Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 335: Ta xin lỗi



Thẩm Nguyệt đóng cửa lại, quay đầu ngồi vào bên giường Tô Vũ: “Chàng biết ông ta sẽ đến đòi ta viết thư hả?”

Tô Vũ nói: “Ông ta có đến hay không thì vẫn phải viết thư thôi, chẳng qua dạo này nàng đến Tàng Thư Các lấy sách cho ta đọc, bệ hạ chắc là biết ta nhàn hạ đọc sách thì phải có tinh lực cân nhắc những chuyện khác nữa”.

Thẩm Nguyệt đưa tay xoa huyệt thái dương, Tô Vũ hơi chớp mắt.

“Khó chịu hả?”, Thẩm Nguyệt xoa nhẹ.

“Không, thoải mái lắm”.

“Sau này khi nào được nghỉ ngơi thì chàng nghĩ ít đi được không?”

Tô Vũ cúi đầu cười: “Được”.

Nhưng không biết sau khi rời khỏi đây thì còn bao nhiêu ngày nghỉ ngơi nữa chứ.

Thẩm Nguyệt không muốn nghĩ nhiều, nhướng mày nói: “Chàng nói chàng trung quân, nhưng chàng toàn làm mấy việc phản nghịch thì trung chỗ nào?”

Tô Vũ yên lặng nhìn nàng: “Nàng mới là quân của ta”.

Tay Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, đối mặt với hắn, rồi lại rời đi, điều chỉnh lại trái tim mình: “Thật ra ta không muốn chàng làm thần của ta”.

Quân và thần, quân trên, thần dưới, không thể bình đẳng.

Nàng hy vọng mình và Tô Vũ có thể sánh vai đi mãi về sau.

Nhưng nghĩ đến việc sẽ có ngày Tô Vũ chắp tay đưa nàng lên chức vị cao, mà hắn thì vẫn đứng mãi chỗ cũ cúi đầu xưng thần, nàng thật sự không muốn.

Nàng yêu Tô Vũ, yêu một người đỉnh thiên lập địa, không cúi đầu trước bất kỳ ai, kể cả nàng.

Tô Vũ dùng ngón tay trắng tinh khiết của mình sờ lọn tóc của Thẩm Nguyệt rồi cuốn mấy vòng.

Hắn mỉm cười, nói: “Làm thần dưới quân mà cũng không được hả?”

Một cỗ khí nóng chạy vọt lên đỉnh đầu, Thẩm Nguyệt trịnh trọng nói: “Tô Vũ, đừng cố tình nói sai để trêu ta!”

Sắc trời đã muộn, ngày mai Thẩm Nguyệt định vào nhà lao một chuyến.

Sáng hôm sau, thời tiết âm u.

Thẩm Nguyệt sắc thuốc cho Tô Vũ, nhìn hắn uống thuốc xong thì ra khỏi phòng, lúc quay đầu còn nhắc nhở: “Đừng xuống giường nhé, chàng đọc sách đi, ta sẽ về sớm thôi”.

“Ừ”.

Vừa ra khỏi viện thì cửa phòng đối diện cũng mở ra.

Thẩm Nguyệt quay sang thì thấy Tần Như Lương cũng ra ngoài, nhưng hắn ta mặc thường phục, không còn là dáng vẻ dưỡng bệnh hàng ngày nữa.

Thẩm Nguyệt không nói lời nào, đi ra ngoài như không có việc gì, Tần Như Lương cũng đi ra ngoài.

Đi được một lúc mới phát hiện cả hai đi cùng đường, Thẩm Nguyệt không khỏi nói: “Ngươi định đi đâu?”

Tần Như Lương đáp: “Địa lao, còn cô?”

Thẩm Nguyệt im lặng: “Ta cũng đến đó”, một lúc sau, nàng bổ sung: “Ta thấy ngươi chưa khỏi hẳn, nên ở nhà dưỡng bệnh thêm thì hơn, đừng chạy lung tung”.

“Ta không yếu ớt đến mức ấy đâu, gần khỏe rồi”.

