Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 375: Một lời giải thích



Cách nói chuyện của hai người trở nên rất kỳ lạ, có Tô Vũ ở đây, Thẩm Nguyệt được thoải mái hơn chút. Hắn phụ trách khám bệnh cho thôn dân, điều chế thuốc cho họ dựa theo tình hình bệnh.

Trời tối, người trong thôn chuẩn bị nấu ăn.

Bởi vì có công chúa Thẩm Nguyệt đến nên cả thôn cũng nhộn nhịp hơn.

Thôn dân nhiệt tình khoản đãi, nhà nhà đều đưa đồ ăn ngon đến, những món ăn thơm ngon ngút ngàn.

Thôn dân nhiễm bệnh uống thuốc xong thì tình hình cũng ổn định hơn.

Sau đó Thẩm Nguyệt mới có thời gian đi tắm rửa, gột sạch chỗ bùn đất khắp người.

Trước mắt Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ở trong nhà trưởng thôn, ngồi đối diện với nhau.

Sắc trời đã muộn, đi đường không tiện, chắc là không về nổi.

Thẩm Nguyệt không định quay về, ở lại đây quan sát mấy ngày đã cho bệnh dịch được giải quyết rồi mới quay lại, nhưng bây giờ lại có thêm Tô Vũ.

Phòng trong nhà trưởng thôn rất rộng rãi, có đủ chỗ cho Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ngủ riêng.

Nữ chủ nhân đã chuẩn bị phòng xong, lại lấy ra một vò rượu: “Không biết công chúa Tĩnh Nguyệt và vị công tử này có muốn uống rượu hay không, đây là rượu do nhà ta tự ngâm, nhà không có nước pha trà nên chỉ có rượu thay trà thôi”.

Thẩm Nguyệt nói: “Cảm ơn”.

Tô Vũ không uống rượu, nhưng nàng uống.

Nữ chủ nhân lại chỉ vào căn phòng mà lát nữa bọn họ sẽ nghỉ ngơi, chăn đệm đã được thay mới. Điều kiện trong thôn có hạn, bọn họ chỉ làm được đến thế này.

Nữ chủ nhân sắp xếp xong thì lui ra.

Thẩm Nguyệt im lặng cầm cái chén rỗng, rót rượu vào nếm một ngụm.

Rượu này tuy bình thường nhưng lại chua ngọt vừa miệng.

Nàng nói: “Ăn đi, ta đói rồi”.

Tô Vũ ăn rất ít, phần lớn thời gian là nhìn Thẩm Nguyệt ăn.

Thẩm Nguyệt tránh ánh mắt của hắn, nhưng ánh mắt ấy cứ dõi theo nàng làm nàng không ngó lơ được.

Tô Vũ nhẹ nhàng nói: “A Nguyệt ghét ta lắm sao”.

Thẩm Nguyệt khựng lại một chút, cảm thấy hơi khát, uống một bát rượu, nói: “Sao ta lại ghét chàng được? Nếu ghét thì cũng phải có một lý do chứ?”

Nàng không cười nổi, không giả vờ nữa.

Ánh mắt nàng tối lại, Thẩm Nguyệt nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn Tô Vũ: “Tô Vũ, chàng không định giải thích cái gì với ta à?”

Tô Vũ nói: “Nàng chưa hỏi gì thì sao ta giải thích được”.

“Được, vậy ta hỏi chàng”, Thẩm Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ một: “Rốt cuộc chuyện đội nghi trượng lần lượt nhiễm bệnh mà chết có liên quan gì đến chàng hay không?”

Tô Vũ nghĩ ngợi rồi đáp: “Lần này chúng không chết thì lần sau cũng sẽ chết thôi”.

Thẩm Nguyệt dường như đã biết đáp án, nhưng nàng không cam tâm.

Có lẽ cách hỏi của nàng không đúng, đám người kia vốn đáng tội chết, nàng cũng chẳng nuối tiếc gì, nàng hỏi những vấn đề đó làm gì chứ?

Thẩm Nguyệt nói khẽ: “Vậy những bách tính trong thành Kinh thì sao, bọn họ đáng chết hết ư? Thôn này thì sao, bọn họ đều đáng chết sao?”

Ánh mắt nàng như lưu ly, nhìn thẳng vào hắn, nhếch miệng tự giễu: “Nếu bọn họ biết chân tướng thì bọn họ sẽ đưa rượu ngon cơm ngọt cho chúng ta như thế này sao?”

Tô Vũ nói: “Chân tướng là gì?”

Thẩm Nguyệt nói: “Ta không muốn biết chân tướng là gì”.

“Nếu nàng không muốn biết thì đừng biết nữa, vậy còn hỏi làm gì?”

Thẩm Nguyệt cắn răng gằn từng tiếng: “Vì chàng là Tô Vũ”.

Tô Vũ không khỏi nhìn lại Thẩm Nguyệt.

Nàng không nhìn lại hắn nữa.

Nàng lại thấy khát, càng uống càng không đỡ khát chút nào. Tô Vũ cầm lấy bát của nàng thì bị nàng lạnh lùng lườm cho: “Việc gì chàng cũng lo cho ta, bây giờ lo đến cả chuyện ta ăn cơm uống rượu sao?”

“A Nguyệt, nàng say rồi”.

Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: “Ta không say, ta biết rõ hơn chàng đấy, ta muốn say lắm, nhưng chưa bao giờ ta tỉnh táo như bây giờ”.

Họng nàng hơi khô, trong lòng cũng khô, đến khi vò rượu không còn chút nào nữa thì Thẩm Nguyệt mới thấy mình đã uống hết sạch rượu.

Nàng nhẹ nhàng đặt vò rượu xuống, chống vào bàn, đứng dậy đi vào phòng, nhẹ nhàng nói: “Ta mệt rồi, chàng ăn đi”.

Thẩm Nguyệt cố khống chế mình không nhìn hắn nữa, nhưng lúc quay mặt đi, đôi mắt nàng run rẩy, cả mắt đỏ bừng.

Sắc mặt Tô Vũ tái mét, thần sắc hắn trông vô cùng cô đơn.

Thẩm Nguyệt đứng không vững, dựa vào tường đi từng bước vào phòng, rồi đứng trước cửa phòng. Nàng đẩy cửa ra, đèn dầu trong phòng vẫn sáng.

Nàng chưa kịp bước chân vào thì cả người đã bổ xuống cửa phòng.

Tô Vũ nhanh hơn nàng một bậc, trước khi nàng ngã xuống thì ôm lấy eo nàng, đỡ nàng lên.

Hắn đi qua cửa, ôm Thẩm Nguyệt vào.

Thẩm Nguyệt đứng vững, muốn đẩy hắn ra.

Lồng ngực Tô Vũ trống rỗng, cuối cùng không chạm vào nàng nữa, nói: “Nàng nghỉ sớm đi, sáng mai dậy sẽ quên hết thôi”.

Thẩm Nguyệt dựa vào góc bàn, sợi tóc rũ xuống mặt, hơi che lại nét mặt của nàng.

Nàng hỏi: “Sáng mai sẽ quên, chàng muốn ta quên đi cái gì?”

“Quên những gì nàng muốn quên”.

Tô Vũ nhấc chân đi đến bên cửa, vừa định ra ngoài thì Thẩm Nguyệt đã âm trầm nói: “Tô Vũ, ta đã hỏi đến thế rồi, tại sao chàng không giải thích?”

Tô Vũ khựng lại tại chỗ.