Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 521: Năm tháng bình yên



Tần Như Lương tì cằm lên tóc nàng, nàng hiếm khi yên phận như thế này khi đứng trước mặt hắn ta.

Tần Như Lương nhón lấy góc chăn, nhẹ nhàng đắp lên người nàng, giống như đang dỗ một đứa trẻ chìm vào giấc ngủ vậy, cực kỳ dịu dàng và kiên nhẫn.

Khi Thôi thị dẫn theo cô nương từng bắt mạch và chữa trị cho Thẩm Nguyệt vội vàng quay về, trông thấy cảnh này mà trợn tròn mắt.

Suy nghĩ của Thôi thị có chút mông lung, bà ta không muốn quấy rầy Thẩm Nguyệt, nhưng lại cảm thấy Tần Như Lương ôm nàng như vậy rất không phù hợp, cho dù Tần Như Lương cũng chỉ muốn tốt cho Thẩm Nguyệt.

Tần Như Lương ra hiệu cho họ đừng nói gì để tránh làm người trong vòng tay của hắn ta giật mình. Hắn ta vẫy vẫy tay với nữ đại phu, ý bảo nàng ta tiến lên phía trước, cứ giữ nguyên tư thế này mà bắt mạch cho Thẩm Nguyệt.

Cô nương bắt mạch một lúc, đặt tay nàng xuống, đứng dậy, ra khỏi phòng nói chuyện.

Ngọc Nghiên và Thôi thị đi theo.

Cô nương nói: “Cơ thể của công chúa vẫn còn rất yếu, không thể chịu nổi mệt mỏi quá độ. Hiện giờ không sao, nghỉ ngơi một thời gian là có thể tỉnh lại, nhưng nếu về sau vẫn còn tái diễn, chưa biết chừng sẽ để lại di chứng”.

Ngọc Nghiên và Thôi thị thở phào nhẹ nhõm.

Cô nương kia lại nói: “Tạm thời là như vậy đi, khả năng tự phục hồi của công chúa không tốt lắm, để đề phòng hơi lạnh xâm nhập, có ai đó ủ ấm cho công chúa là được. Hai ngươi ai cùng ta đi bốc thuốc sắc thuốc?”

Thôi thị đáp: “Ngọc Nghiên, ngươi đi đi, ta ở đây canh chừng”.

Để Ngọc Nghiên canh chừng sẽ giúp Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt ở riêng với nhau, Thôi thị vẫn không yên tâm.

Thôi thị cũng lo sốt vó, vừa phải lo lắng an nguy cho đại nhân nhà mình, vừa phải lo lắng cho sức khỏe của công chúa, hiện giờ còn phải lo lắng người đàn ông khác giậu đổ bìm leo, chỉ sợ nhân lúc đại nhân nhà mình không có ở đây, người ta sẽ cướp mất công chúa.

Nếu như thế chẳng phải đại nhân và công chúa không còn hạnh phúc cả đời nữa sao.

Thôi thị canh chừng trong phòng rất cẩn thận, may mà Tần Như Lương chỉ ôm Thẩm Nguyệt, không làm ra bất kỳ chuyện gì quá phận.

Khi Thẩm Nguyệt mơ màng mở mắt ra, nàng còn tưởng mình đang nằm mơ, không biết bản thân ở nơi nào.

Nàng khàn giọng, lầm bầm gọi tên Tô Vũ.

Tần Như Lương nói: “Ta không phải Tô Vũ, ta là Tần Như Lương”.

Thẩm Nguyệt khẽ thở dài một tiếng: “Ta mơ thấy chàng ấy”.

“Cô nhớ nhung trong lòng, suy nghĩ trong đầu, chỗ nào cũng toàn là hắn, tất nhiên nằm mơ cũng chỉ mơ thấy hắn”.

“Nhưng trong mơ chàng ấy không hề ổn”, Thẩm Nguyệt khẽ đáp: “Ta trông thấy trên bộ y phục trắng của chàng ấy toàn là máu”.

Tần Như Lương siết chặt Thẩm Nguyệt: “Cô muốn tới Hạ phủ, đêm qua đã đi rồi, Hạ thừa tướng cũng đồng ý với cô rồi, chắc hẳn hắn ta sẽ không có vấn đề gì đâu. Trước khi kết quả thẩm tra được đưa ra, hắn ta sẽ không chết đâu”.

“Ta sợ hoàng đế muốn Hạ Phóng thẩm tra và kết án thật nhanh”.

“Đừng nghĩ nữa, trước hết cứ chăm sóc tốt cho bản thân cô đã”.

Thuốc đã sắc xong, Tần Như Lương bưng tới cho Thẩm Nguyệt uống, nàng đòi xuống đất thay y phục nhưng bị Tần Như Lương ấn lên giường.

Tần Như Lương chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng: “Sáng nay có ta ở đây, cô đừng hòng đi đâu hết, chỉ có thể ở trên giường ngủ nghỉ thôi”.

Thẩm Nguyệt giãy giụa, Tần Như Lương bèn quấn nàng như cái kén. Nàng không đấu nổi hắn ta: “Nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc”.

“Cô có việc gì muốn làm, ta sẽ làm thay cô, có điều gì muốn nghe ngóng, ta sẽ nghe ngóng thay cô. Hiện giờ cô chỉ có thể đi ngủ, nếu cô không chịu ngủ, ta sẽ đánh ngất cô ép cô đi ngủ. Cô tự lựa chọn đi”.

Giằng co mất một lúc, sau cùng Thẩm Nguyệt đành thỏa hiệp: “Vậy ngươi nghe ngóng giúp ta xem động tĩnh của Hạ Phóng hôm nay thế nào, Tô Vũ có phải chịu khổ không”.

“Được, đợi cô tỉnh lại, ta sẽ nói cho cô biết”.

Tần Như Lương rời khỏi Trì Xuân Uyển một lát lập tức bắt tay cắt cử người đi nghe ngóng, bởi vì bản thân hắn ta xuất đầu lộ diện quá nổi bật.

Hắn ta lại quay về Trì Xuân Uyển, thấy Thẩm Nguyệt đã nhắm mắt thì không đi đâu nữa, chỉ ở lại trong phòng nàng, lặng lẽ trông chừng.

Hắn ta ngồi trước bàn, lật những cuốn sách mà nàng từng xem, ánh mắt và suy nghĩ dừng lại trên một trang nào đó của binh thư, nhớ về khung cảnh khi nàng thảo luận cùng hắn ta về nội dung trong sách.

Vì chút lơ đễnh mà ngẩn ngơ.

Hóa ra năm tháng bình yên, đơn giản là thế.

Trên bếp lò nhỏ, một bên sắc thuốc, một bên hầm cháo. Tần Như Lương tiếp nhận công việc, hóa ra hắn ta cũng đủ kiên nhẫn hầm cháo đến khi nhừ và sánh.

Đợi Thẩm Nguyệt tỉnh lại, nàng có thể dùng ngay bất cứ lúc nào.

Sau đó người đi nghe ngóng trở về, Tần Như Lương bước ra vườn, chắp tay sau lưng lắng nghe kết quả.

Về sau hắn ta lại gọi quản gia tới, đưa hết đồ dùng hằng ngày và y phục ở chủ viện tới Trì Xuân Uyển.

Ngọc Nghiên chỉ biết trợn tròn mắt: “Phò mã gia... định sống hẳn ở đây sao?”

Tần Như Lương đáp: “Chứ không thì sao? Các ngươi không thể chăm sóc cho nàng ấy, sau này ta sẽ đích thân trông chừng”.

Thôi thị biến sắc: “Như thế e là không thỏa đáng lắm đâu”.