Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 164: Càng đánh càng hăng



xTô Vũ nắm chặt tay Thẩm Nguyệt chậm rãi kéo nàng lên núi.

Người đi phía trước vô cùng vui vẻ trong khi người đi phía sau không hề tình nguyện.

Tô Vũ nhẹ giọng nói: "Cho dù trong núi này thật sự có sói thì chân núi cũng đã bị phong tỏa nhiều ngày như vậy, không có con mồi lên núi nên chắc chúng cũng chết đói hết cả rồi".

Thẩm Nguyệt âm lãnh nói: "Hay lắm, nếu như bọn chúng còn đang hấp hối, ngươi đưa ta lên núi chẳng khác nào cho bọn chúng một bữa ăn no nê, còn có thể cứu được đám sói đó một mạng". Ngôn Tình Trọng Sinh

"Những người thường lui tới nơi này du ngoạn đều là con cháu nhà giàu rất quý trọng mạng sống, vừa nghe nói có người gặp sói trên núi thì đã tin răm rắp rồi không dám tùy tiện đi lên núi nữa".

Thẩm Nguyệt ngẩn người.

Tô Vũ lại nói: "Quan phủ cũng sợ gây tổn hại đến tính mạng của người dân lên núi cho nên đã phong tỏa đường lên núi. Không bao lâu sau thì nơi này sẽ không còn ai tới nữa".

"Vậy rốt cuộc trên núi có sói thật hay không?"

Tô Vũ nói: "Đương nhiên là không, nếu không sao ta lại dẫn cô tới đây hẹn hò?"

Hắn hạ giọng ở nửa sau câu nên Thẩm Nguyệt không nghe rõ, vì vậy nàng liền hỏi: "Ngươi nói gì?"

Tô Vũ nghiêm túc nói: "Ta nói càng đi lên núi càng dốc, lát sau cô nhất định phải giữ chặt ta".

Phong cảnh trên núi rất đẹp, Thẩm Nguyệt đắm chìm trong đó, tất cả phiền muộn nàng có khi cãi nhau với Tô Vũ trước đó đều đã tan biến hết.

Rừng phong đỏ rực như lửa ở lưng chừng núi như phủ kín cả bầu trời và mặt đất.

Ánh sáng ban ngày lọt qua kẽ lá, nơi đây yên tĩnh đến lạ thường.

Y phục màu đen của Tô Vũ tung bay, búi tóc hơi vương vãi ra một vài sợi tóc chảy xuống vai đang tung bay trong gió vô cùng mềm mại.

Ngắm nhìn hồi lâu, trong thế giới mang màu đỏ rực lửa này dường như chỉ có duy nhất hắn mang màu sắc khác.

Đi sâu vào trong Thẩm Nguyệt lại nhìn thấy một mô đất bằng phẳng, cây cối giao nhau, chính giữa có dựng một cây cọc gỗ ba đầu sáu tay.

Lục tìm trong tiềm thức, Thẩm Nguyệt biết đó là một hình nộm bằng gỗ với các nhánh mô phỏng tay chân, thường được người luyện võ sử dụng để tập luyện hàng ngày.

Hơn nữa, trong tiềm thức của nàng cũng không cảm thấy hình nộm bằng gỗ này xa lạ.

Thẩm Nguyệt cảm thấy có chút mâu thuẫn, không nhịn được mà nhíu mày hỏi: "Hóa ra ngươi không đưa ta đến đây để thưởng ngoạn phong cảnh".

Tô Vũ bước tới, đưa tay sờ sờ hình nộm bằng gỗ rồi nói: "Cảm thấy có chút thất vọng rồi sao?"

Sau đó hắn quay lại rồi thì thầm vào tai nàng trong khi những chiếc lá đỏ đang bay: "Hay cô thích nói những chuyện lãng mạn với ta hơn?"

Thẩm Nguyệt nghiến răng, đột nhiên cảm thấy nắm đấm ngứa ngáy liền nói: "Ta thích đánh ngươi một trận hơn".

Tô Vũ nói: "Đến đây, nếu như cô đánh thắng được nó thì ta sẽ đánh với cô".

"Có gì mà khó, nó chỉ là một khúc gỗ không nhúc nhích, chỉ cần một cú đá là ta đã có thể hạ gục nó".

“Thật sao, vậy cứ thử xem”, Tô Vũ liếc mắt một cái, đầy ẩn ý nói.

Thẩm Nguyệt bước tới, ngay lập tức định đá vào hình nộm gỗ, nhưng không biết Tô Vũ đã giở trò quỷ gì khi đứng bên cạnh hình nộm gỗ, chỉ thấy hắn chạm vào nó một chút thì đã có cơ quan nào đó được kích hoạt.

