Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 606: Đến yến tiệc



Bắp Chân ở bên cạnh yên lặng nhìn. Tiểu Hà đứng bên cạnh, biểu cảm trên mặt cũng ngơ ngác.

Thẩm Nguyệt xoay người nhéo gò má của Bắp Chân, nói: “Tối nay mẹ đến hoa viên uống rượu, con không cần đợi mẹ về rồi mới ngủ, con mệt thì cứ kêu Tiểu Hà cho con ngủ nhé, có hiểu chưa?”

Bắp chân gật gật đầu: “Mẹ về sớm nhé”.

Thẩm Nguyệt cười cười, nói: “Mẹ sẽ cố về sớm”.

Nàng không có hứng thú với mấy bữa tiệc trong cung, không phải chỉ là đến gặp sứ thần nước Bắc Hạ thôi sao, cùng lắm uống vài ly rượu là xong

Khi hoàng hôn buông xuống bên ngoài cung Thái Hòa, cấm vệ quân tăng cường canh phòng và bảo vệ khu vực xung quanh. Chắc là hoàng đế lo sự việc thích khách ban đêm xông vào cung Thái Hòa như lần trước lại tái diễn nên phòng bị rất kỹ càng.

Chẳng qua Tô Vũ đã chịu thua ở đây một lần, cũng sẽ không xông vào trong tình huống này một lần nữa. . Truyện Võng Du

Có cấm vệ quân canh giữ cung Thái Hòa như vậy cũng tốt, tránh cho Tề phi đến gây sự.

Vì vậy trong cung Thái Hòa có Ngọc Nghiên và Tiểu Hà ở lại chăm sóc cho Bắp Chân, còn Thôi Thị được Thẩm Nguyệt dẫn đến yến tiệc.

Thôi Thị khi gặp chuyện rất thận trọng, nếu xảy ra chuyện trong tình huống này cũng biết cách đối phó.

Ngọc Nghiên biết mình thiếu sót ở trên phương diện này, tính tình nàng ta nôn nóng hấp tấp, do đó chủ động ở lại chăm sóc Bắp Chân.

Thẩm Nguyệt nói: “Nhị nương, ngươi không cần đi theo ta, chẳng qua chỉ là đến ngự hoa viên ăn tiệc tối, về ngay ấy mà. Ngươi ở lại chăm sóc Bắp Chân với bọn họ ta mới yên tâm được”.

Thôi thị nói: “Phải có người hầu hạ cạnh công chúa chứ, công chúa không cần lo, bên ngoài có nhiều cấm vệ quân như vậy, Bắp Chân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nô tỳ theo công chúa đi nhanh về chóng là được”.

Trong ngự hoa viên đã náo nhiệt tưng bừng.

Trong rừng cây treo đèn lồng lưu ly, vải đền phủ gấm giống như hoa, ánh đèn rất đẹp, trong rừng lập lòe phảng phất như những đom đóm lửa chập chờn

Tuy là tuyết rơi dày nhiều ngày, thời tiết lạnh giá nhưng cũng không thể cưỡng lại sự hào hứng thích thú của mọi người dạo chơi ngự hoa viên để thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp.

Thảm đỏ sạch sẽ trải dài từ mặt đất ngự hoa viên đến đại điện tổ chức bữa yến tiệc.

Thẩm Nguyệt dẫn theo Thôi Thị, nàng trực tiếp đi lên thảm đỏ, đi về phía đại điện có ánh đèn đuốc sáng trưng.

Nàng như thể một cành cây đung đưa trong mùa đông lạnh giá trên đó có một nhụy mai sắp nở xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Vẻ đẹp duyên dáng, sang trọng mà bắt mắt.

Đại điện bỗng yên lặng trong chốc lát.

Hoàng đế và thái hậu lần lượt đi tới, ngồi ở trên ghế chính giữa đại điện, quần thần và phi tần liền đứng dậy hành lễ, sứ thần hai nước cũng dùng lễ nghi quốc gia chào hỏi. Sau đó Thẩm Nguyệt mới có thể chính thức gặp mặt sứ thần nước Bắc Hạ và nước Dạ Lương.

Nghe nói sứ thần Bắc Hạ là một vị vương gia nhàn tản, là một người đàn ông trung niên, tướng mạo tuấn tú phi phàm, cách nói năng tao nhã, ánh mắt khi nhìn Thẩm Nguyệt tràn đầy sự ân cần của một vị trưởng bối.

Vị vương gia này là huynh đệ của hoàng đế Bắc Hạ, theo vai vế, chắc ông ta xếp vào hàng ông của Thẩm Nguyệt.

Nhưng nàng không ngờ vị vương gia này còn trẻ như vậy, nói chung là chỉ xấp xỉ tuổi cha nàng

Thẩm Nguyệt chưa từng gặp qua, nhưng hôm nay gặp, ấn tượng cũng không tồi.

Còn sứ thần nước Dạ Lương lại ít đáng tin cậy hơn.

Đây vẫn là một gương mặt quen thuộc, là người mà lúc trước Thẩm Nguyệt gặp ở hành cung Dạ Lương, Lục hoàng tử Dạ Lương.

Lục hoàng tử còn trẻ, dung mạo tuấn tú, trên người hoa phục áo gấm là lượt phẳng phiu, hắn ta không chút che giấu lộ ra vẻ mặt vui mừng do xa cách từ lâu nay mới gặp lạiThẩm Nguyệt, thỉnh thoảng còn nháy nháy mắt với nàng

Thái dương Thẩm Nguyệt giật giật, nàng thật sự rất muốn giả bộ không thấy, nàng và Lục hoàng tử này tựa hồ cũng không quen thân lắm.

Lục hoàng tử đó lại mở miệng nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, đã lâu không gặp, cô vẫn khỏe chứ:

Hoàng đế chú ý tới phản ứng của Lục hoàng tử, ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Ồ? Lục hoàng tử quen Tĩnh Nguyệt công chúa Đại Sở trẫm sao?”

“Chỉ là quen biết sơ sơ thôi”, Lục hoàng tử mang theo nụ cười không có ác ý.