Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 170: Nếu như ta cứ thích hình mẫu như Tô Vũ thì sao?



Nói xong liền nhìn hướng Tô Vũ, mí mắt Thẩm Nguyệt đột nhiên giật giật, đáp: “Tô Vũ, nụ cười này của ngươi là có chuyện gì vậy? Trông mà dựng cả lông măng”.

“Là thế này, sau khi trở về cô không ngại có thể thử xem, nếu Tần Như Lương cản đường cô, cô liền lấy cái tên Liễu Thiên Tuyết này ra để thử hắn ta, ta đoán hắn nhất định sẽ không dám làm gì cô đâu”.

“Linh nghiệm như vậy?”

Tô Vũ gật đầu: “Ừm”.

Cơ hội rất nhanh đã tới.

Chẳng ngờ Thẩm Nguyệt vừa đặt chân vào cửa lớn lại vừa vặn chạm mặt Tần Như Lương, kẻ phải rời nhà để dự buổi chầu sớm.

Tần Như Lương nhìn nàng một cái thật sâu, hỏi: “Tối qua cô đã đi đâu?”

“Trêu hoa ghẹo nguyệt”.

“Trêu hoa gì, ghẹo nguyệt gì?”, Tần Như Lương cau mày, chặn đường Thẩm Nguyệt.

Trong lòng hắn hiểu rõ Thẩm Nguyệt không thuộc về mình, nhưng hắn phát hiện bản thân không hề rộng lượng như trong tưởng tượng, căn bản không có cách nào làm như mắt điếc tai ngơ với nàng.

Hắn có chút chán ghét dáng vẻ này của bản thân.

Khi ý thức lại được thì Tần Như Lương đã tóm chặt lấy tay Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt không tức giận, cũng chẳng đưa mắt nhìn tới hắn, chỉ đáp: “Tần tướng quân biết việc Mi Vũ chính là Liễu Thiên Tuyết không?”

Sắc mắt Tần Như Lương thoắt cái thay đổi, gấp gáp hỏi: “Là ai đã nói cho cô biết?”

Thẩm Nguyệt híp mắt, phát hiện phản ứng của hắn thực sự có chút thú vị, không khỏi cười lạnh: “Nếu không muốn mọi người đều biết thì mau bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra”.

Tần Như Lương không thể tin được mà buông lỏng tay.

Trên đường trở về Trì Xuân Viện, Thẩm Nguyệt vẫn còn suy nghĩ, xem ra thực sự cần phải điều tra xem Liễu Thiên Tuyết này rốt cuộc là ai.

Trong Trì Xuân Viện, Thôi thị cùng Ngọc Nghiên vừa luống cuống dỗ Bắp Chân ngủ.

Ngoảnh đầu thấy Thẩm Nguyệt đã quay trở lại, Ngọc Nghiên lập tức chạy tới gặng hỏi: “Tối qua công chúa chạy đi đâu vậy, làm nô tỳ lo lắng gần chết!”

Không đợi Thẩm Nguyệt trả lời, Ngọc Nghiên lại tiếp tục dồn dập truy hỏi với gương mặt đầy căng thẳng: “Tô đại nhân không gây khó dễ cho công chúa chứ? Tối hôm qua công chúa ở đâu? Có phải là Tô đại nhân không cho người trở về không, còn có, công chúa và ngài ấy hẳn là…. không có gì?”

Thẩm Nguyệt còn chưa tỉnh ngủ, chỉ vỗ vỗ bờ vai của Ngọc Nghiên: “Sao có thể không có gì, ta còn dự định sau này có tiền rồi sẽ bao nuôi hắn nữa”.

Ngọc Nghiên nghe được lời này xém chút khuỵu xuống: “Tuyệt đối không được đâu công chúa! Ngài ấy, ngài ấy… công chúa người không khuất phục nổi ngài ấy đâu!”

Thẩm Nguyệt ngáp dài một cái, quay đầu nhìn nàng ta: “Sao ngươi nhìn ra được ta không khuất phục nổi hắn?”

Con ngươi Ngọc Nghiên vội vã đảo loạn, sốt ruột đáp: “Nô tỳ cảm thấy công chúa cùng ngài ấy tốt hơn hết vẫn nên duy trì một chút cấp bậc lễ nghĩa và khoảng cách thỏa đáng… kiểu người bao dung như Liên công tử càng thích hợp với công chúa hơn”.

Thẩm Nguyệt buồn cười trêu chọc nàng ta: “Nếu như ta cứ thích hình mẫu như Tô Vũ thì sao?”

Ngọc Nghiên siết chặt nắm đấm nhỏ nhắn, nóng ruột đáp: “Nô tỳ nhất định sẽ cố gắng khuyên giải công chúa, người đừng nghĩ không thoáng như vậy!”

Thôi thị đúng lúc đi ra ngoài cắt đứt cuộc truy vấn này: "Được rồi, được rồi, Ngọc Nghiên à, công chúa hẳn là đang rất mệt mỏi, ngươi mau chuẩn bị nước nóng cho công chúa tắm rửa thay quần áo đi”.

Ngọc Nghiên cũng nhìn ra khuôn mặt mệt mỏi của Thẩm Nguyệt, lúc này mới đè nén không nói thêm nữa mà đi chuẩn bị nước nóng cho Thẩm Nguyệt trước.

Một lúc sau Thẩm Nguyệt đã ngâm cả người trong nước, thở dài một cách thoải mái.

