Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 167: A Nguyệt, cô ướt rồi



Thẩm Nguyệt cưỡi trên người hắn, nàng đã không quan tâm đến hoàn cảnh nữa, giơ tay xoa xoa bộ ngực của mình, quả thực đau điếng cả người.

Ấy thế mà Tô Vũ yên phận nằm dưới nàng, tìm cơ hội thích hợp để khuyên răn: “Cô vừa đè ta vừa làm động tác như vậy, có phải không thỏa đáng lắm không?”

Động tác của Thẩm Nguyệt khựng lại, bấy giờ nàng mới ý thực được mình cưỡi lên người Tô Vũ và xoa ngực trước mặt Tô Vũ quả thực không - hề - ổn - tí nào!

Tô Vũ nheo nheo mắt, ánh mắt dần dần hiện ra vẻ gian xảo.

Tới rồi đây tới rồi đây, tên này lại sắp bắt đầu cười nhạo nàng rồi đây.

Thẩm Nguyệt cố ra vẻ mặt dày, dù sao bây giờ nàng ở trên, nàng có ưu thế hơn, nên mới cắn răng phản đòn: “Nếu không phải vì ngươi ép ta quá mức, liệu ta có rơi xuống không?”

“Đúng vậy, là lỗi của ta”, Tô Vũ nghiêm túc nhận lỗi.

Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Nếu không bị rơi khỏi vách núi dựng đứng này, ta có bị va đập đau đến thế không?”

Tô Vũ nằm trên đống lá khô, mái tóc đen xõa ra, hắn tỏ ra nham hiểm: “Để bù đắp cho lỗi lầm của mình, hay là ta giúp cô…”

Lời nói thốt ra từ miệng hắn chắc chắn không phải điều gì tốt đẹp, còn chưa đợi hắn nói hết câu, Thẩm Nguyệt đã phủ định: “Không cần!”

“Để bày tỏ sự áy náy của ta, ta sẽ cho phép cô đè ta thêm chút nữa”.

Thẩm Nguyệt cưỡi trên người Tô Vũ, tư thế không thể nào ái muội hơn.

Thẩm Nguyệt bĩu môi, chống một tay bên mặt Tô Vũ, khẽ cúi người xuống, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ xâm phạm.

Đồng tử đen như mực của Tô Vũ như sâu hơn.

Ngay sau đó, một bàn tay khác của nàng mò tới bên cạnh cổ của Tô Vũ, trong tay có thêm một thanh chủy thủ đã rút khỏi vỏ từ lúc nào, đang kề sát vào vạt áo của hắn.

“Cho dù là kẻ địch, cũng có lúc lơ là cảnh giác, để lộ sơ hở”.

Tô Vũ như con cá nằm trên thớt, thế mà hắn chỉ mỉm cười nhẹ bẫng như không: “A Nguyệt, lần này cô thắng rồi. Ta cho cô đánh vài cái, không đánh trả đâu”.

Thẩm Nguyệt đảo mắt nhìn toàn thân Tô Vũ và hỏi: “Nên xuống tay ở chỗ nào đây nhỉ?”

Sau đó nàng phát hiện ra dù mình xuống tay ở đâu cũng không ổn. Đánh vào mặt thì gương mặt kia đẹp trai quá, không ra tay được.

Khi nàng còn đang do dự thì Tô Vũ thình lình nắm chặt lấy cổ tay đang cầm chủy thủ của nàng, ấn nó sang một bên.

Thẩm Nguyệt trợn mắt lườm hắn: “Mẹ kiếp, ngươi lại giở trò!”

Tô Vũ khẽ cười một tiếng: “Việc quân cơ không nề dối trá”.

Thẩm Nguyệt vừa định dồn sức vật lại, đột nhiên toàn khựng lại, cứng đờ trên người Tô Vũ, không dám nhúc nhích.

Ngay lập tức, nàng cảm nhận được một thứ ấm nóng và ẩm ướt tràn ra từ ngực mình, uy thế chẳng khác nào núi lửa phun trời.

Thẩm Nguyệt đờ đẫn nhìn Tô Vũ, hoàn toàn không có kinh nghiệm.

Lúc này, Tô Vũ thong dong nói: “A Nguyệt, cô ướt rồi”.

Thẩm Nguyệt cúi đầu nhìn ngực mình, phát hiện trên y phục dần dần thấm ra vết nước, dính chặt vào phần đỉnh của bầu ngực, đang dần dần lan ra xung quanh.

“Ướt cái đầu ngươi!”, Thẩm Nguyệt nhắm mắt, chỉ tiếc hận vì không thể chết ngất cho xong.

Thẩm Nguyệt lập tức bò dậy khỏi người Tô Vũ, quay lưng lại với hắn. Nàng sờ thử vết ướt trên y phục, có mùi thơm nhẹ và độ dính của sữa, cảm thấy tình cảnh này còn lúng túng hơn bị tràn vào ngày “đèn đỏ” nữa!

