Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 185: Sỉ nhục



Nói rồi, nàng cầm cây chủy thủ đã giấu dưới gối từ lâu, rút ra khỏi vỏ rồi chống vào trước ngực hắn ta.

Chỉ cần hắn ta dám liều mạng xâm phạm nàng thêm một chút nào thì lưỡi đao sắc bén của chủy thủ sẽ đâm ngay vào tim của hắn ta.

Tần Như Lương dần dần tỉnh táo lại, giằng co với Thẩm Nguyệt, không tiếp tục xâm lấn.

Tần Như Lương hỏi: “Cô muốn giết phu quân mình?”

Thẩm Nguyệt nói rất rõ: “Ta không chỉ giết mà ngày mai ta sẽ còn chiếu cáo thiên hạ, rằng Liễu Mi Vũ chính là con gái của tội thần Liễu Văn Hạo, tên thật Liễu Thiên Tuyết. Ngươi không chỉ bao che chứa chấp mà còn phạm tội khi quân, ta sẽ khiến cả nhà ngươi phải đưa tang cùng! Tần Như Lương, ngươi không tin thì cứ thử xem!”

“Sao cô cứ luôn hung ác như vậy chứ?”, một lúc lâu sau, Tần Như Lương mới hỏi.

“Người khác tặng ta một thước, ta trả lại kẻ đó một trượng”.

“Nếu ta nói có lẽ ta đã yêu cô rồi thì sao?”, Tần Như Lương nói: “Chẳng phải trước đó cô rất yêu ta hay sao, giờ ta đã đổi ý, cô đã ở trong tim ta rồi, vì sao chúng ta không thể làm lại từ đầu?”

“Ta có thể không quan tâm Bắp Chân là con ai, sau này ta cũng có thể coi nó như con trai ruột của mình. Chúng ta làm lại từ đầu đi, nếu cô thích có con, chúng ta lại sinh thêm, sinh bao nhiêu cũng được...”

“Vì sao không thể giống như trước đây, cô nguyện đối tốt với ta, ta cũng nguyện đối tốt với cô chứ”, ánh mắt hắn ta xẹt qua chút đau thương.

Thẩm Nguyệt nói: “Ta không biết ngươi muốn nói đến trước đây nào, nhưng bất kể là trước đây hay sau này, những việc ta đã làm với ngươi đều khiến ta cảm thấy nhục nhã! Ngươi nói ngươi yêu ta cũng làm ta thấy bị sỉ nhục vô cùng!”

Thẩm Nguyệt cầm đao hướng về lồng ngực trái của Tần Như Lương.

Tần Như Lương nhíu mày, hắn ta không thể không đứng dậy.

Tần Như Lương vô hình cảm nhận được sự đau đớn trong ngực, Thẩm Nguyệt cũng lấy lại được tự do, cảm giác cả người nhẹ bẫng.

Nàng lảo đảo đứng lên, nói: “Cho nên tốt nhất đừng có thích ta, bây giờ ngươi còn không bằng chiếc giày rách, lại muốn ta đeo ngươi? Ta nhổ vào, ta sợ thối chân!”

Tần Như Lương: “Thẩm Nguyệt, những lời tốt xấu ta cũng đã nói hết rồi, cô đừng không biết điều như vậy!”

Nếu Tần Như Lương động thủ, người đã mất sức vì trúng thuốc như Thẩm Nguyệt sẽ chẳng đỡ được, muốn cướp lấy chủy thủ trên tay nàng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thẩm Nguyệt khiêu khích: “Huống hồ ngươi còn là đồ tàn phế”.

Tần Như Lương thẹn quá hóa giận, động thủ tới cướp chủy thủ trên tay Thẩm Nguyệt.

Một khắc này, Thẩm Nguyệt cầm chủy thủ hướng về chính cánh tay của mình, rạch một đường.

Tần Như Lương cả kinh, thấy máu từ trên cánh tay kia chảy ra.

Cơn đau đớn tức thì khiến Thẩm Nguyệt tỉnh táo lại, áp chế dược tính vào trong cùng nhất. Nàng rốt cục khôi phục một chút sức lực, sự nhạy bén và lệ khí cũng rót vào trong thân thể của nàng.

Nàng nắm giữ quyền chủ động của thân thể mình một lần nữa.

Thẩm Nguyệt đánh nhau với Tần Như Lương trong căn phòng.

Tần Như Lương bị phế một tay nhưng công phu không kém, Thẩm Nguyệt tốc độ linh mẫn mau lẹ, nhất thời cả hai không ai chiếm thế chủ động.

Sau đó, Thôi thị nghe được tiếng Bắp Chân khóc, cố gắng ép bản thân mau mau tỉnh lại.

