Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 561: Từ lâu đã là vậy



Nàng chỉ là không cho phép bản thân lộ ra bất kì tia hoảng loạn nào.

Nhưng hiện tại sau khi cấm vệ quân rời khỏi, Thẩm Nguyệt mới thả lỏng người, trái tim nàng đập loạn xạ, hơi thở dồn dập, cảm giác căng thẳng bủa vây cả cõi lòng.

Bàn tay ấm áp mang theo chút mát lạnh của Tô Vũ lặng lẽ nắm lấy tay nàng, nói: “Lòng bàn tay nàng đều đổ mồ hôi rồi, không cần phải sợ nữa, người đều đã rời đi rồi”.

Thẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn mà lẩm bẩm: “Lời này phải là ta an ủi chàng mới đúng, sao lại ngược lại rồi”.

Tô Vũ cười trầm thấp: “Có thể nhìn ra nàng còn khẩn trương hơn cả ta”.

“Chàng tỉnh dậy từ lúc nào vậy?”

“Mới vừa nãy thôi”.

Nếu cấm vệ quân khám xét tới trong nhà mà hắn còn không tỉnh lại, vậy hắn cũng quá buông lỏng lơ là rồi, hắn không thể để một mình Thẩm Nguyệt che chắn cho hắn rủi ro này.

May mắn thay hai người một hát một xướng, phối hợp nhịp nhàng không điểm sơ hở cuối cùng cũng lừa gạt mà qua được ải này.

Thẩm Nguyệt lúc này mới hoàn hồn lại, phát hiện bản thân còn đang ngồi trên giường Tô Vũ có vẻ như không quá phù hợp nên càng lộ ra vẻ luống cuống hơn vừa rồi liền lật đật dò dẫm trong bóng tối muốn lật tìm quần áo của bản thân: “Trước đó tình hình cấp bách nên mới chen chúc một giường với chàng, bây giờ ta mặc lại trang phục rồi xuống giường, chàng cứ ngủ tiếp đi, ta đợi chàng ngủ rồi mới rời đi”.

Nhưng Tô Vũ nắm chặt tay nàng không buông, nhỏ giọng nói: “Đừng đi”.

Động tác một tay giữ lấy áo khoác ngoài của Thẩm Nguyệt thoáng khựng lại, tay Tô Vũ vừa dùng lực liền kéo nàng trở lại giường.

Thẩm Nguyệt bị bất ngờ, tay vừa thả lỏng, váy áo liền nhẹ nhàng tung bay xuống trước giường.

Nàng ngã xuống gối của Tô Vũ, trái tim đập thình thịch như muốn nổ tung vậy, toàn thân mềm nhũn không còn sức lực.

“Chàng không phải là bị thương sao, sao tay còn dùng lực như vậy”.

Hắn đáp: “Không phải nói rằng luôn trông nom ta sao”.

“Ta không đi, ta chỉ là đi xuống trước để chàng ngủ thoải mái hơn”.

"Cứ như vậy ở lại với ta, đừng đi”.

Thẩm Nguyệt phát hiện ra bản thân không có cách nào từ chối, hơi thở của hắn vây chặt lấy nàng, giống như một chiếc khóa dịu dàng bao bọc nàng, có chút ngạt thở lại lại không có nơi nào để thoát ra.

Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với gian phòng của Tô Vũ, chạm vào chiếc giường thường ngày hắn vẫn ngả người, cùng hắn nằm trên chiếc giường này.

Trước đó bận rộn giúp hắn trị thương và thu xếp hậu quả nên không nghĩ được việc gì khác, nhưng giờ lại nhàn rỗi tới khó xử, loại cảm giác hốt hoảng rung động đó liền lan tỏa đến từng tế bào trên người nàng.

Căn phòng của hắn sạch sẽ gọn gàng, chỉ có một bộ bàn ghế đơn sơ, một lư hương, trong tủ quần áo được đặt ngay ngắn, ngoại trừ những thứ đó cũng chỉ có một giường hai người bọn họ.

Nàng dường như dung hòa vào trong cuộc sống của hắn.

Tô Vũ đáp: “A Nguyệt, nàng dựa qua đây một chút”.

Cơ thể Thẩm Nguyệt lập tức có chút cứng ngắc.

Hắn vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: “Nàng yên tâm, với tình trạng hiện tại của ta dù trong lòng rục rịch khó cưỡng cũng không thể làm gì nàng”.

Thẩm Nguyệt nghiêng người đối mặt với hắn, nàng tựa người tới, miệng cũng không chịu thua kém đáp lại: "Chàng cũng yên tâm, lần sau nếu chàng khỏe rồi, lại có cơ hội cùng chung giường như thế này, cho dù chàng không làm gì ta, ta cũng sẽ làm gì chàng”.

Nàng phát hiện ra tay Tô Vũ hơi lạnh, hắn nằm ủ trong chăn bông lâu như vậy cũng không thể ấm lên, nàng đã từng trải qua loại trải nghiệm này, kết quả là cả đêm đều không thể ngủ yên giấc.

Nàng cẩn thận ôm hai tay Tô Vũ vào trong lòng, lần này đổi lại là nàng chủ động: “Nếu chàng còn cảm thấy lạnh thì cứ sáp lại gần ta”.

“Như vậy không phải là nàng cũng sẽ bị lây lạnh sao”.

Thẩm Nguyệt giả vờ bình tĩnh: “Hai người kề sát nhau rất nhanh sẽ nóng lên, đây cũng không phải là lần đầu tiên, chàng bớt chế nhạo ta đi”.

Sau đó hắn thực sự lách người dính sát tới, cánh tay không bị thương vòng qua gắt gao ôm nàng vào trong lồng ngực của bản thân.

Tuy rằng cả hai đều mặc quần áo lót mỏng manh, không kề cận da thịt như lần trước nhưng cũng rất nhanh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương truyền tới.

Tô Vũ ghé đến, khi bờ môi mát lạnh của hắn không kịp đề phòng chạm vào vành tai Thẩm Nguyệt khiến cả người nàng khẽ run thì giọng nói đầy kích động của hắn cũng vang lên: “Tai của nàng nóng quá”.

Thẩm Nguyệt có chút tê liệt, hơi thở của nàng mang theo vài phần hổn hền: “Tô Vũ, đã bị thương rồi còn không an phận như vậy, chàng còn có muốn nghỉ ngơi thật tốt nữa không!”

Tô Vũ phì cười, cảm thản: “Lần nào cũng xảy ra tình huống như vậy, không sao cả, đêm nay nàng leo lên giường của ta thì sau này cũng thành người của ta rồi”.

Thẩm Nguyệt lại nghe thấy tim mình đập điên cuồng, nàng mím môi đáp: “Ai nói ta là người của chàng rồi”.

“Từ lâu đã là vậy”.

Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, nhưng bên trong căn phòng vẫn ấm áp như chớm xuân.