Hình nộm bằng gỗ không có linh hồn đột nhiên lại trở nên linh hoạt, liên tục vươn những cành gỗ về phía Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt đánh không kịp liền hét lên: "Tô Vũ! Đồ ăn gian chết tiệt!"

Tô Vũ ngồi xuống đất, lấy ra một cây sáo trúc, nói: "Nó không hề mạnh, với năng lực của cô thì hẳn là có thể đánh bại được nó".

Sau đó hắn lại chậm rãi thổi lên một khúc nhạc, tiếng sáo nghe vô cùng du dương.

Trong lòng Thẩm Nguyệt trầm xuống, sao hắn lại biết nàng có võ?

Nhưng dĩ nhiên nàng không kịp nghĩ nhiều như vậy, những cành gỗ của hình nộm liên tục vươn về phía nàng, nếu như nàng không đánh lại thì sẽ bị nó đánh.

Thẩm Nguyệt ngưng thần, cũng không biết ra tay như thế nào, nhưng bản năng của cơ thể này nhanh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, nàng đã đón được đòn tấn công của hình nộm nhanh như chớp.

Đây là sự nhạy bén mà cơ thể nàng đã được tôi luyện trong một thời gian dài.

Những cành gỗ đánh vào tay chân nàng khiến cho Thẩm Nguyệt đau đến mức xương cốt đều run lên.

Nhưng một cuộc tấn công cường độ cao như vậy chẳng những không thể quét sạch ý chí của Thẩm Nguyệt mà ngược lại còn khiến nàng càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Tiếng gió rít xen lẫn tiếng quyền cước, nàng thở không ra hơi, nắm tay đỏ bừng vì đánh trúng, gương mặt đổ đầy mồ hôi, nhưng càng chiến đấu thì nàng lại càng dũng mãnh hơn.

Một lúc lâu sau Thẩm Nguyệt đã không còn cảm thấy đau nữa, chỉ cảm thấy cử động của hình nộm gỗ càng lúc càng chậm chạp.

Có lẽ nàng đã hiểu tại sao mình lại mâu thuẫn như vậy.

Có lẽ trong quá khứ nàng đã chịu đựng vô số gian khổ, bỏ ra rất nhiều mồ hôi và công sức với hình nộm gỗ này.

Nhưng bây giờ không phải là quá khứ.

Thẩm Nguyệt vẫn cảm thấy mới mẻ với chuyện này, nàng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc, nhất định phải chiến đấu với đối thủ cho đến khi không còn sức chiến đấu nữa!

Dù đối thủ này chỉ là một hình nộm gỗ.

Nếu hôm nay nàng không đánh bại được nó thì những khó khăn mà nàng đã phải chịu đựng trong quá khứ sẽ trở thành uổng phí.

Cuối cùng Thẩm Nguyệt đã lần lượt đánh rớt những cành gỗ trên hình nộm, quyền cước của nàng vô cùng bá đạo, một cước cuối cùng của nàng đã khiến cho hình nộm ngã xuống đất gãy làm hai.

Vụn gỗ văng tung tóe nhưng Tô Vũ vẫn thản nhiên.

Thậm chí không có một chút dao động nào trong tiếng sáo của hắn.

Thẩm Nguyệt quay người đi về phía hắn, hơi thở vốn đã được điều chỉnh của nàng bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, nàng thở hổn hển đứng trước mặt Tô Vũ.

Đột nhiên nàng khom người, nắm lấy vạt áo của Tô Vũ rồi kéo hắn lên.

Tô Vũ nhìn nàng, sau đó nở nụ cười nhẹ rồi nói: "A Nguyệt, cô thật uy vũ".

Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Bây giờ ta đã có thể đánh ngươi một trận chưa?"

Tô Vũ nói: "Có thể, nhưng để công bằng thì trước tiên phải kiếm cái gì cho cô ăn để lấy lại sức đã".

Tô Vũ đã quen thuộc với ngọn núi này, hắn đưa Thẩm Nguyệt băng qua rừng phong đến sườn đồi phía sau.

Ở nơi đó có một con suối lẳng lặng chảy xuôi, phát ra những tiếng róc rách vui tai.

Càng chảy thì dòng suối càng chảy xiết, cuối cùng chảy đến một mép vực rồi biến thành dòng thác.

Hơi nước ẩm mát bốc lên xộc thẳng vào mặt, Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất bất phàm, bởi vì hơi nước bốc lên mà nàng thấy mình giống như đang ở trong sương mù mê ly dịu nhẹ.

Tô Vũ mang tới ít món ăn dân dã, sau khi rửa sạch bằng nước suối thì liền nổi lửa lên nướng.