Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 340: Buông tha cho chính mình



Thẩm Nguyệt hết cách, đành phải mang ấm thuốc vào trong phòng, nhanh chóng sắc thuốc đổ vào miệng hắn ta.

Thế nhưng Tần Như Lương không tự giác như Tô Vũ, trong lúc hôn mê, hàm răng của hắn ta cắn chặt lại, thuốc đưa đến miệng rồi mà hắn ta cũng không thả lỏng khớp hàm ra.

Thẩm Nguyệt đút thuốc vào không được, đành phải dốc vào.

Sau khi để thuốc nguội bớt, nàng bóp mạnh vào hàm dưới của Tần Như Lương, dường như hắn ta cảm thấy không thoải mái, còn định giãy giụa mím môi lại.

Thẩm Nguyệt bưng bát thuốc lên đẩy miệng bát vào trong, vập vào giữa hai hàm răng của hắn ta, nước thuốc cũng theo kẽ răng mà chảy vào trong.

Tần Như Lương trùm đầu ngủ một giấc dài, lại được dốc cho hai bữa thuốc, đến sáng sớm hôm sau, khi mưa ngớt, hắn ta mới dần dần khá hơn.

Thẩm Nguyệt sờ lên trán hắn ta, cơn sốt lui rồi, thậm chí còn hơi lạnh.

Thẩm Nguyệt bận bịu chăm sóc Tần Như Lương, Tô Vũ vô cùng thấu tình đạt ý, không hề tới quấy rầy nàng.

Thế nhưng đến giờ uống thuốc của hắn, Thẩm Nguyệt chưa từng bỏ quên lần nào. Bây giờ nàng sắc thuốc một lần hai ấm, một ấm đưa tới phòng của Tô Vũ, một ấm đưa tới phòng của Tần Như Lương ở phía đối diện.

Tần Như Lương làm nàng khá lo lắng, bản thân hắn ta không uống được, lần nào cũng phải để nàng dốc vào miệng.

Viện tử trong vắt như được gột rửa, đi đến đâu cũng ướt sũng.

Nước mưa đọng trên mái ngói tí tách nhỏ từ trên xuống, trong veo như thủy tinh.

Những nơi đọng nước trên mặt đất cũng sáng bừng cả lên.

Cơn mưa này chưa tạnh được bao lâu thì buổi chiều đã liên tục đổ mưa tiếp, rào rào đến tận chiều tối vẫn không ngớt.

Sắc trời u ám, trong phòng thắp nến.

Thẩm Nguyệt bưng thuốc tiến vào, Tần Như Lương vẫn đang ngủ mê mệt.

Hắn ta ngủ ngon hơn trước kia rất nhiều, không còn than lạnh nữa. Bởi vì sắc mặt tái nhợt nên đường nét như điêu khắc kia trở nên gầy gò hơn hẳn.

Lần này Thẩm Nguyệt đang định đổ thuốc vào miệng Tần Như Lương thì hắn ta đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt phản chiếu ánh nến, nhưng mất một lúc lâu không tập trung được ánh nhìn, chỉ mơ màng nhìn Thẩm Nguyệt một cái rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Động tác của Thẩm Nguyệt khựng lại, sau cùng nàng vẫn chọn cách thức khá nhẹ nhàng là dùng thìa đút cho hắn ta.

Lần này Tần Như Lương có ý thức nên không còn cắn chặt khớp hàm chống cự nữa, hắn ta hé miệng, cổ họng chuyển động, bắt đầu chủ động uống thuốc.

Tới khi đút xong thìa thuốc cuối cùng, Thẩm Nguyệt hỏi: “Muốn uống nước không?”

Tần Như Lương gật gật đầu, Thẩm Nguyệt bèn lấy ít nước tới đút cho hắn.

Tần Như Lương mở mắt nhìn Thẩm Nguyệt chằm chằm, thấy nàng hiếm được lúc đối xử ôn hòa với mình như vậy, dần dần nhìn lâu rồi không nỡ dời tầm mắt.

Hắn ta cất giọng khàn khàn: “Lúc cô chăm sóc cho Tô Vũ cũng chu đáo và tỉ mỉ như thế này sao?”

