguyệt không thể nhìn thấy gương mặt bên dưới chiếc mặt nạ đầu quỷ kia, thế nhưng nàng lại ngửi thấy mùi trầm hương trên cơ thể hắn.

Hắn không phải Liên Thanh Châu, hắn là Tô Vũ.

Con rồng phun lửa ở phía trước nghênh ngang đi qua, ngay trước đó Thẩm Nguyệt còn thấy mình hòa vào bầu không khí ấy, ngay sau đó đã cảm thấy không còn chân thực.

Huyên náo ngoài kia dường như bay xa dần khỏi phạm vi xung quanh nàng, khiến nàng đột nhiên thấy bình yên.

“Tại sao ngươi lại tới đây?”

“Nghe nói hội hoa đăng tối nay rất náo nhiệt”.

“Không phải ngươi nên ở trong cung tham gia cung yến sao?”

“Cung yến đâu thể náo nhiệt bằng nơi này được”.

Thẩm Nguyệt thoáng suy ngẫm: “Không phải ngươi thông đồng với Liên Thanh Châu từ trước đấy chứ?”

Nếu không làm sao mà trùng hợp thế được, nàng vừa ra ngoài đã gặp được Liên Thanh Châu đợi sẵn ở giao lộ.

Thẩm Nguyệt ngoái đầu nhìn lại, bây giờ đâu còn thấy bóng dáng Liên Thanh Châu, Ngọc Nghiên và Thôi thị nữa, chỉ còn nàng và Tô Vũ thôi.

Đây chính là “lần sau gặp lại” của Tô Vũ?

Tô Vũ đáp: “Cho dù không có hắn, cô đứng trong đám đông, ta chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra”.

Thẩm Nguyệt nhếch môi: “Tự đại! Ta đeo mặt nạ rồi, không khác nữ tử nào trong thiên hạ”.

Ngón tay của Tô Vũ lướt nhẹ qua váy áo của nàng, như có như không, nhẹ nhàng gảy cây sáo trúc được nàng giắt trên eo: “Nhưng trên người cô đeo thứ độc nhất vô thị trong thiên hạ”.

Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn, hóa ra cây sáo trúc này đã làm lộ thân phận của nàng.

“Chúng ta cứ đi theo con rồng này mãi sao?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

“Ừm”.

“Con rồng đó sẽ đi tới nơi nào?”

“Bên bờ sông Dương Xuân”.

Sông Dương Xuân nối liền với bến thuyền đổ thẳng vào kinh, triền sông uốn lượn. Bây giờ đã vào thu, mực nước sông giảm xuống, bờ sông lộ ra cũng rộng hơn thời điểm mùa xuân và mùa hè.

Sông Dương Xuân là điểm cuối của hội hoa đăng vào Trung Thu hằng năm.

Rồng phun lửa sẽ uốn lượn tới tận sông Dương Xuân mới dừng.

Hai bên bờ sông là những hàng dương liễu, dưới tán liễu treo đủ thứ hoa đăng muôn màu muôn vẻ, tuy không huyên náo bằng tiếng hò hét của các sạp hàng bên đường, nhưng vẫn vô cùng náo nhiệt.

Những người tập trung về đây đa phần là nam thanh nữ tú, cầu nguyện và thả đèn. Trên mặt sông Dương Xuân trôi nổi vô số ngọn đèn hoa đăng, rực rỡ như dải ngân hà.