Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 338: Ghen tuông và hiểu ý



Tần Như Lương lại quay đầu đi, nhanh chóng cởi áo ngoài ra, giang tay che ở phía trên đầu Thẩm Nguyệt: “Còn không mau chạy đi, cô định dầm mưa về nhà à?”

Thẩm Nguyệt hồi thần, sau đó nhanh chóng bước chân chạy theo.

Cả người Tần Như Lương dầm mình dưới mưa, một tay cầm áo ngoài không rời Thẩm Nguyệt nửa bước, ngăn cản phần lớn nước mưa cho nàng.

Mặc dù mưa này tới muộn nhưng hung mãnh lạ thường.

Mưa kia vừa thô vừa nặng, giống như những viên thủy tinh che chắn trước mặt, khiến tầm mắt trắng xóa, chỉ nhìn được lờ mờ.

Chạy một mạch về trong viện, Tần Như Lương nói: “Mau vào phòng đi”.

Thẩm Nguyệt không chậm trễ, chạy vào mái hiên, đứng trước cửa phòng Tô Vũ.

Cửa phòng vẫn khép như lúc nàng rời đi, chỉ cần khẽ đẩy là ra.

Trước khi vào trong, nàng cúi đầu phủi hạt mưa trên áo, thấy cả người mình bị ướt rất ít, chỉ ẩm ẩm một chút.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn.

Sau khi Tần Như Lương đưa nàng và mái hiên thì quay đầu vào phòng đối diện, không dừng lại chút nào.

Bóng lưng cao lớn của hắn ta giội dưới mưa, cả người ướt đẫm, chảy xuống góc áo, cả người bị phủ bởi một tầng nước.

Tần Như Lương lấy áo chắn mưa cho nàng, còn bản thân thì mặc kệ.

Thẩm Nguyệt nhìn Tần Như Lương đi vào phòng, nàng nghĩ chắc hắn ta chỉ thay một bộ đồ sạch là không sao.

Ban nãy nàng chỉ vội chạy, không để ý đến việc Tần Như Lương chắn mưa cho mình, nếu không nàng cũng sẽ chẳng khô ráo như vậy còn Tần Như Lương thì lại ướt như chuột lột.

Thẩm Nguyệt vẫn chưa quen với việc Tần Như Lương đối tốt với mình, chẳng thà hắn ta cứ vô tâm như trước còn khiến nàng thoải mái hơn.

“A Nguyệt về rồi sao?”

Tô Vũ nghe thấy lời nói ngắn gọn của Tần Như Lương nhưng lại không thấy Thẩm Nguyệt đi vào phòng, bèn hỏi.

Thẩm Nguyệt hồi thần, quay đầu vào phòng.

Tô Vũ thấy nàng thì nói: “Trời đột nhiên mưa lớn, ta cứ tưởng nàng sẽ chờ mưa ngớt rồi mới về”.

Thẩm Nguyệt không đến chỗ hắn luôn mà đi ra chỗ chậu nước, chậm rãi rửa tay cho sạch.

Nàng vừa rửa vừa nói: “Đi được nửa đường thì trời mới mưa”.

Sắc mặt Tô Vũ hơi sâu, giống như biết vì sao nàng lại rửa tay, ánh mắt hắn di chuyển lên thân người nàng.

Hắn hỏi: “Tần Như Lương chắn mưa cho nàng sao?”

Thẩm Nguyệt tùy ý nói: “Sao chàng đoán giỏi thế, đúng là hắn đó”.

Nàng lấy khăn lau sạch tay, đến trước mặt Tô Vũ, thấy Tô Vũ nhướng mày lên, tâm trạng không khỏi vui vẻ hơn: “Chàng lại đang tính toán thứ gì đó?”

Tô Vũ ngẩng đầu mỉm cười với nàng, vô hại nói: “Hắn có lòng thật đấy, còn biết che mưa cho nàng nữa. Ta nên cảm ơn hắn, nếu không bây giờ người ướt mưa đã là A Nguyệt rồi, có khi còn bị ốm nữa chứ”.

Thẩm Nguyệt híp mắt, cười như không cười nhìn hắn: “Chàng nói thật lòng đấy à? Ta không tin”.

“Ta nói thật mà”, Tô Vũ nói xong thì đứng dậy xuống giường.

Thẩm Nguyệt lo lắng, vội vàng đỡ hắn: “Đang yên đang lành chàng đứng dậy làm gì”.

Tô Vũ nhếch miệng nói: “Nằm giường mãi cũng mỏi, ta có thể đi quanh phòng một lúc mà, không sao đâu”.

Trong phòng còn nhiều loại dược liệu thừa, lúc trước Thẩm Nguyệt dùng để trị thương cho hắn, để tránh đi lại nhiều lần nên một lúc lấy nhiều thứ cho tiện.

Tô Vũ đứng trước quầy, ngón tay thon dài nhẹ sờ dược liệu, đôi mắt hẹp dài chăm chú nhìn động tác trên tay mình.

Thẩm Nguyệt nói: “Để ta phối dược cho”.

Tô Vũ phối dược xong thì đưa cho Thẩm Nguyệt, thản nhiên nói: “Đây là thuốc khử lạnh, phải phiền A Nguyệt nấu lên rồi đưa cho hắn ta uống rồi”.

Thẩm Nguyệt hơi sửng sốt, âm thanh dịu dàng của hắn đi vào tai nàng: “Nếu hắn ta thật sự bị ốm thì ta biết A Nguyệt sẽ rất khó xử”.

“Tô Vũ, ta tưởng chàng đang ghen, sao lại hiểu ý đến vậy chứ?”

“Ta ghen là ghen người khác, hiểu là hiểu ý của A Nguyệt, cho nên ghen tuông và hiểu ý cũng không hề xung đột lẫn nhau ha”, Tô Vũ khẽ sờ tai Thẩm Nguyệt, nhỏ giọng nói.

“Nếu để cho cả hai chúng ta cùng có gánh nặng trong lòng thì ta cũng không được vui”.

Thẩm Nguyệt cọ xát lòng bàn tay hắn, nhoẻn miệng cười, cảm nhận sự dịu dàng hắn dàng riêng cho nàng.

Trên đời này, e là chỉ có mình Tô Vũ mới hiểu nàng, biết rõ nàng và đồng cảm với nàng như thế.

Thẩm Nguyệt nói: “Vậy lát nữa nấu thuốc cho chàng thì ta cũng sẽ nấu cho hắn ta một bát”.

Sau khi nấu xong thuốc khử lạnh, mưa vẫn chưa tạnh, giống như mưa bù cho mấy tháng khô cạn trước đó.

Thấy cánh cửa phòng đối diện đóng chặt, Thẩm Nguyệt chỉ có thể đặt chén thuốc vừa sắc vào trong bát, sau đó đem thuốc cho Tô Vũ, dặn hắn uống hết.

Thẩm Nguyệt đội mưa chạy vào phía trước, gõ cửa một lúc mà không thấy ai, bèn hỏi: “Tần Như Lương, ngươi có đó không?”

Nàng gõ cửa mấy lần mà không có lời hồi đáp.