Nhưng Tần Như Lương là vết thương mới chồng lên vết thương cũ, cho dù khả năng khôi phục có giỏi đến mấy thì cũng chẳng thể “gần khỏe” trong thời gian ngắn vậy được.

Nàng biết tính của Tần Như Lương, dù có nói nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng, có khi còn khiến hắn ta hiểu lầm ấy chứ.

Nên nàng không nói nữa.

Hai người cùng đi đến cửa địa lao, sau mấy lần đi vào đi ra, bọn họ cũng đã quen thuộc với nơi này hơn.

Tần Như Lương dừng bước, đột nhiên nói: “Thẩm Nguyệt, mấy ngày này ta đã làm phiền cô nhiều, ta xin lỗi”.

Thẩm Nguyệt khựng lại, ngẩng đầu nhìn Tần Như Lương.

Tần Như Lương bước lên trước, để lại cho nàng bóng lưng cao lớn: “Đi thôi, xem tên thích khách kia đã”.

Thẩm Nguyệt hơi nghi ngờ, nàng vừa nghe nhầm hả? Tần Như Lương đã nghĩ thông và biết hắn ta từng tạo ra vô số khó khăn cho nàng hả?

Trong tiềm thức của nàng, Tần Như Lương cũng thuộc dạng chấp mê bất ngộ.

Có điều hai hôm nay Tần Như Lương không hề đến làm phiền nàng, đúng là khiến nàng thoải mái hơn chút, cũng chẳng còn ghét bỏ hay ghê tởm Tần Như Lương như trước kia.

Đi vào địa lao, khí lạnh cũng càng đậm hơn trước.

Trời đã vào thu, ngọn núi này ngày một lạnh hơn.

Khi đi qua chỗ ngoặt, Thẩm Nguyệt dừng chân một chút trước phòng giam quen thuộc, nhìn thấy một người bị nhốt ở trong đó.

Thẩm Nguyệt nhìn kỹ, nhướng mày lên, trái tim cũng có chút sáng tỏ, cười như không cười: “Liễu Thiên Hạc? Lần trước gặp phục kích trên núi mà vẫn chưa chạy trốn à?”

Liễu Thiên Hạc dùng con mắt ác độc mà thù hằn nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt.

Tần Như Lương nói ở bên cạnh: “Lần trước hắn ta bị nhốt trong lồng, lăn mãi xuống núi, nhưng cái lồng ấy chặt cực kỳ, không có chìa khóa thì không mở được, cho nên lại phải ở yên đó chờ binh sĩ Dạ Lương đến nâng về”.

Bây giờ Liễu Thiên Hạc đang quỳ trong cái lồng giam kia, lồng giam cũng được bê vào trong này. Ở lồng giam trong nhà giam đúng là một đãi ngộ đặc biệt.

Thẩm Nguyệt xoa thân mình, híp mắt cười: “Ơ, ngươi không nhắc ta cũng quên mất đấy, giờ ta mới phát hiện là mất chìa khóa rồi, trong lúc hoảng loạn có khi lại rơi trên núi rồi ấy”.

Liễu Thiên Hạc không còn thản nhiên được nữa, cắn răng nói: “Con đàn bà đáng chết, ngươi cố ý đúng không?”

Thẩm Nguyệt thoải mái nói: “Xem ra chỉ có thể chờ đến lúc quay về kinh thành Đại Sở thì mới nghĩ được cách thôi”.

Thẩm Nguyệt đi qua phòng giam của Liễu Thiên Hạc, Liễu Thiên Hạc tức đến mức bổ vào cửa lồng, nói: “Thẩm Nguyệt, ta và ngươi không đội trời chung!”

Thẩm Nguyệt gãi tai, quay đầu lại, không mặn không nhạt nhìn Liễu Thiên Hạc một cái, nhếch môi cười: “Ngày xưa ta cũng nghe Liễu Thiên Tuyết nói vậy đấy, hai ngươi đúng là huynh muội ruột thịt, nói chuyện cũng giống nhau quá cơ”.

Sau đó, Thẩm Nguyệt đi thẳng vào nơi sâu của nhà giam, không dừng lại nửa bước.