Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 77: Ngã hồ



Tần Như Lương trầm ngâm gật đầu: “Ừ”.

“Nhưng ban đầu…”, Liễu Mi Vũ ngừng lại rồi nói: “Khi công chúa có thai, chẳng phải tướng quân cũng không muốn đứa bé đó sao?”

Sắc mặt Tần Như Lương biến ảo kỳ diệu, trấn an: “Sinh đứa bé ra thì có sao đâu, sau này nuôi dưới tên của nàng, nàng chính là mẹ của đứa bé”.

Liễu Mi Vũ biết mình có nói thêm gì cũng vô dụng.

Tần Như Lương lại nói: “Mi Vũ, sau này ta nhất định sẽ đền bù cho nàng thật tốt”.

Nàng ta không thèm nuôi con của người khác, vì sao lần này Tần Như Lương không giống trước đây, chuẩn bị thuốc phá thai cho Hương Phiến chứ?

“Mi Vũ sẽ tin tưởng tướng quân thêm một lần nữa”.

Nàng ta còn làm gì khác được? Mọi chuyện đã đến nước này rồi, nàng ta không thể cứ làm căng với Tần Như Lương mãi.

Nếu không Hương Phiến sẽ nhân cơ hội này chen chân vào.

Kể từ khi Hương Phiến làm tam phu nhân, nàng ta đổi sang viện khác, có thêm một nha hoàn lo cho cuộc sống hàng ngày.

Nàng ta danh chính ngôn thuận trở thành một vị chủ tử của phủ tướng quân.

Tần Như Lương mặc dù không hay tới thăm nàng ta nhưng vẫn chuẩn bị đồ dưỡng thai cực kỳ chu đáo.

Đến cả Hương Phiến cũng cảm thấy Tần Như Lương có chút quan tâm với đứa bé này.

Nhưng Hương Phiến lại thỉnh thoảng trầm tư sờ bụng mình.

Triệu thị trong Trì Xuân Uyển biết đãi ngộ của Hương Phiến như vậy thì không khỏi phàn nàn.

Bà ta bí mật lẩm bẩm với Ngọc Nghiên: “Cùng là con của tướng quân mà sao lại đối xử khác nhau thế chứ? Trước đây tướng quân chỉ muốn giết chết đứa con của công chúa, bây giờ lại ưu ái với Hương Phiến như thế, chẳng lẽ tướng quân thật sự đã bị Hương Phiến quyến rũ rồi?”

Ngọc Nghiên thờ ơ nói: “Ai mà biết, tướng quân khi ấy chán ghét công chúa, nói không chừng bây giờ đổi tính, thích Hương Phiến thì sao”.

Thẩm Nguyệt lấy ra một cuốn sách, tiếng nói bên ngoài truyền vào tai nàng khiến nàng hơi ngưng thần.

Khi Hương Phiến không biết nên làm gì với đứa bé này thì Liễu Mi Vũ đã không kiềm chế nổi mà phái Hương Lăng đến mời Hương Phiến vào đình ngồi nói chuyện.

Hương Phiến cười đáp: “Cảm tạ lời mời của nhị phu nhân, ta sẽ đến”.

Sau khi Hương Lăng đi, Hương Phiến đứng dậy trang điểm thay đồ, nghĩ thầm, Liễu Mi Vũ này đến đúng lúc quá.

Nàng ta biết rõ đứa bé này không phải của Tần Như Lương, nếu giữ lại thì sẽ thành mối họa ngầm, sau này mà bại lộ thì muốn hối hận cũng muộn.

Từ khi mang thai đến lúc sinh cần đến mười tháng, nếu nàng ta không tranh thủ bây giờ mà thân cận Tần Như Lương thì mười tháng sau Tần Như Lương đã quên nàng ta là ai rồi.

Cho nên đứa bé này là một gánh nặng.

Bây giờ Hương Phiến đã là tam phu nhân, vậy không cần đứa bé này làm gì nữa.

Hương Phiến trang điểm lộng lẫy, quyến rũ động lòng người đi đến chỗ hẹn với Liễu Mi Vũ ở bên hồ.

So với sự tiều tụy của Liễu Mi Vũ thì Hương Phiến chói lọi vô cùng, khiến Liễu Mi Vũ hận đến nghiến răng.

Hương Phiến chậm rãi ngồi xuống nói: “Nghe nói nhị phu nhân tìm ta”.

Bây giờ nàng ta không còn cần xưng nô tỳ trước mặt Liễu Mi Vũ nữa.

Liễu Mi Vũ nhăn nhó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hương Phiến, ta coi thường ngươi quá rồi, không ngờ ngươi vẫn có một ngày xoay chuyển tình thế như bây giờ”.

“Đều nhờ phúc của nhị phu nhân cả”.