Nàng bị chảy sữa… đã thế còn ngay trước mặt Tô Vũ!

Tô Vũ nhìn dáng vẻ đứng quay lưng lại với mình mà luống cuống chân tay của nàng bèn đứng dậy, phủi phủi lá khô trên người rồi nói: “Làm mẹ rồi, đây là hiện tượng bình thường thôi, ừm, tuy hơi ngượng một chút, nhưng ta có thể hiểu được”.

Đến lúc nào mà chẳng được, cứ phải vào ngay hôm nay chứ!

Tô Vũ vừa định đến gần, Thẩm Nguyệt lập tức quay đầu chĩa chủy thủ vào mặt hắn: “Ngươi mà còn tiếp tục qua đây, coi chừng ta đánh ngươi”.

“Thế ta không qua đó đâu”.

Thẩm Nguyệt vẫn cảm thấy cảm giác ươn ướt không ngừng trào ra, nàng nhấc chân bỏ đi: “Ngươi đợi ở đây, ta tự xử lý”.

Tô Vũ hỏi: “Dùng nước suối ở trong khe núi rửa sạch hả?”

“Nếu không còn biết làm sao!”

“Không được, nước suối quá lạnh, sẽ bị nhiễm lạnh”.

Tô Vũ bước lên từ phía sau, dù Thẩm Nguyệt thực sự muốn dùng đao đả thương hắn cũng không thể với tới, huống hồ Thẩm Nguyệt đâu muốn đả thương hắn, lại không thể thả lỏng chân tay, sau cùng bị hắn dùng vài động tác đơn giản cướp mất chủy thủ, tra vào vỏ, thản nhiên dắt tay nàng đi, không cho phép nàng từ chối, quay đầu dắt nàng xuống núi.

Tô Vũ nói: “Đừng lo, ta không nhìn đâu”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy thời khắc mất mặt nhất chính là ngày hôm nay rồi.

Ngoại trừ đi theo Tô Vũ, nàng không còn lựa chọn nào khác. May mà suốt quãng đường sau đó Tô Vũ không hề quay đầu lần nào, cũng không trông thấy vẻ lúng túng của nàng.

Tới khi xuống núi, trước ngực Thẩm Nguyệt đã ướt sũng cả một mảng.

Đương lúc hoàng hôn, mặt trời như được khảm vào sơn cốc.

Ánh mặt trời yếu ớt rọi xuống và gió thu thổi qua khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy rét run.

Tô Vũ đứng dưới chân núi, quay lưng lại với Thẩm Nguyệt, cởi áo khoác ngoài, giơ cao tay khoác áo lên người Thẩm Nguyệt.

Một luồng hơi ấm lẫn cùng nhiệt độ cơ thể của hắn ập tới khiến Thẩm Nguyệt sững sờ.

Bấy giờ Tô Vũ mới quay người lại, kéo vạt áo giúp nàng và nói: “Như thế ta chẳng nhìn thấy gì nữa, cô cũng thấy ấm hơn”.

Bàn tay của hắn mò tới dưới vạt áo, nắm chặt bàn tay của Thẩm Nguyệt, dắt nàng đi trên con đường quạnh quẽ vắng vẻ.

Trên đường không có lấy một người qua lại.

Ráng chiều kéo cái bóng của hai người ra rất dài, sau cùng lồng vào nhau trên cánh đồng.

Cơn gió từ trước mặt thổi tới hất tung vạt áo và mái tóc của Tô Vũ, tay áo của hắn lướt qua bàn tay của Thẩm Nguyệt, cảm xúc nhẹ nhàng và mềm mại, giống như cánh bướm bay qua.

Một bàn tay của Thẩm Nguyệt được hắn nắm lấy, bàn tay còn lại giữ áo khoác của hắn, nàng hỏi: “Ngươi có thấy lạnh không?”

Trong cơn gió nhẹ, hắn nheo mắt cười khẽ, âm thanh rung động lòng người: “Trái tim ấm áp mà, không lạnh được đâu”.

Thẩm Nguyệt khẽ ngẩng đầu, phát hiện bóng dáng của hắn dưới ánh chiều ta có cảm giác bình yên và đáng tin cậy.

Trời vào thu rồi, chiếc áo ướt của nàng khiến nàng cảm thấy lạnh thấu xương.

Nhưng bàn tay được nắm chặt dưới vạt áo ấm áp như mùa xuân.

Nàng thầm nghĩ, trái tim của hắn ấm áp đến mức nào, dần dần khiến nàng cũng không thấy lạnh nữa.

Không có chiếc xe ngựa nào tới đón họ, có vẻ như Tô Vũ cũng không dẫn nàng đi trên con đường dẫn về kinh thành.

Họ ra khỏi quan đạo, đi vào đường nhỏ giữa cánh đồng, ngang qua một đồi đất, phía sau có thôn làng, lúc này khói lam chiều đang từ từ bốc lên từ nơi đó.