Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 369: Ta nên là người lười biếng ở đây mới phải



Thẩm Nguyệt lúc này mới đáp lại: “Tô Vũ, ta chăm sóc bệnh cho Tần Như Lương, chàng đi tìm nguồn gốc của bệnh dịch, thế nào?”

Nàng biết bản thân phải thuyết phục được Tô Vũ mới có thể yên tâm làm điều này.

“Ta chẳng cảm thấy thế nào cả”.

Thẩm Nguyệt mím môi: “Thật ra việc chăm sóc Tần Như Lương vẫn thoải mái hơn một chút, trách nhiệm tìm ra nguồn gốc của bệnh dịch càng nặng nề hơn, chàng cứ coi như ta đang trốn tránh khó nhọc cũng không được sao? Ta sẽ rất cẩn thận, sẽ không để bản thân bị lây nhiễm đâu”.

Tô Vũ đáp: “Vết thương của ta hồi phục mới không lâu, vẫn đang trong quá trình điều dưỡng sau ốm nặng, không thích hợp để đảm nhận trọng trách này, dường như người nên lười biếng ở đây phải là ta mới đúng”.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, hắn vừa vặn cũng đang rủ mi nhìn nàng thật sâu: “Ta lo liệu cho Tần tướng quân, nàng trông nom dân chúng trong thành”.

Hạ Du vô cùng tán thành: “Ta thấy sắp xếp như vậy là hợp lý nhất rồi!”

Nhưng Thẩm Nguyệt lại đáp: “Không được, nguyên nhân khiến Tần Như Lương đổ bệnh có thể là vì thương thế của hắn mới bình phục, sức đề kháng còn yếu, sức khỏe của chàng cũng chỉ vừa tốt lên, không thể mạo hiểm được”.

“A Nguyệt, có rất nhiều người dân trong thành Kinh đang chờ đợi được nàng cứu chữa, nàng là hy vọng của họ”, Tô Vũ nói.

"Về phần ta và Tần tướng quân, chỉ cần nàng tìm được cách nhanh nhất có thể thì hắn mới có thể cải thiện, mà ta cũng sẽ không bị truyền nhiễm”.

Thẩm Nguyệt vẫn lắc đầu phản đối: “Nhưng y thuật của chàng cao siêu hơn ta, chàng đi tìm ngọn nguồn..."

Tô Vũ thấp giọng: “Nàng biết, ta tuyệt đối sẽ không tạo cơ hội để nàng và Tần Như Lương ở một mình với nhau mà, nàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho hắn”.

Nói xong Tô Vũ liền liếc mắt nhìn Hạ Du, ra lệnh: “Hạ Du, đưa công chúa ra ngoài đi”.

Hạ Du vừa kéo Thẩm Nguyệt rời đi vừa khuyên can: “Cứ làm như lời hắn nói đi, cô là công chúa Tĩnh Nguyệt, dân chúng tại thành Kinh càng cần tới cô hơn, chỉ có cô đi giải cứu họ mới càng thỏa đáng”.

“Đại học sĩ là người hiểu lý lẽ, y thuật của hắn cũng rất tốt, cô không cần lo lắng, Tần tướng quân cũng sẽ không xảy ra bất trắc gì trên tay hắn đâu”.

Thẩm Nguyệt quay đầu liền thấy Tô Vũ dường như không có việc gì mà tiến vào gian phòng của Tần Như Lương.

“Tô Vũ”, nàng gọi tên hắn.

Tô Vũ đứng ở khung cửa, tâm trạng hắn vẫn thoải mái thong dong như ngày thường, dường như nơi hắn sắp bước chân vào kia không phải nơi tồn tại bệnh dịch rình rập mà là gian phòng thưởng trà ngắm tranh vậy, khóe môi hắn khẽ giương nét cười: “Hửm?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Để tránh bị lây nhiễm, chàng vẫn phải tránh xa hắn một chút”.

Trong mắt Thẩm Nguyệt, không ai quan trọng hơn Tô Vũ, nàng vĩnh viễn hiểu rõ bản thân phải chọn lựa thế nào.

“Ta biết rồi”.

Thẩm Nguyệt nói một cách chắc chắn: “Ta nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra gốc rễ căn bệnh”.

Sau đó Thẩm Nguyệt cùng Hạ Du kiểm kê từng bước, từ đồ vật tiếp xúc hàng ngày đến thức ăn họ dùng.

