Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 460: Mời cơm



Nàng đặt tay lên vai Tô Vũ, ngón tay loáng thoáng chạm tới mái tóc của hắn. Tô Vũ cúi đầu xuống, tì chóp mũi vào mũi nàng.

Nàng cảm thấy vô cùng yên tâm, dịu dàng nhìn hắn: “Thời gian gần đây chàng thường xuyên bị thương rồi bị ốm, sau này phải chú ý tới sức khỏe hơn, đừng để bị thương bị bệnh nữa, được không?”

“Được”.

Hai người hàn huyên rất lâu, lúc nào cũng cảm thấy thời gian gấp gáp, nếu không tranh thủ mà thân mật, sau này không biết đến bao giờ mới có cơ hội như thế này nữa.

Thẩm Nguyệt đã hiểu cảm giác “thân mật cùng nàng một ngày sẽ thấy bớt đi một ngày” mà lúc trước Tô Vũ nói.

Đứa con của chủ nhà nhân lúc mẹ nó không chú ý lại lén lút mở cửa ra ngoài, trông thấy hai người lưu luyến không rời mà ngây thơ hỏi: “Ta sắp làm xong bài tập rồi, hai người đã chơi trò chơi xong chưa?”

Thẩm Nguyệt ôm cổ Tô Vũ, dịu dàng nhếch môi cười: “Nhóc con, nhìn nhiều coi chừng mắt mọc lẹo đó”.

Đứa trẻ tò mò hỏi: “Ta chỉ biết nhìn người khác đi tiểu sẽ bị mọc lẹo, nhìn hai người chơi trò chơi cũng mọc lẹo sao?”

Thẩm Nguyệt trông thấy rõ ràng, Tô Vũ cũng nhếch môi cười, khác hẳn với vẻ như có như không của thường ngày, là nụ cười biếng nhác quyến rũ nàng có thể trông thấy rõ ràng, như thể nếu chạm vào sẽ khiến trái tim người ta rối bời vậy.

Thẩm Nguyệt nhất thời bị nụ cười của hắn mê hoặc, quên cả việc trả lời.

Mẹ của đứa trẻ lại từ trong nhà bước ra, nhéo tai thằng bé lôi vào: “Đã bảo ngươi đừng ra ngoài rồi, làm xong bài tập chưa hả!”

Qua một lúc lâu sau, bà chủ đeo tạp dề bước ra, tỏ ra vô cùng thân thiện với Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, có vẻ vì nhận khá nhiều tiền nên hơi áy náy: “Nhìn thời gian này, chắc hẳn hai người vẫn chưa dùng cơm trưa nhỉ, nếu hai vị không chê, để ta làm thêm vài món đơn giản?”

Thẩm Nguyệt lập tức đồng ý ngay: “Vậy thì làm phiền phu nhân rồi”.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh Tô Vũ, nàng thậm chí còn muốn ở lại thêm vài ngày trong nhà hộ dân này.

Thẩm Nguyệt liếc nhìn Tô Vũ, chỉnh lại vạt áo cho hắn, tủm tỉm cười: “Chàng thì sao, có bận không, hay là ở lại ăn cơm trưa?”

Ánh mắt Tô Vũ loang loáng nét cười khoan khoái: “Cũng thấy hơi đói rồi”.

Bà chủ vào phòng bếp, chẳng buồn để tâm tới con trai. Nghe nói ông chủ bận công vụ rồi, phải khi tối mịt mới trở về.

Trong phòng hơi lạnh, đứa trẻ bèn chuyển bàn ghế ra vườn, chăm chú ngồi đó ôn lại bài học.

Thằng bé đọc bài vở rối tinh rối mù, bà chủ ở trong phòng bếp nghe thấy nhưng trình độ văn hóa không đủ nên cũng không nghe ra điều gì.

Chỉ cần có thể nghe thấy tiếng con trai đọc bài, bà ta đã mãn nguyện rồi.

Tô Vũ và Thẩm Nguyệt ở trong viện đợi cơm mà không hề cảm thấy nhàm chán. Sân này tuy nhỏ nhưng bày biện rất nhiều đồ đạc, góc tường nuôi một con gà mái với vài con gà con, chúng ta kiếm ăn.

Tô Vũ nghe tiếng thằng bé đọc bài mà thoáng nhướn mày.

Thấy đứa trẻ đọc bài rất hăng hái, hắn đứng bên cạnh nó, đảo mắt nhìn qua tập sách trong tay thằng bé: “Tiên sinh dạy ngươi đọc như thế à?”

Đứa trẻ gật đầu: “Tiên sinh nói về nhà phải đọc thuộc bài văn, trong buổi học ngày mai ông ấy sẽ kiểm tra ngẫu nhiên”.

Tô Vũ không phản bác gì, chỉ nhướn mày và hỏi: “Ngươi đọc cũng trôi chảy đấy, nhưng đã đọc đúng hết câu chữ trong sách chưa?”

Đứa trẻ gãi gãi đầu: “Ta cảm thấy rất đúng mà nhỉ. Nếu đọc sai, tiên sinh cũng sẽ sửa lại ngay”.

Tô Vũ trước nay không quá nhiệt tình với trẻ con, có lẽ vì hắn thích yên tĩnh, mà trẻ con thường rất hoạt bát nghịch ngợm, chẳng chịu yên bao giờ.

Có lẽ đứa trẻ này không khiến hắn cảm thấy bài xích, thằng bé mở to đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, mà đúng lúc tâm trạng hắn đang vui vẻ, bèn chỉ dạy cho thằng bé đôi câu.

Đứa trẻ chăm chú lắng nghe: “Những gì ngươi nói hình như không giống với tiên sinh lắm, nhưng ta cảm thấy ngươi nói hay hơn”.

Nghe thấy câu này, bà chủ ở bên trong ló đầu nhìn ra, thấy Tô Vũ đang chỉ dạy cho con trai mình, nửa mừng nửa lo.

Mừng vì có người dạy con trai bài vở, tất nhiên là vui rồi, nhưng lo là bởi hắn dạy khác với phu tử trong học đường, lỡ như dạy sai thì phải làm sao?

Thẩm Nguyệt trông thấy biểu cảm phức tạp trên gương mặt của bà chủ mà buồn cười: “Phu nhân có cần ta giúp gì không?”

Bà chủ bèn vẫy vẫy tay với Thẩm Nguyệt, khách sáo nói: “Vị tiểu thư này, cô có thể tiến vào đây một lát không”.

Thẩm Nguyệt tiến vào phòng bếp, mùi thơm của cơm canh nóng hổi xộc thẳng vào mũi: “Thật sự cảm ơn phu nhân cất công xuống bếp vì bọn ta”.

Bà chủ đáp: “Có đâu, hai người chưa ăn cơm, bây giờ đã đến chỗ ta rồi, ta cũng nên tiếp đón hai vị. Tiểu thư, mong cô chớ chê cười, ta chưa từng đi học, chẳng biết nổi mấy chữ, vị công tử bên ngoài kia… Ban nãy ta nghe tiểu tử nhà ta nói hắn dạy khác với phu tử?”

Thẩm Nguyệt quay đầu liếc nhìn Tô Vũ, nhướn mày mỉm cười nhẹ bẫng như không: “Chàng ấy giỏi giang hơn phu tử trong học đường nhiều, cũng không phải gặp ai cũng dạy, có lẽ vì nghe đứa bé đọc bài vở sai hết nên chàng ấy mới đứng ra dạy dỗ vài câu”.