Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 79: Không liếc hắn ta dù chỉ một lần



Quản gia lại lau mồ hôi trên trán, nói thêm: “Nếu công chúa có thể lấy bạc để sửa chữa bếp thì… sẽ được miễn phạt ạ”.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng nở nụ cười: “Đơn giản mà, quản gia, ngươi đến phòng thu chi lấy bạc, dùng số tiền đó để sửa bếp”.

Ánh mắt Tần Như Lương gần như muốn ăn thịt người đến nơi: “Thẩm Nguyệt, bảo cô bỏ bạc ra chứ không phải là đến phòng thu chi lấy bạc!”

Thẩm Nguyệt: “Khác gì nhau đâu, ta là phu nhân tướng quân, tiền của ngươi cũng là tiền của ta, là tài sản chung của phu thê”.

Tần Như Lương: “…”

Vậy ý của người này là đốt phòng bếp xong thì không những không bị phạt mà hắn ta còn phải cấp bạc, còn nàng ta thì xuống bếp nấu ăn cho người đàn ông khác?

Thấy Thẩm Nguyệt dẫn Ngọc Nghiên rời đi, Tần Như Lương hạ lệnh: “Đánh què chân của nàng ta cho ta!”

Nhưng đám hạ nhân không ai dám đứng lên động thủ.

Quản gia mồ hôi chảy ròng ròng, khuyên can: “Tướng quân, công chúa đang mang thai mà… truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe đâu…”

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên chỉ vào sau lưng Tần Như Lương, cả kinh nói: “Ngươi nhìn xem phía sau lưng ngươi có cái gì kìa?”

Tần Như Lương quay đầu lại xem nhưng chẳng thấy có cái gì.

Khi hắn ta quay lại thì Thẩm Nguyệt đã dẫn Ngọc Nghiên bỏ trốn rồi. Đám gia nô im lặng, tận lực coi mình như không khí.

“Thẩm Nguyệt, cô đứng lại đó!”, Tần Như Lương nổi giận.

“Tướng quân, cứu hỏa gấp hơn, cứu hỏa gấp hơn ạ!”

Thẩm Nguyệt nhanh chóng đưa Ngọc Nghiên về Trì Xuân Uyển, tắm rửa một lượt cho sạch sẽ rồi thay một bộ đồ màu hạnh.

Nghe nói kiệu của Liên Thanh Châu đã đến cửa, Thẩm Nguyệt cất bánh ga tô vào hộp, Ngọc Nghiên cầm đi, cả hai cùng nhau ra khỏi Trì Xuân Uyển.

Tần Như Lương thì chặn nàng lại ở đại sảnh.

Đã chạng vạng tối rồi, bếp bị đốt, phủ tướng quân còn chưa nấu cơm được đây này.

Tần Như Lương nhìn chằm chằm hộp cơm của Thẩm Nguyệt, âm u nói: “Để lại cái đồ cô làm rồi hẵng đi”.

Thẩm Nguyệt cười như không cười nói: “Tối nay không có cơm ăn à? Vậy ngại quá, ta nhịn được chứ đứa bé thì đói lắm, cho nên ta phải đi ăn bữa tiệc sinh nhật đây”.

“Thẩm Nguyệt, nếu hôm nay cô dám đi ra khỏi cửa lớn thì đừng quay về nữa”, Tần Như Lương nói ở phía sau lưng.

Thẩm Nguyệt hơi khựng lại, bình thản trả lời: “Vậy hôm nay ta không về là được”, nàng quay lại, híp mắt nhìn Tần Như Lương, ánh mắt hờ hững: “Tần tướng quân, chúng ta sống cuộc đời của riêng mình đi, ngươi đừng can dự vào cuộc sống của ta, nếu không ta sẽ trở mặt với ngươi đó”.

Nàng liếc mắt nhìn hắn ta, khẽ mỉm cười, bên góc mặt nhiễm lên một tầng ráng chiều ửng đỏ rồi quay đầu đi, sợi tóc phất ra đằng sau, không kiêng kỵ gì: “Nếu không sau này ba người phụ nữ cùng tranh sủng trong hậu viện thì ngươi sẽ sụp đổ mất thôi".

Tần Như Lương nhìn bóng lưng nàng đi ra ngoài cửa lớn, hơi tỉnh táo lại.

Nàng không thèm liếc hắn ta dù chỉ một lần.

Tần Như Lương cảm thấy bản thân như bị uống lộn thuốc, rõ ràng cả hai không ai quan tâm ai như vậy rất tốt, Thẩm Nguyệt đi đâu, làm gì thì hắn ta đâu cần quan tâm, tại sao bây giờ hắn ta lại muốn cản nàng lại?