Khi bà ta mồ hôi đầm đìa chiến thắng được dược tính của thuốc mê và xông vào phòng thì đã thấy cảnh Thẩm Nguyệt đánh nhau với Tần Như Lương.

Thôi thị lập tức xông lên, thân thủ nhanh nhẹn đứng bên cạnh Thẩm Nguyệt, đánh lại Tần Như Lương.

Tần Như Lương dùng một chọi hai, một tay bị động, từng bước lui lại, cuối cùng bị đuổi ra khỏi phòng.

Tần Như Lương không ngờ Thôi thị lại là một người luyện võ.

Thôi thị đã tỉnh, hôm nay e là không thể nào tiếp tục được nữa. Cuối cùng, Tần Như Lương chủ động thu tay, giấu đi nộ khí trong lòng rồi nhanh chân rời đi.

“Thẩm Nguyệt, ta nhất định sẽ khiến cô hối hận”.

Thẩm Nguyệt trơ mắt nhìn hắn ta rời khỏi Trì Xuân Uyển. Có Thôi thị ở bên, thần kinh căng thẳng của nàng thả lỏng ra, cả người nàng như vừa đi ra từ trong nước.

Máu nhuộm đỏ tay áo ngủ màu trắng, Thẩm Nguyệt không cầm được chủy thủ nữa, ngón tay buông lỏng, xụi lơ ngã xuống.

“Công chúa!”

Thôi thị vội vàng đỡ Thẩm Nguyệt lên giường, mặc kệ bộ dạng nhếch nhác của mình, ra ngoài lấy một chậu nước lạnh đi vào gian phòng mình vừa ngủ.

Bình thường Thôi thị và Ngọc Nghiên ngủ chung phòng, ban nãy khi cố ép bản thân tỉnh lại, bà ta thấy Ngọc Nghiên cũng đang ngủ say trong đó.

Thôi thị ý thức được bản thân bị ám hại.

Bà ta bèn đứng đầu giường, hất một chậu nước lạnh xuống cho Ngọc Nghiên tỉnh dậy.

Ngọc Nghiên nặng nề bật dậy, xoa huyệt thái dương đang đau vì căng cứng, hoảng sợ nói: “Có chuyện gì vậy?”

Thôi thị nghiêm giọng nói: “Mau dậy đi, công chúa gặp chuyện rồi”.

Ngọc Nghiên vừa nghe, lập tức đứng dậy chạy đến phòng của Thẩm Nguyệt, thấy toàn thân Thẩm Nguyệt đỏ lên, vết máu bên tay áo pha lẫn, lập tức tái mặt hỏi: “Công chúa bị sao vậy?”

Thôi thị nói: “Công chúa trúng thuốc, chưa nói gì vội, việc cấp bách là phải giúp công chúa bài xuất dược liệu, ngươi ở đây đi, ta gọi người tới giúp”.

“Được, được, nhị nương mau đi đi!”, Ngọc Nghiên khóc nức nở, lau đi nước đọng trên mặt.

Thôi thị quay lại nhìn Ngọc Nghiên, nghiêm giọng nói: “Ngọc Nghiên, ngươi phải nhớ là không cho bất kỳ ai đến gần công chúa nửa bước, ngươi nhất định phải bảo vệ được công chúa”.

Ngọc Nghiên gật đầu, run rẩy nói: “Nhị nương yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không rời khỏi công chúa nửa bước, ai cũng không được phép tiến gần!”

Ngọc Nghiên hoảng loạn, thấy trên giường chỉ có một mình Thẩm Nguyệt, không khỏi hỏi: “Đứa bé đâu rồi? Bắp Chân đâu rồi?”

Thôi thị quay đầu đi ra: “Ở chỗ Triệu thị, ta đến ôm về”.

Tiếng khóc của đứa bé vang lên từ căn phòng của Triệu thị.

Thôi thị đá bay cửa phòng của Triệu thị, dưới ánh đèn mờ mịt, thân thể Triệu thị run lên bần bật. Bà ta đang che miệng Bắp Chân lại để Bắp Chân không khóc nữa.

Bắp Chân yếu dần, tiếng khóc cũng giảm đi, nhưng Triệu thị không dám sơ xuất, một mực không buông tay.

Đến khi thấy Thôi thị đi vào Triệu thị đã biết chuyện tối nay thất bại.

Tướng quân và công chúa không thể thành đôi.

Thôi thị mặc kệ tình cảm ngày thường, tát vào mặt Triệu thị, nói: “Công chúa chưa từng bạc đãi ngươi mà ngươi lại dám làm ra chuyện hạ lưu bẩn thỉu như thế!”

Triệu thị không dám đánh trả.

Thôi thị đoạt lấy Bắp Chân, thấy Bắp Chân bị che miệng đến xanh mặt, vội vàng vỗ lưng bé cho thuận khí.