Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 350: Vô dụng hơn Hạ Du



Hắn ta lắc mạnh cái lồng sắt, hô ầm lên: “Tần Như Lương ngươi ra đây cho ta! Ra đây!”

Thấy phản ứng dữ dội này của Liễu Thiên Hạc, Hạ Du cũng hài lòng rời đi. Tuy rằng tạm thời chừa lại mạng quèn cho hắn ta, Hạ Du cũng phải làm hắn ta tức nổ phổi.

Đợi sau khi về kinh thành rồi, sự việc sẽ còn đặc sắc hơn.

Đoàn người dừng chân ở thành Huyền hai ngày rồi khởi hành rời khỏi thành Huyền.

Nhóm người Thẩm Nguyệt đi cùng các tướng sĩ, định rút khỏi ba tòa thành về phía Bắc.

Ba tòa thành này hiện giờ đã là thành trì của Dạ Lương.

Thế nhưng dọc đường đi chỉ thấy cảnh hoang tàn, trong thành không một bóng người, cảnh tượng tan tác tiêu điều ấy không biết phải mất bao lâu nữa mới khôi phục được vẻ phồn hoa nhộn nhịp trước kia.

Mưa rơi rồi lại ngừng, ngừng rồi lại rơi, nền đất lầy lội, đường đi chậm chạp mà khó khăn.

Thế nên các tướng sĩ bị cảm lạnh, triệu chứng thương hàn nhanh chóng lan ra trong nhóm binh sĩ.

Thứ bệnh thương hàn này rất dễ lây, nếu không ngăn chặn và chữa khỏi kịp thời sẽ có thêm nhiều binh sĩ nữa bị lây.

Không thể hành quân nổi nữa, thế là Hoắc tướng quân ra lệnh cho các tướng sĩ tạm thời dừng chân đồn trú vào tòa thành cuối cùng trong ba tòa thành, lập tức nghĩ cách trị bệnh cho các tướng sĩ.

Ba tòa thành này cách nhau cả trăm dặm, đường sá xa xôi, dọc đường vẫn lác đác có nạn dân rút về phương Bắc.

Nạn dân không có chỗ ở nên cứ lang thang phiêu bạt, thời tiết dần chuyển lạnh, trời mưa liên tục không ngừng. Hạ Du chủ động chiêu nạp các nạn dân, bố trí họ vào trong thành.

Thế nhưng phần lớn lương thực và vật dụng trong thành đã bị khuân đi hết, cũng chẳng phải nơi ở lại lâu dài.

Thuốc men trong thành có hạn, Thẩm Nguyệt bèn khoác áo tơi dẫn các binh sĩ tới ngoại ô lân cận đào thảo dược trị thương hàn. Cũng có nơi đến vụ thu hoạch mùa thu, các bách tính phiêu dạt vì chiến loạn khiến lương thực vùi trong lòng đất vẫn chưa kịp thu hái.

Thế nhưng năm nay gặp đợt hạn hán, thành quả thu hoạch chẳng ra sao. Có lúc Thẩm Nguyệt và các binh sĩ tìm được một khoảnh khoai lang còn chưa kịp đào đi đã đủ để vui mừng phấn khởi rồi.

Nàng dẫn mọi người cùng nhau đào khoai lang, bùn đất dính lên áo tơi và váy, vừa ướt vừa nặng.

Bất kể là đào dược liệu hay đào khoai lang, Thẩm Nguyệt luôn tự mình tiến hành, không hề cậy mình là công chúa, cũng không than mệt mỏi hay khổ cực.

Vết thương của Tô Vũ vẫn chưa khỏi hẳn, hắn ở lại trong thành cùng một vài quân y chăm sóc các binh sĩ và nạn dân bị nhiễm thương hàn.

Mà vết thương của Tần Như Lương trước đó tái phát, hồi phục chậm hơn cả Tô Vũ. Cho dù hắn ta rất muốn ra ngoài cùng tìm cây thuốc với Thẩm Nguyệt nhưng điều kiện của bản thân chỉ có thể cho phép hắn ta ở lại trong thành tĩnh dưỡng. Vừa không làm được công việc đòi hỏi thể lực vừa không chịu nổi gió mưa, hắn ta từng cảm thấy bản thân còn vô dụng hơn cả Hạ Du.

Tô Vũ không yên tâm về Thẩm Nguyệt, nhưng ngoại trừ quân y phải chăm sóc người bệnh và hắn không tiện hành động thì về cơ bản chỉ còn Thẩm Nguyệt biết nên đào loại thuốc nào thôi.

May mà phần lớn thời gian có Hoắc tướng quân ở bên cạnh giúp đỡ và bảo vệ, mỗi ngày Thẩm Nguyệt nhơ nhớp bùn đất trở về, nhưng vẫn bình an.

Sau khi quay về, Thẩm Nguyệt không kịp nghỉ ngơi, cũng không kịp thay quần áo sạch sẽ đã phải cởi áo tơi đi xử lý dược liệu, sau đó bỏ vào nồi sắc, chia cho mọi người.

Sau đó lại chia đều khoai lang mới đào đã được luộc chín.

Dần dần thanh danh của Tĩnh Nguyệt công chúa càng lúc càng vang dội trong lòng các tướng sĩ và nạn dân.

Vào đêm, công việc bận rộn của ban ngày mới dừng lại, phần lớn quân dân dần chìm vào giấc ngủ trong trôi dạt và bất an.

Trong thành lại im lìm như thành hoang, chỉ còn lại cơn mưa mùa thu kéo dài không ngớt.

Không ai biết cơn mưa này còn tiếp diễn trong bao lâu, mưa cứ rơi mãi, chỉ sợ sẽ mang đến thêm nhiều tai họa và rắc rối.

Nước sông dâng lên, bùn đất bị rửa trôi, sẽ dẫn đến lũ quét.

Đến lúc này, bởi vì mưa liên tục nhiều ngày, trong thành không thể nào thoát nước được, trên đường tích tụ một lượng nước rất lớn.

Đại Sở vừa mới kết thúc chiến loạn cùng Dạ Lương, chỉ e hiện giờ không thể chịu nổi thiên tai bão lũ.

Sau khi mọi người đã ngủ, trong nồi đun một ít nước nóng, Thẩm Nguyệt mang nước nóng về phòng tắm rửa.

Bấy giờ cuối cùng nàng cũng có thời gian rảnh rỗi, gột rửa bản thân từ đầu đến chân.

Tô Vũ đứng ở bên ngoài, khẽ gõ cửa phòng nàng.

Sau khi tắm rửa xong, Thẩm Nguyệt mở cửa phòng, trên người vẫn còn hơi ẩm, thấy Tô Vũ đứng dưới ánh đèn ảm đạm trong hành lang, thần sắc nhu hòa, bèn nói: “Muộn thế này rồi, sao chàng vẫn chưa ngủ”.

Tô Vũ đáp: “Thấy nàng cả ngày bận rộn chẳng ăn được thứ gì, ta đến đưa ít đồ ăn cho nàng”.

Thẩm Nguyệt trông thấy thức ăn mà hắn mang đến, ngoài món khoai lang mà mọi người cùng ăn, còn có vài món ăn khác.

Thẩm Nguyệt hỏi: “Thứ này từ đâu ra vậy, không phải trong thành hết thức ăn rồi sao”.

“Đây là rau dại hôm nay Hạ Du đào về, số lượng không nhiều nên không thể chia đều cho mọi người, bèn lấy ra làm món ăn khuya cho nàng”.