Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 371: Nghi ngờ



Thấy nàng kiên trì như vậy, Hạ Du cũng không cưỡng cầu nữa.

Hắn, Thẩm Nguyệt cùng thủ thành vẫn đứng trên bờ quan sát, những thân binh chèo thuyền xuống nước kia mới thực sự vừa vất vả vừa khó chịu mà.

Xác chuột được vớt lên sau đó bị tạt dầu, châm một mồi lửa đốt sạch.

Mùi thịt cháy hòa cùng mùi thối rữa càng khiến người ta kinh tởm hơn.

Trên đường trở về, tâm tư Thẩm Nguyệt vừa chuyển liền nhìn hướng Hạ Du hỏi: “Ai nói với ngươi là ta sợ chuột?"

Nàng không nhớ bản thân sợ thứ này, càng không nhớ mình từng biểu hiện ra nét hoảng sợ trước mặt Hạ Du.

Hạ Du tùy tiện đáp: “Là Tô Vũ nói”.

Không biết vì sao trái tim Thẩm Nguyệt bất ngờ đập chệch một nhịp, có lẽ là vì lần này trong chớp mắt nhìn thấy nhiều chuột chết như vậy nên mới đặc biệt mẫn cảm chăng?

Thật lâu sau, Thẩm Nguyệt mới nghe thấy giọng nói nhẹ bẫng của bản thân: “Chàng ấy nói thế nào?”

“Lần trước khi ở thành Vân, ta bắt gặp hắn đang bắt chuột vào ban đêm. Hắn nói rằng cô sợ chuột, sợ chúng ồn ào khiến cô khó vào giấc”.

Gương mặt Thẩm Nguyệt thoắt cái tái mét.

Hạ Du nói tới đây cũng nhận ra có gì đó không ổn liền quay đầu nhìn Thẩm Nguyệt, mấp máy miệng hỏi: “Không lẽ cô… không sợ chuột à?”

Thẩm Nguyệt siết chặt các ngón tay thành nắm đấm, đầu ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay đau nhói khiến nàng tỉnh táo hơn. Nàng hít thật sâu hai hơi, thản nhiên nói: "Không, ta khá sợ chuột”.

Hạ Du không thể giải thích thở phào nhẹ nhõm.

Lần trước Tô Vũ cũng chỉ bắt được vài con chuột, mà trước mắt lại chết chìm nhiều chuột như vậy, trong lòng hắn thầm nghĩ hai chuyện này chắc không có quan hệ gì với nhau.

Sau đó chuyện chuột chết được giấu kín, không được tiết lộ ra ngoài để khỏi khiến lòng dân hoang mang.

Tiếp đó họ bắt đầu tiến hành làm sạch nguồn nước, trong thời gian này, thủ thành cũng ra lệnh cho tất cả người dân không được uống nước trực tiếp từ sông Tương.

Sông Tương vốn có khả năng tự thanh lọc, không tới vài ngày mùi hôi đã tiêu tán, Thẩm Nguyệt lại yêu cầu thủ thành mở cống nước cho nước sông cuồn cuộn chảy vào.

Miễn là nước trước xô đi nước sau tràn tới trong lành, rất nhanh nước sông liền có thể được lọc sạch.

Đồng thời thủ thành cũng thường xuyên dẫn người men theo bờ sông kiểm tra tình hình sông Tương, để xem có chuột chết dạt xuống từ hạ du nữa hay không.

Sau đó hiện tượng này cũng chấm dứt.

Bệnh dịch trong thành về cơ bản đã được xác định, là bệnh dịch hạch.

Thẩm Nguyệt lại bận rộn tập hợp tất cả các thầy thuốc trong thành để phối chế thuốc chữa bệnh.

Thuốc này cũng cần được thử nghiệm nhiều lần mới có thể tìm ra hiệu quả trị liệu tốt nhất.

Điều khiến mọi người mừng vui chính là số người chết vì bệnh dịch hạch trong thành kể từ đó đã giảm đi tương đối.

Mọi thứ đang phát triển theo hướng tích cực.

Chỉ là Thẩm Nguyệt bận tối mày tối mặt cũng không nguyện ý nghỉ ngơi, gương mặt nàng vô cảm, trong đôi mắt long lanh như ngọc lưu ly dường như không có kỳ tia cảm xúc nào, nhưng lại như hàm chứa ngàn vạn tâm tư rối vò.