Thẩm Nguyệt đã phát hiện ra một sự tình cờ nhỏ bé từ trong đó.

Trong nhà những người dân không mắc bệnh kia đều có một chiếc giếng, nước uống mà họ sử dụng hàng ngày vẫn được lấy từ đây.

Trong sân nơi nhóm người Thẩm Nguyệt ở cũng có một chiếc giếng và đều lấy nước từ đó

Ngoại trừ những người bị truyền nhiễm trong số dân chúng bị mắc bệnh, những nhà còn lại đều không có giếng nước do đó họ đều lấy nước từ sông Tương chảy xuôi qua thành Kinh.

Nếu không rơi vào đợt mưa lũ, nước sông Tương sẽ trong veo vô cùng.

Thành Vân nằm ở thượng nguồn của thành Kinh, hai tòa thành từ xưa tới nay vẫn luôn chủ yếu dựa vào nguồn nước từ sông Tương này.

Tại thành Vân, sông Tương trải qua quá trình khơi thông phân luồng nên khi chảy qua thành Kinh bùn cát trong sông cơ bản đã lắng đọng, cộng thêm việc không có mưa lớn cho nên nước sông cũng tương đối trong sạch.

Dân chúng của thành Kinh lấy nước từ sông về dùng trực tiếp, rất có khả năng là vì nguồn nước không vệ sinh nên dẫn tới việc sinh bệnh, đây mới là căn nguyên của bệnh dịch.

Sau khi khám phá ra điểm này, Thẩm Nguyệt lập tức phái người đến dò hỏi người nhà của những bệnh nhân kia đã sử dụng nước như thế nào.

Kết quả đưa ra đáp án rằng hầu hết họ đều múc nước sạch từ trong sông, có người trực tiếp dùng nước chưa đun sôi, hoặc là ăn trái cây và rau quả được rửa qua nước đó.

Thời gian hai ngày thấm thoát trôi qua.

Trong hai ngày này, Tần Như Lương vẫn sốt cao không ngớt, trong trạng thái hôn mê cũng kèm theo ngột ngạt ho khan.

Tô Vũ dùng châm bạc cưỡng chế hạ sốt cho hắn, nhưng cũng không duy trì được bao lâu.

Khi Thẩm Nguyệt đến, Tô Vũ đã đi ra khỏi phòng đứng dưới mái hiên nhưng lại không để nàng tiến lên trên một bước.

Trên mặt Tô Vũ lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời cùng tái nhợt: “A Nguyệt, nàng đừng qua đây, mùi bệnh trong phòng rất nặng nếu truyền cho nàng thì không tốt”.

Thẩm Nguyệt dừng bước, cau chặt mày hỏi: “Còn chàng thì sao?”

“Ta vẫn tốt mà”.

“Ta tìm được nguồn gốc của bệnh dịch rồi, là do nước dùng trong thành không sạch sẽ. Chàng tuyệt đối đừng uống nước lã, hoặc nước múc lên từ giếng có thể phải vệ sinh hơn một chút, nhưng cũng nhất thiết phải đun sôi trước khi uống”.

Tô Vũ mỉm cười: “Ta biết A Nguyệt có thể làm được mà, nàng không cần lo lắng, ta vẫn luôn dùng nước trong giếng ở sân sau”.

“Đợi ta tìm được thứ gì đã khiến nguồn nước ô nhiễm liền có thể đúng bệnh hốt thuốc rồi”, Thẩm Nguyệt nhìn hắn nói: “Tô Vũ, chàng đợi ta”.

“Được, ta đợi nàng”, Tô Vũ khẽ nói: “A Nguyệt, mau đi đi, đi làm chuyện nàng nên làm”.

Thẩm Nguyệt mím môi, đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng như khảm chặt lên trên bóng hình hắn, hỏi: “Tô Vũ, ta có thể qua đó ôm chàng một lúc không”.

Nàng rất nhớ hắn, rõ ràng người ở ngay trước mắt nhưng lại một lòng da diết nghĩ về hắn.

Khóe môi Tô Vũ như có như không khẽ nhếch: “Có thể, chỉ là không phải là bây giờ. Đợi bệnh dịch kết thúc, ta lại ôm nàng, được không?”

Thẩm Nguyệt nghiến răng kìm nén nỗi lòng, cũng không nói gì nữa liền quay gót rời đi.