Hắn ta nghĩ, chắc là hắn ta sợ Thẩm Nguyệt làm hắn ta mất mặt ở bên ngoài.

Người cần mất mặt cũng là Thẩm Nguyệt đấy chứ, không giữ đức hạnh gì cả, bị người lên án!

Tuy là nghĩ như vậy nhưng Tần Như Lương vẫn tức tối vô cùng.

“Công chúa, có vẻ tướng quân rất để ý đến việc công chúa xuất phủ đi tìm Liên công tử”.

“Hắn ta đang sợ ta cho hắn ta đội nón xanh đấy mà”, Thẩm Nguyệt lười biếng nói: “Nhưng bây giờ ta chưa có tiền để mà bao nuôi mỹ nam, nếu không ta đã cho hắn ta đội cả chục cái nón rồi”.

Ngọc Nghiên trợn trắng mắt: “Công chúa còn muốn nuôi trai bao nữa hả, công chúa muốn dạy hư đứa bé trong bụng hay sao”.

Cứ tưởng rằng trong nhà Liên Thanh Châu sẽ có khách mời, ai ngờ không có một bóng dáng nào, đúng là hơi vắng vẻ.

Thiện phòng đốt đèn đuốc ảm đạm mà yên nhiên, bọn hạ nhân đang bày bữa tối trên bàn, vô cùng hợp khẩu vị của Thẩm Nguyệt.

“Sao không mời dăm ba người bạn tới đây?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Liên Thanh Châu ôn tồn nói: “Trong kinh này, ngoài công chúa ra thì ta chẳng có bạn nào nữa”.

Liên Thanh Châu thật ra có không ít bạn hữu, nhưng hôm nay hắn đơn độc mở tiệc chiêu đãi một mình nàng, đám bạn bè kia không tiện xuất hiện ở nơi này.

“Nhà ngươi có quả anh đào không?”

Liên Thanh Châu cho người đi lấy quả anh đào.

Thẩm Nguyệt lấy bánh gato ra, dùng quả anh đào trang trí lên trên, nói: “Điều kiện phòng bếp có hạn, tuy nướng hơi khét nhưng vẫn ăn được”.

Liên Thanh Châu ngẩn người: “Đây là gì vậy?”

“Bánh sinh nhật đó”, Thẩm Nguyệt nói: “Liên hồ ly, chúc mừng sinh nhật”.

Liên Thanh Châu giương mắt nhìn, ánh mắt dịu dàng giống như ẩn chứa ánh sáng tràn qua, hắn ta hơi lúng túng, bèn cười nói: “Công chúa có lòng”.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn: “Ngươi ngại à?”

Liên Thanh Châu nói: “Bình thường cũng không có ai tổ chức sinh nhật như thế cho ta”.

“Vậy sau này năm nào ta cũng sẽ tổ chức cho ngươi”, ánh nến thấp thoáng trên gương mặt của nàng, thần sắc nàng yên tĩnh, nụ cười xinh đẹp, rất lay động lòng người.

“Tần tướng quân đúng là mắt mù”, Liên Thanh Châu bỗng nhiên nói một câu.

“Hử?”

Liên Thanh Châu thản nhiên nói: “Hắn ta không biết trân trọng công chúa, một người như công chúa chỉ có thể gặp chứ không thể cầu”, hắn nếm thử một miếng bánh gato Thẩm Nguyệt làm cho mình, vị thơm ngon vô cùng.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng: “Chỉ cần mắt ta không mù là được”.

Một bàn bữa tối thịnh soạn như vậy chỉ có hai người ăn, nên Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên ngồi xuống ăn cùng.

Nghĩ đến Tần Như Lương bây giờ chắc đang đói meo bụng, Thẩm Nguyệt liền càng có khẩu vị.

Liên Thanh Châu chia thức ăn cho nàng, đích thân lột tôm cho nàng, không hề để Ngọc Nghiên có cơ hội động vào. Ngọc Nghiên thấy vậy, cảm thấy hai người này dưới ánh nến lại tự nhiên như gia đình.

Liên Thanh Châu nói: “Lát nữa đêm muộn, tại hạ không yên tâm để công chúa tự đi về, hay là công chúa ngủ lại nhà tại hạ, công chúa thấy sao?”

“Cũng hợp ý ta, ta không thích đi đường ban đêm”, Thẩm Nguyệt ăn uống no đủ, híp mắt hưởng thụ.

Ngọc Nghiên bỗng nói: “Công chúa, như vậy không hợp lý đâu ạ”.

Liên Thanh Châu cười: “Ta chỉ suy tính cho sự an toàn của công chúa thôi mà, nếu công chúa muốn về thì tại hạ phái người đưa công chúa về là được”.