Nàng xoa nắn tay chân, Ngọc Nghiên thì nhoài người bên bồn tắm lau chùi cho nàng, trong mắt mang theo chút nỗi hận thầm kín.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu than thở: “Tối qua Tô Vũ đưa ta lên trên núi, nói muốn thưởng thức cây phong mùa thu gì đó nhưng lại bắt ta phải luyện võ công cả một ngày, hừ, hôm qua không cảm thấy gì, hôm nay toàn thân đều đau mỏi cả rồi”.

Ngọc Nghiên vừa nghe vậy liền vui mừng hớn hở, vừa ân cần vừa đau lòng nói: “Để nô tỳ xoa bóp cho công chúa, công chúa người vất vả rồi, Tô đại nhân nhất định rất khắt khe với người”.

“Ngày hôm qua ngươi mới gặp Tô Vũ, sao lại có thành kiến với hắn lớn như vậy?”

Ngọc Nghiên mím môi đáp: “Nô tỳ chỉ liếc mắt đã nhìn ra được, ngài ấy không phải người tốt giống như Liên công tử”.

“Nhưng cái tốt của Liên Thanh Châu cũng xuất phát từ hắn”.

Ngọc Nghiên vốn còn muốn khuyên nhủ hai câu nhưng lời nói đến bên miệng lại dằn lòng nuốt xuống.

Tô Vũ sẽ không làm tổn thương công chúa nhưng nếu sau này người biết được lập trường của Tô Vũ thì phải làm thế nào đây?

“Hôm qua ta không có ở nhà, Bắp Chân có ngoan không?”

Vừa nhắc tới bé con, Ngọc Nghiên liền vực dậy tinh thần, hào hứng đáp: “Tối qua Bắp Chân đã khóc, đó là lần đầu tiên nô tỳ thấy bé khóc!”

Thẩm Nguyệt khẽ nhíu mày: “Đói bụng sao?”

“Là vì nửa đêm tỉnh lại phát hiện ra công chúa không ở bên cạnh nên khóc tới choáng váng, nô tỳ và nhị nương làm thế nào cũng không dỗ được bé, sau đó nhị nương hát cho bé nghe một điệu dân gian mới dần dần ngủ thiếp đi. Đêm qua bé có tỉnh giấc nhiều lần, đến sáng sớm nay mới coi như an phận lại”.

Ngọc Nghiên tiếp tục: “Đừng nhìn Bắp Chân còn nhỏ, bé thế nhưng đã hiểu chuyện rồi đó ạ”.

Thẩm Nguyệt đứng dậy mặc quần áo, đi đến bên giường ôm lấy Bắp Chân vào trong lòng, nằm xuống cùng thằng bé. Bắp Chân nhắm chặt hai mắt, nhưng chân lại không ngoan ngoãn ngọ nguậy đạp loạn.

Thẩm Nguyệt ôm con trai an ổn ngủ cả một buổi sáng.

Buổi chiều sau khi lấy lại tinh thần, Thẩm Nguyệt vừa trêu ghẹo Bắp Chân vừa nói với Ngọc Nghiên: “Đi mời Liên Thanh Châu tới phủ”.

Thẩm Nguyệt có Thôi thị theo cạnh chăm sóc nên Ngọc Nghiên cũng yên tâm liền vội vội vàng vàng đi mời người tới.

Chuyến viếng thăm này của Liên Thanh Châu chắc chắn sẽ lại tặng rất nhiều thứ, có quần áo cho trẻ sơ sinh một hai tháng tuổi, lớn hơn chút còn chuẩn bị tới một hai tuổi, đủ đầy hai hòm. Ngoài ra còn có đồ chơi của trẻ con, phàm là những thứ có mặt trên thị trường ắt đều đủ cả.

Quản gia thấy cảnh này cũng không có lý do gì để ngăn Liên Thanh Châu ở ngoài phủ, chỉ đành mời hắn ta đem đồ vật tới Trì Xuân Viện.

Mới đi tới ngoài viện, Ngọc Nghiên liền vội vã kêu lên: “Công chúa, Liên công tử tới rồi”.

Thẩm Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa liền thấy từng hòm đồ được chuyển vào trong.

Trên mặt Liên Thanh Châu treo nụ cười ôn hòa, giống như tắm gió xuân tiến vào trong viện nói: “Hôm nay Ngọc Nghiên không tới, ta vốn cũng định tới cửa thăm hỏi. Những thứ này đều là đồ ta chuẩn bị cho Bắp Chân, còn mong công chúa vui lòng nhận cho”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Cảm ơn tấm lòng của Liên công tử, nhị nương và Triệu mụ đem đồ xuống sắp xếp đi. Ngọc Nghiên, châm trà”.

Dứt lời liền xoay người đi vào phòng, vừa nói với Liên Thanh Châu: “Ngươi vào trong nói chuyện”.

“Không biết hôm nay công chúa tìm tại hạ tới có chuyện gì?”

Thẩm Nguyệt như cười như không: “Chúng ta đã không gặp lại từ đêm trung thu lần trước, Liên hồ ly, ngươi làm đẹp lắm, tối đó xuất hiện kịp thời mà biến mất cũng đủ nhanh mà”.

“Công chúa đừng nói vậy, tối đó để lạc mất công chúa tại hạ cũng gấp tới lóng ngóng, cũng may công chúa bình yên vô sự, nếu không tại hạ khó tránh khỏi trách nhiệm”.