Liễu Mi Vũ không có tâm tư vòng vo với nàng ta, nói ngay vào điểm chính: “Sao mặt của ngươi lại khỏi được?!”

Không đợi Hương Phiến trả lời, Liễu Mi Vũ đã hận thù nói: “Là Thẩm Nguyệt đúng không?! Ngươi đã sớm cấu kết với Thẩm Nguyệt rồi, nếu không vì sao nàng ta lại giúp đỡ ngươi như thế, rồi làm chủ dìu dắt ngươi lên làm tam phu nhân chứ!”

Liễu Mi Vũ nhớ lại mọi chuyện, khi Tần Như Lương và Hương Phiến ở chung với nhau vào ban đêm, Thẩm Nguyệt không thể nào chỉ vô tình đi dạo mà gặp được.

Mọi thứ đều là kế hoạch của Thẩm Nguyệt.

Hương Phiến thấy dáng vẻ hận đến cùng cực của Liễu Mi Vũ, trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng: “Đúng thì sao nào? Mặc dù ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có vẻ ngươi đã làm công chúa không vui, đến mức công chúa dìu dắt ta để chèn ép ngươi”.

Thứ đầu tiên Liễu Mi Vũ nghĩ đến là con mèo chết kia.

Bởi vì con mèo chết kia mà Thẩm Nguyệt muốn trả thù nàng ta, không chỉ cướp đi người nàng ta yêu mà còn bắt nàng ta phải mở trừng mắt nhìn bản thân mất đi như thế nào!

Liễu Mi Vũ vung tay tát cho Hương Phiến, dồn hết cơn tức giận vào đó, nói: “Ngươi là cái thứ ăn cây táo rào cây sung! Uổng công ta ngày xưa đối tốt với ngươi!”

Hương Phiến đứng yên để cho nàng ta tát: “Ngươi tốt với ta ư? Tốt với ta thì sẽ bắt ta ra hứng chịu mọi việc cho ngươi, rồi tự hủy dung mạo à?”

“Ngươi đừng quên ban đầu ta cống hiến cho ngươi nhiều như thế nào! Là ngươi có lỗi với ta trước”.

“Ta có được ngày hôm nay đều là do ngươi ban tặng cả. Đến bây giờ, ta không biết nên cảm ơn hay là oán hận ngươi nữa đây”.

Liễu Mi Vũ bấm đứt ngón tay, gay gắt nở nụ cười: “Hương Phiến, đừng quên trước đây ngươi dùng thủ đoạn gì để leo lên giường của tướng quân, ngươi không sợ ta nói ra à?”

Hương Phiến cũng mỉm cười đáp: “Vậy trước đây ngươi đã làm bao nhiêu việc trái với lương tâm nào? Nếu tướng quân biết ngươi thực ra ác độc như thế thì không biết tướng quân sẽ nghĩ gì đây”.

Đây là Thẩm Nguyệt đã chỉ điểm nàng ta. Nàng ta không việc gì phải sợ Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ uy hiếp nàng ta thì nàng ta cũng có thể uy hiếp ngược lại!

Sắc mặt Liễu Mi Vũ thoáng chốc biến đổi, nàng ta lần đầu tiên cảm thấy Hương Phiến thay đổi như thế.

Liễu Mi Vũ tức run người, sắp mất đi lí trí đến nơi. Nàng ta nhìn gương mặt Liễu Mi Vũ, chỉ muốn xé rách cái thứ đó ra.

Cuối cùng, Liễu Mi Vũ không nhịn được nữa, bèn nhào lên trước: “Tiện tỳ, ngươi chết đi!”

Đến khi đám nha hoàn bên ngoài đình phản ứng kịp thì Liễu Mi Vũ đã đánh nhau với Hương Phiến rồi.

Bọn họ còn chưa kịp ngăn cản thì đã có tiếng “ùm” vang lên, có người ngã xuống nước.

Liễu Mi Vũ tóc tai tán loạn đứng ở bên đình, nhìn bóng người đang giãy giụa trong hồ với vẻ hả hê: “Cho ngươi chết đuối luôn đi, để xem ngươi còn dám quyến rũ tướng quân thế nào!”

Liên Thanh Châu nói mấy hôm nữa là sinh nhật của hắn.

Thẩm Nguyệt nghĩ, tốt xấu gì cũng đã ăn chực ở nhà hắn khá lâu rồi, cũng nên bày tỏ thành ý trong ngày sinh nhật của hắn.

Nhưng người đó không có gì ngoài tiền, có tiền mua tiên cũng được, chắc hắn chẳng thích thứ gì.

Liên Thanh Châu mời Thẩm Nguyệt đến nhà ăn tối, đã phát thiếp mời đến.