Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 615: Để sau lại nói



Nàng cười không đáp, hỏi: "Thân thể chàng đều khỏe rồi chứ?”

“Gần như bình phục rồi”.

Thẩm Nguyệt chỉnh lại trang phục cho hắn, một mực cảm thấy bất an, lại hỏi: “Từ buổi cung yến lần trước đến nay mới qua một tháng, vết thương trên người chàng đều đã lành chưa?”

“Chỉ cần không vận động quá độ sẽ không có vấn đề gì”.

Thẩm Nguyệt lúc này mới nhớ tới một chuyện trọng yếu, mấy ngày nay nàng vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng, nay gặp được hắn cuối cùng cũng có thể hỏi ra.

“Còn có, chuyện của Bắp Chân…”, nhắc tới thân thế của Bắp Chân, nàng nhất thời không biết nên mở lời thế nào.

Nàng luôn muốn nghe cách nói của Tô Vũ, nhưng khi việc này thực sự bày ra trước mặt hai người, Thẩm Nguyệt mới phát hiện ra rằng nó không dễ dàng như tưởng tượng.

Khi ở trong cung Thái Hòa, nàng đã tự nhủ nếu Bắp Chân thật sự là con của Tô Vũ, vậy không phải là mười phân vẹn mười sao. Nàng chưa bao giờ dám hy vọng rằng cha ruột của Bắp Chân là Tô Vũ, vậy bây giờ hắn có khả năng đó, không phải là đạt được ước muốn rồi hay sao?

Không phải như vậy.

Thẩm Nguyệt đã cố gắng kiềm chế những suy nghĩ vô căn cứ đó, tại sao Tô Vũ vẫn luôn giấu giếm nàng, tại sao không chịu thừa nhận, thậm chí hắn cũng là một người có tính tự chủ cực mạnh, tại sao lúc đó lại chạm vào nàng…

Có rất nhiều câu hỏi bị nàng đè nén dưới đáy lòng, không thể hiện ra ngoài nhưng không có nghĩa là không tồn tại.

Thẩm Nguyệt đang cố gắng sắp xếp lại ngôn từ thì Tô Vũ đã lên tiếng: "Không có đủ thời gian để nói về chuyện khác nữa rồi, ngự hoa viên hẳn là sắp kết thúc ngay bây giờ”.

Thẩm Nguyệt biết ý tứ chính là hắn phải rời đi.

Vừa rồi nàng chỉ quan tâm đến chuyện ân ái ngọt ngào với hắn liền trì hoãn chuyện của Bắp Chân.

Tô Vũ biết nàng đang nghĩ gì, bèn nói: “A Nguyệt, khi nào ta và nàng có đủ thời gian thì lại nói chi tiết đến chuyện của Bắp Chân, được không?”.

Trái tim Thẩm Nguyệt khẽ run, dựa theo lời này của hắn hẳn là đã có kết luận về thân thế của Bắp Chân. Nàng đờ đẫn nói: “Cần đủ thời gian là vì sự tình rất phức tạp sao?”

“Không phức tạp lắm, nhưng ta muốn đảm bảo rằng khi nàng suy nghĩ lung tung thì ta có thể ở bên cạnh nàng”.

Thẩm Nguyệt im lặng một lúc, sau đó Tô Vũ nâng mặt nàng rồi nghiêng đầu, ấn nàng lên cửa và đặt xuống một nụ hôn sâu dài mãnh liệt.

Trong ngự hoa viên đã tan cuộc, nàng và Tô Vũ rất nhanh cũng phải tách ra. Hắn nói đúng, bàn về thân thế của Bắp Chân vào lúc này cũng chỉ khiến mọi việc càng thêm mơ hồ.

Tâm sự nặng trĩu trong lòng của Thẩm Nguyệt cuối cùng được thay thế bằng sự luyến tiếc khi phải rời xa, nàng bình tĩnh lại rồi nói: “Vậy được, ta có thể tạm thời gác lại chuyện này, đợi chúng ta có đủ thời gian”.

Dứt lời nàng liền kiễng chân chủ động ngả người về phía hắn rồi hết lần này tới lần khác trằn trọc mà hôn hắn.

Cuối cùng Tô Vũ nói: “A Nguyệt, nàng đi trước, đợi nàng đi rồi ta lại ra sau”.

“Nơi này cách cung Thái Hòa gần như vậy, ngược lại cách ngự hoa viên có chút xa, không phải là chàng nên đi trước sao? Ta nhìn chàng đi”.

Tô Vũ cười trầm thấp không đáp.

Hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng rời đi của nàng, không thể để nàng thấy được bản thân quay người rời khỏi.

Thẩm Nguyệt biết hắn nghĩ gì, cuối cùng khẽ cười thở dài nói: “Thôi bỏ đi, không cùng chàng tranh luận chuyện trước sau này nữa. Tô Vũ, vậy ta đi đây”.

Tô Vũ mở cửa, nàng đi thẳng ra khỏi học đường, đến khoảng sân hoang vắng mới quay đầu nhìn lại hắn.

Ánh sáng bên ngoài không đen kịt như bên trong, nàng có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của hắn đang đứng bên khung cửa.

Thẩm Nguyệt khẽ nghiến răng ngà, dứt khoát xoay người rời đi cũng không quay đầu nhìn lại nữa. Nếu nàng cứ nấn ná thêm, Tô Vũ sẽ lỡ dở thời gian mất.

Trên đường từ Viện Thái Học trở về cung Thái Hòa, nàng chạy bước nhỏ suốt quãng đường với một trái tim ấm áp mà kiên định.

Khi đến được bờ đối diện cung, ánh đèn vàng nhẹ nhàng và dịu dàng phản chiếu những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Ngọc Nghiên vẫn luôn lo lắng canh giữ trước cửa cung, thấy Thẩm Nguyệt đi qua cây cầu gỗ nhỏ, nàng ta vội chạy tới đón, trong giọng nói còn mang theo mấy phần nghẹn ngào: “Công chúa người chạy đi đâu vậy! Nhị nương nói người đi dạo một mình, vậy mà cũng thực sự yên tâm để người đi khỏi!”

Thẩm Nguyệt còn chưa kịp trả lời Ngọc Nghiên đã chú ý tới cánh môi sưng đỏ của nàng, ánh mắt nàng ta thoáng xẹt qua tia sáng, dường như đã ngộ ra điều gì đó.