Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 507: Đổi vận



Mở ra xem thử, bên trong là một xấp ngân phiếu phải lên đến hàng ngàn lượng, gần như sắp đầy cả hòm.

Thẩm Nguyệt không đếm kỹ bên trong có khoảng bao nhiêu tiền, nhưng nàng biết bản lĩnh của Liên Thanh Châu phi thường, kiếm tiền rất giỏi.

Thẩm Nguyệt nhận lấy cả chiếc hòm và chìa khóa: “Đa tạ quản sự”.

“Đây là việc mà ta phải làm”.

Lưu Nhất Quái không phải là người thích hóng chuyện chính sự, thế nên sau khi dẫn Thẩm Nguyệt tới đây, ông ta quay về quầy hàng của mình trước.

Vốn tưởng rằng Thẩm Nguyệt làm xong việc của mình rồi sẽ rời đi, không ngờ nàng lại tới trước quầy hàng của ông ta, trong tay cầm một cái hòm, đồng thời ngồi xuống vị trí mà Lưu Nhất Quái chuẩn bị cho khách xem bói, điềm nhiên nở nụ cười trước cái quắc mắt của Lưu Nhất Quái: “Nào, tính cho ta một quẻ”.

Nàng đặt cái hòm xuống nền đất, giơ chân đá nó đầy tùy hứng, đá vào bên chân Lưu Nhất Quái nơi có khăn trải bàn che phủ: “Tính đúng thì đây là thù lao”.

Lưu Nhất Quái lầm bầm: “Ngươi đừng có đùa, mệnh phú quý mà còn phải tính?”

Thẩm Nguyệt nói: “Đợt này thời vận hơi kém, muốn đổi vận”.

Lưu Nhất Quái giả vờ giả vịt giúp nàng tính quẻ, thỉnh thoảng còn cao giọng lừa bịp vài câu, thế nhưng trong lúc ồn ào náo nhiệt này, hai người cúi đầu trao đổi vài câu thì không ai nghe thấy được.

Lưu Nhất Quái hỏi: “Ngươi muốn đổi thế nào”.

“Ngươi lăn lộn lâu hơn ta, quan hệ cũng rộng hơn, ta muốn mua đồ, tiền trong hòm ngươi cứ xem rồi tính”.

Lưu Nhất Quái nhìn chỉ tay của Thẩm Nguyệt, qua hồi lâu không nói gì.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Ta biết ngươi không muốn nhúng chân vào vũng nước đục, ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp một chuyện, tiền ta đưa dư, phần còn lại thuộc về ngươi”.

Lưu Nhất Quái nhìn nàng rồi nói: “Tuy ta chỉ là một thầy bói, nhưng cũng coi trọng nghĩa khí lắm đấy, ngươi đang xem thường ta phải không?”, nói rồi cười cười: “Ngươi có tin là ta biết xem chỉ tay thật không?”

Thẩm Nguyệt cũng cười cười: “Ta tin chứ, vậy cho ngươi xem thử, vận thế của ta tương lai sẽ thế nào?”

Lưu Nhất Quái trầm giọng đầy kiên định: “Hoàng không thua gì phượng, cũng có thể chao liệng trên cửu thiên”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Thế ông định đè đầu ta hả?”

Lưu Nhất Quái hỏi: “Ngươi muốn mua gì?”

“Muốn mua mạng người!”, Thẩm Nguyệt vừa nói rất nhẹ nhàng vừa cầm lấy giấy bút trên bàn viết một dòng thời gian và địa điểm.

“Vậy ta giúp ngươi hỏi xem, xem có ai bên bán nào muốn nhận mối làm ăn này”.

“Phải tìm người lợi hại chút mới được, dù sao đối phương cũng không phải người tầm thường, làm cho sạch sẽ. Muộn nhất trước tối nay phải gửi tin tức cho ta”.

Lưu Nhất Quái nói năng tầm phào không biết đang bịa đặt thứ gì, quẻ bói mới tính được một nửa, thời gian hai canh giờ đã qua, Tần Như Lương và Ngọc Nghiên mới vội vàng chạy tới.

Ngọc Nghiên vừa kéo lấy Thẩm Nguyệt đã bắt đầu lau nước mắt: “Phu nhân chạy đi đâu thế, nô tì tưởng là phu nhân lạc mất rồi, làm nô tì sợ chết khiếp! Phu nhân đang làm gì thế?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Xem bói”.

Lưu Nhất Quái đáp: “Nhìn tướng diện của phu nhân, thời gian này e là không hợp ra ngoài, sợ sẽ gặp phải họa máu me”.

Ngọc Nghiên trợn mắt lườm ông ta: “Thuật sĩ giang hồ, nói năng linh tinh!”

Sau đó Thẩm Nguyệt rời đi cùng Tần Như Lương và Ngọc Nghiên, trên thuyền chẳng còn gì đáng dạo chơi nữa, họ bèn hồi phủ.

Họ vừa về đến cửa nhà, bên này đã có thám tử đưa tin Thẩm Nguyệt hôm nay ra khỏi phủ tới hoàng cung.

Hoàng đế cười khẩy: “Nàng ta còn đi xem bói? Mệnh do người quyết chứ đâu phải trời định, e là nàng ta cũng chỉ có thể như thế thôi”.

Đến Đại Lý Tự, Hạ Phóng kiểm đếm từng món đồ tịch thu được từ nhà Tô Vũ. Tuy đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng kết quả vẫn khiến hắn ta cảm thấy thất vọng.

Quản gia và một vài gia nô vừa tiến vào Đại Lý Tự đã bị hắn ta lôi vào phòng thẩm vấn dùng hình.

Lúc này đây trong phòng thẩm vấn vọng ra từng tiếng kêu la thảm thiết.

Quản gia lớn tuổi rồi, khó lòng chịu nổi hành hình tàn khốc nên ngất đi mấy lần, nhưng đối với những chuyện mà Hạ Phóng hỏi, gia nô không ai biết gì, cũng không ai chịu nhận.

Nhất thời, mùi máu tanh nồng nặc bay ra từ phòng thẩm vấn.

Hạ Phóng bình tĩnh bước ra khỏi phòng thẩm vấn, tới trước cửa nhà lao nhốt Tô Vũ.

Nơi nhốt Tô Vũ là một gian phòng riêng biệt, bên ngoài phòng giam còn có không gian trống đặt một chiếc bàn để tiện cho quan thẩm vấn tới đây thẩm vấn vụ án.

Hạ Phóng vén quan bào, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn này.

Lúc này Tô Vũ đang ngồi trên nền đất của phòng giam, sắc mặt rất điềm tĩnh. Dung mạo gọn gàng sạch sẽ của hắn hoàn toàn không ăn nhập gì với phòng giam tối tăm này, khiến Hạ Phóng trông thấy mà chỉ muốn xé nát vẻ điềm nhiên và bình lặng trên mặt hắn.