Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 373: Bùn đất khó đi



Hạ Du hay tin thì lập tức lo lắng nói: “Sao ngươi lại để nàng ấy đi hả?”

“Công, công chúa dẫn theo hai binh lính, hạ quan cũng phái người đuổi theo...”

“Ta đang hỏi là sao ngươi không cản nàng ấy lại!”

Thủ thành khổ sở nói: “Hạ quan không cản nổi...”

Sau đó Hạ Du định chạy ra khỏi thành.

Tô Vũ mới nói: “Để ta đi cho, ngươi ở lại trông coi thành với thủ thành đại nhân đi”, Tô Vũ quay lại nhìn Tần Như Lương ở trong phòng: “Và cả Tần tướng quân nữa”.

Tần Như Lương cũng nghe được tiếng nói chuyện nên biết tình hình, bèn ra khỏi phòng, vẻ mặt vẫn hơi ốm bệnh, nói: “Để Tô đại nhân đi đi”.

Hạ Du lo lắng vô cùng, nhưng vẫn biết Tô Vũ giỏi võ, biết y thuật, đi vẫn ổn thỏa hơn.

Hạ Du nói: “Ngươi nhất định phải đưa nàng ấy quay về an toàn đó”.

Tô Vũ không ở lại lâu, lập tức ra khỏi viện. Bóng lưng của hắn rất ung dung, nhưng nhanh chóng biến mất khỏi cửa viện.

Tần Như Lương nhìn Tô Vũ đi mất, mỗi khi tới lúc này, hắn ta đều thầm hận bản thân vì sao không thể mạnh hơn chút nữa. Bộ dạng của hắn ta bây giờ chẳng làm nổi chuyện gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn người khác làm việc mà hắn ta muốn làm nhất.

Mặc dù mưa đã tạnh, nhưng bầu trời chưa chịu sáng lên. Sắc trời sầm xì không biết sẽ mưa lớn lúc nào, không khí ẩm ướt mãi không chịu tản bớt.

Thẩm Nguyệt đi theo thôn dân ra khỏi thành mới biết con đường này khó đi thật, chưa được bao lâu váy đã dính đầy bùn.

Bởi vì sau khi ra khỏi thành, bọn họ đi vào con đường ruộng nhỏ đến nỗi không đủ cho một con ngựa đi, vì hai bên là ruộng đồng. Chỉ cần hơi sơ ý một chút sẽ có thể trượt chân ngã xuống ruộng và dính đầy bùn ngay.

Hai thân binh và hai thành vệ đi theo sau nàng, thân binh nói: “Công chúa, để thuộc hạ cõng công chúa đi nhé?”

Thẩm Nguyệt giữ được thăng bằng khá giỏi, dưới đất có trơn cũng không dễ dàng bị ngã: “Ta thế này vẫn còn đi đường nhỏ được, nếu để ngươi cõng thì cả hai sẽ càng khó đi hơn đó”.

Tình hình hiện tại đúng là như vậy, thân binh bèn không nói thêm nữa.

Thôn dân dẫn đường vốn đã quen đi lại dưới con đường trơn trượt vì mưa này, cuối cùng cả đoàn coi như thuận lợi đi qua con đường.

Đi qua con đường ruộng nhỏ này là một ngã rẽ.

Thân binh hỏi: “Thôn của các ngươi ở đâu vậy?”

Thôn dân chỉ vào phía sau dốc núi của bên kia ngã rẽ: “Vòng qua sườn núi kia là đến”, hắn ta vô cùng thấp thỏm nói: “Làm khổ công chúa và quan gia đích thân đến thôn của tiểu nhân, tiểu nhân thật sự...”, hắn ta gãi đầu, mãi không nói được từ gì phù hợp.

Thẩm Nguyệt nói: “Phải diệt trừ tận gốc ôn dịch lần này, nếu mặc kệ thôn của các ngươi thì dịch bệnh vẫn sẽ truyền nhiễm ra ngoài, những nỗ lực trước đó sẽ biến thành con số không hết, cho nên ngươi cũng đừng thấy khó xử”.

Nếu trời không mưa thì đường đến thôn cũng không quá xa.

Nàng đi theo thôn dân ra khỏi thành cũng tốt, vào thôn kia có thể yên tâm chữa bệnh, không cần nghĩ nhiều, cũng tạm thời chưa cần về lại viện kia... gặp Tô Vũ.

Có những câu không nói được thành lời, nhưng lại tích tụ hàng ngày trong lòng của nàng, cảm giác đó không dễ chịu chút nào, thậm chí còn khiến nàng không thở nổi.

Ngừng một lát, Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Bình thường thôn các ngươi lấy nước ở đâu?”

Thôn dân nói: “Ở đầu bên kia có một con sông nhỏ tách ra từ sông Tương, vòng qua sườn núi, chạy vào trong thôn, bình thường người trong thôn đều dùng nước đó cả”.

Quả nhiên là thế.

Mấy người chậm rãi đi vòng, dưới chân Thẩm Nguyệt toàn là bùn, cảm thấy mình như nhúng chân vào bùn, chân nào cũng nặng như đeo chì.

Bên đầu vịnh là sườn núi, chỉ có một con đường nhỏ vắt ngang qua.

Đứng ở bên sườn núi này có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.

Con sông nhỏ này bắt nguồn từ sống Tương, không bị đám chuột chết kia làm ô nhiễm nghiêm trọng như trong thành, nhưng cũng không có cách nào tiêu trừ toàn bộ những thiệt hại nó gây ra cho thân thể con người.

Thôn dân đi trước dẫn đường, Thẩm Nguyệt cũng tìm hiểu cặn kẽ tình hình dịch bệnh trong thôn.

Tình trạng cũng chưa quá nghiêm trọng, vẫn chưa xuất hiện tình huống toàn thân tím xanh, cũng không có nôn ra máu, phần lớn chỉ sốt cao, ho hen, chết vì bệnh dịch phần lớn là các thôn dân tuổi già sức yếu.

Thôn dân vừa đi vừa miêu tả, không hề chú ý đến việc đường núi ẩm ướt do không chịu đựng được lượng nước lâu ngày nên đã dần dần bị nứt toác ra.

Khe hở ngày càng rộng, một chút thanh âm duy nhất cũng bị tiếng nước chảy che mất.

Hắn ta càng đến gần sông thì tiếng nước chảy càng mạnh, thôn dân cũng phải nói to hơn.

Khi mọi người còn chưa kịp bước đến con đường nhỏ đầy bùn đất thì trên đỉnh đầu bỗng có một bóng tối nhàn nhạt trùm xuống.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn, thấy đám bùn đất đang rơi ầm ầm xuống như sóng trào, phủ xuống đầu bọn họ.

Thân binh phía sau kinh hãi hét lên: “Công chúa cẩn thận!”

Thẩm Nguyệt nhanh chóng phản ứng kịp, thấy thôn dân vẫn còn đang sửng sốt, không biết nên trốn đi đâu.

Nàng mới kéo thôn dân chạy về phía trước, chưa chạy được bao lâu thì đã trượt ngã về phía trước, cố gắng tránh những vị trí yếu hại.

Bùn đất từ trên rơi ào ào xuống, có một bộ phận va cả vào người Thẩm Nguyệt.

Cả hai trượt dài trên đường đất.