Thẩm Nguyệt không quên mang thuốc đến cho Tần Như Lương, đây là phương thuốc mới được pha chế, hiệu quả cũng tốt hơn lần trước, nhưng lại không thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh dịch.

Tô Vũ nói: "Để đó cho ta”.

Sau đó Thẩm Nguyệt dừng lại trước thềm cửa, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Tô Vũ mang thuốc vào cho Tần Như Lương uống.

Đợi Tần Như Lương uống xong, Thẩm Nguyệt khàn giọng nói: “Tô Vũ, chàng ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với chàng”.

“Được”.

Thẩm Nguyệt đứng ở hành lang một hồi, ngoành đầu liền thấy Tô Vũ đang thong thả ra khỏi phòng bước tới.

Có thể nhìn ra hắn cũng rất mệt mỏi, hắn đang cố hết sức giữ mạng cho Tần Như Lương, không để tình trạng bệnh trong khoảng thời gian này của hắn chuyển biến xấu, nếu không lập tức tìm được thuốc chữa cũng có thể không cứu nổi nữa.

Thẩm Nguyệt động động cổ họng, lúc này có vài lời không có cách nào hỏi ra khỏi miệng chỉ đành nói: “Ta tìm được nguyên nhân rồi, có một số lượng lớn chuột chết đuối trôi trên sông ngoài thành, bệnh dịch đang lây lan chính là dịch hạch”.

Nàng nhìn chăm chú gương mặt của Tô Vũ, không muốn bỏ sót bất kỳ dấu vết thay đổi nào trên đó.

Nàng muốn phát hiện chút gì từ trong đó, nhưng lại sợ tìm ra thứ gì.

Chỉ là phản ứng của Tô Vũ cũng giống như trong dự đoán của nàng, không có quá nhiều dao động.

Có lẽ trên thế gian này có cực ít sự việc có thể dấy lên sóng to gió lớn trong lòng hắn.

Đây chính là Tô Vũ.

Hắn nheo mắt cân nhắc một lúc: "Thì ra là vậy, e rằng mưa lớn làm ngập ổ chuột rồi, nếu đã biết rõ nguyên nhân, tuỳ bệnh hốt thuốc cũng dễ dàng hơn”.

Thẩm Nguyệt luôn tin tưởng lời Tô Vũ.

Từ trong lời nói của hắn không nghe ra bất kỳ điểm nghi vấn nào cho thấy hắn cùng chuyện này có can hệ.

Nàng đương nhiên cũng hy vọng, chuyện này không dính dáng tới hắn. Bây giờ Tô Vũ đã nói như vậy thì nàng đành ép buộc bản thân không suy nghĩ sâu xa nữa.

Chỉ không biết nàng có thể đè nén những suy nghĩ lung tung này được bao lâu.

Thẩm Nguyệt gật đầu, tùy ý đáp: “Do đó ta muốn thảo luận với chàng một chút về phương thuốc”.

Tô Vũ hỏi: “Tìm được thuốc tốt rồi sao?”

Thẩm Nguyệt nói một lượt phương thuốc mà bản thân cùng các đại phu trong thành đã phối chế, bởi vì không thể triệt để trừ tận gốc dịch bệnh nên chắc chắn phải có chỗ cần cải thiện.

Nàng cũng muốn biết ý kiến của Tô Vũ.

Xét cho cùng y thuật của hắn cũng rất xuất sắc, là sự thực không thể chối cãi.

Sau đó Tô Vũ nghiền ngẫm một lúc, quyết định cho thêm một vài loại thảo dược vào đơn thuốc ban đầu để Thẩm Nguyệt cầm đi thử nghiệm.

Thẩm Nguyệt nhận được ý kiến liền vội vã muốn rời đi.

Tô Vũ ở phía sau nói với theo: “A Nguyệt, có cần ta giúp nàng không, ta có thể cùng nàng thử nghiệm ra công thức đơn thuốc tốt nhất".

Bước chân Thẩm Nguyệt khựng lại, cũng không quay đầu chỉ đáp: “Không cần, chàng giúp ta để ý tới Tần Như Lương là được. Nếu bệnh tình của hắn tốt lên chàng cũng hãy rút thời gian trở về phòng nghỉ ngơi đi, hai ngày nay vất vả cho chàng rồi”.