Thẩm Nguyệt chậm rãi nói: “Chăm sóc chàng ấy ta tận tâm, chăm sóc ngươi ta tận lực”.

Chút đắng chát trong miệng Tần Như Lương lan tới tận trong lòng.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Bản thân mình còn chà đạp sức khỏe của chính mình, lại đi mơ tưởng người khác trân trọng ngươi sao”.

Tần Như Lương bình tĩnh hỏi nàng: “Vậy cô cảm thấy cơ thể chẳng khác gì người tàn phế của ta có tác dụng gì? Đến cả việc bảo vệ cô mà ta còn không làm được, chỉ che mưa cho cô một lần đã đổ bệnh, ta thực sự không biết ta còn tác dụng gì”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Ngươi còn sống, chắc chắn là có lý do để ngươi còn sống. Trên đời này người vô dụng nhiều vô số kể, có phải họ cũng không nên trân trọng sức khỏe của bản thân, tất cả nên đi chết hết?”

Tần Như Lương cười khổ: “Ta không làm đại tướng quân của Đại Sở được nữa rồi, ta cũng không thể rong ruổi trên sa trường nữa, thậm chí không thể cầm chắc một thanh kiếm. Điều duy nhất mà ta có thể làm là còn sống, dùng hết sức mình, bảo vệ cho cô”.

Hắn ta nói: “Công danh bổng lộc chẳng qua cũng chỉ là mây trôi, chớp mắt là bay đi mất”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Ngươi nghĩ được như thế thì tốt quá. Nhưng ta không cần ngươi bảo vệ, ta hi vọng ngươi có thể bảo vệ chính ngươi”.

Thẩm Nguyệt đứng dậy đi cất bát, Tần Như Lương vội vàng nắm lấy cổ tay Thẩm Nguyệt.

Động tác của hắn ta rất nhẹ, gần như không có sức, Thẩm Nguyệt chỉ cần giãy mạnh một cái là có thể thoát ra được.

Nhưng nàng nghe thấy Tần Như Lương nói: “Thẩm Nguyệt, gần đây ta nghĩ rất nhiều, ta thông suốt rồi”.

“Chắc hẳn là một chuyện tốt, ngươi nghĩ thông suốt là được”.

Tần Như Lương trầm giọng nói: “Cho dù tới tận lúc này ta vẫn hi vọng có thể níu kéo cô, nhưng ta biết, ta càng làm thế, cô chỉ càng xa cách ta hơn.

Thẩm Nguyệt, sau này ta sẽ không bám lấy cô nữa, cũng không lấy hai chữ phu thê trên danh nghĩa để cưỡng ép trói buộc cô nữa. Việc hai ta là phu thê, ban đầu ta cũng không coi là thật, bây giờ cô cũng không coi là thật. Nghĩ kỹ lại, không phải cô đã sai, mà là ta sai rồi”.

Tần Như Lương ngừng lại trong thoáng chốc rồi nói tiếp: “Thế nên khoảng thời gian từ bây giờ đến khi quay về kinh thành Đại Sở, chúng ta thậm chí còn không phải phu thê trên danh nghĩa. Cô là người tự do, cô có thể làm gì cô muốn, ta cũng có thể làm chuyện ta muốn.

Ta muốn bắt đầu đối xử tốt với cô lần nữa, cô không cần cảm thấy có gánh nặng, bởi vì đây là chuyện của ta, không liên quan gì tới cô. Đợi khi về đến kinh thành, nếu cô vẫn thân bất do kỷ, bất đắc dĩ phải quay về làm thê tử trên danh nghĩa của ta, ta cũng sẽ dốc sức bảo vệ cô.

Nếu đến sau cùng, cô vẫn chọn rời đi, ta cũng không ép uổng”.

Thẩm Nguyệt thoáng sững sờ.

Nàng khó lòng tưởng tượng những lời này thốt ra từ miệng của một kẻ ngoan cố cứng đầu như Tần Như Lương.

Phải chăng theo thời gian, con người sẽ dần dần thay đổi.

Những góc cạnh sắc bén và cố chấp gây tổn thương cho chính mình và người khác lúc đầu cũng dần dần mềm mại đi, chỉ có như thế mới có thể không tổn thương người khác, đồng thời cũng buông tha bản thân mình.