Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 82: Phu thê đánh nhau



Khi Tần Như Lương quay đầu lại thì gân xanh đã nổi đầy mặt, nhưng hắn ta vẫn phải buông Thẩm Nguyệt ra.

Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười xấu xa nói: "Để xem ai mất mặt hơn!"

Có một vài người qua đường dừng lại xem náo nhiệt nhưng khi không thấy Tần Như Lương bạo hành thì liền bỏ đi. Sau đó Tần Như Lương cũng không động vào Thẩm Nguyệt nữa.

Thế là Thẩm Nguyệt liền mang theo Ngọc Nghiên đi thẳng.

Tần Như Lương sốt ruột đi theo sau, đột nhiên lạnh lùng nói: "Nhân tình của cô chính là Liên Thanh Châu?"

"Hửm?"

Hai mắt Tần Như Lương rực lửa, hắn ta nói: “Cô và hắn đã tư thông với nhau từ lâu rồi đúng không?”, nói đoạn hắn ta lại cười gằn, chỉ hận không thể dùng hết tất cả những từ ngữ xấu xa nhất trên đời để miêu tả Thẩm Nguyệt: “Ta thật không ngờ khi cô còn là một kẻ ngốc thì đã phóng đãng thấp hèn đến như vậy! "

"Một mặt cô cầu xin hoàng thượng gả cho ta, mặt khác lại tư thông với nam nhân khác sau lưng ta, Thẩm Nguyệt cô đúng là một nữ nhân vừa mưu mô vừa bẩn thỉu không ai bằng!"

Thẩm Nguyệt vẫn bình tĩnh, trong mắt không có chút gợn sóng, nàng nói: "Ngươi có biết trò hề trong miệng ngươi lúc này nghe đáng ghê tởm đến mức nào không? Ngươi không cần làm ra vẻ quan tâm đến chuyện đó trước mặt người khác".

Dứt lời, nàng liền quay đầu tiếp tục bước về phía trước.

Tần Như Lương ở sau lưng vẫn nói: "Sao, cô dám làm mà còn sợ người khác nói ra sao? Đã ôm cái bụng như vậy mà còn không biết kiềm chế, ngày đêm chạy tới nhà nhân tình! Nữ nhân dơ bẩn giống như cô chỉ sợ rằng người bình thường không thể thỏa mãn nổi, chỉ có quỷ mới biết đêm qua các người đã làm gì với nhau, nói không chừng còn vui vẻ đến mức chẳng để ý gì đến cái bụng của mình!"

Thẩm Nguyệt dừng lại.

Ngọc Nghiên tức giận đến mức định quay đầu lại quát nhưng Thẩm Nguyệt đã nắm lấy tay nàng ta nói: "Ta đã nói với ngươi thế nào, chó cắn ngươi chẳng lẽ ngươi sẽ cắn lại chó hay sao?"

Thẩm Nguyệt chậm rãi quay người lại, nhìn Tần Như Lương rồi chế nhạo nói: "Ngươi nói xem ta có quan tâm hay không? Chuyện quanh ta có bao nhiêu đàn ông cũng chẳng liên quan gì tới ngươi, ngươi nghĩ ta còn có thể hồi tâm chuyển ý thích ngươi như trước sao? Ngươi dựa vào đâu mà nói Thẩm Nguyệt ta làm mất mặt phủ tướng quân? Kẻ như ngươi có tư cách gì mà phán xét Thẩm Nguyệt ta có bại hoại hay không?"

Thẩm Nguyệt cười nói: "Nếu như ngươi vội vàng muốn đổ tội tư thông cho thê tử của mình như vậy thì ta cũng không ngại hành xử đúng với tội lỗi mà ngươi gán cho ta!"

Những lời khó nghe mà Tần Như Lương vừa nói ra khá nhỏ, người trên phố không thể nghe thấy được rõ ràng.

Mọi người qua lại chỉ nghĩ rằng phu thê nhà này đang giận dỗi nhau mà thôi.

Nhưng hắn ta thật sự muốn làm bẽ mặt Thẩm Nguyệt, bản thân hắn ta không vui thì hắn ta cũng không muốn nhìn thấy Thẩm Nguyệt được vui vẻ, chỉ cần có thể khiến cho nàng cảm thấy nhục nhã một chút thì trong lòng của hắn cũng sẽ cảm thấy thoải mái hơn!

Tuy nhiên, hắn không ngờ da của Thẩm Nguyệt dày như tường đồng vách sắt.

Thẩm Nguyệt tiếp tục ngẩng cao đầu bước đi trên phố, nàng vẫn đang mang mạng che mặt.

Không ngờ Tần Như Lương lại đột nhiên giơ tay kéo toạc mạng che mặt của nàng xuống khiến cho gương mặt có vết sẹo lớn bị người ngoài đường nhìn thấy.

Tần Như Lương tiếp tục châm chọc nói: “Nữ nhân xấu xí như cô dựa vào thứ gì để quyến rũ nam nhân khác?”, hắn ta khinh thường nhìn Thẩm Nguyệt, nhếch miệng cười nói tiếp: "Dựa vào thân thể này của cô sao?"

Đôi mắt Thẩm Nguyệt như sâu hơn, không có ánh sáng nào có thể xuyên qua được sự âm trầm trong ánh mắt của nàng.

Xung quanh có không ít người dừng lại xem náo nhiệt.

Thẩm Nguyệt đứng trước mặt Tần Như Lương, ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Một lúc lâu sau nàng đột nhiên giơ tay ra, một tay nắm lấy tóc sau vai của Tần Như Lương rồi kéo mạnh xuống.

Bàn tay nhỏ thon dài của nàng dùng lực cực mạnh, đến mức gân tay nổi hết cả lên. Nàng giống như đang nhổ cỏ, chỉ hận không thể nhổ hết tóc của Tần Như Lương xuống.

Hành động này vô cùng bất ngờ khiến cho Tần Như Lương không dự đoán được, hắn ta không ngờ nàng lại dám ra tay giữa đường, bây giờ nàng đã thành công nắm lấy đầu của hắn ta, hắn ta không thể không cúi đầu trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt nói: "Buông tay ra!"

Thẩm Nguyệt giả điếc, khẽ hất cằm nhướng mày, thản nhiên nói với hắn ta: "Tần tướng quân, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết ta dựa vào cái gì để quyến rũ nam nhân".

Sau đó nàng lại siết chặt nắm tay, dùng hết sức bình sinh đấm vào một bên mặt của Tần Như Lương.

Một quyền của nàng đã đấm trúng mặt của Tần Như Lương khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều phải hít vào một ngụm khí lạnh.

Nàng phải dùng bao nhiêu lực mới có thể đấm một nam nhân cao lớn như Tần Như Lương phải lảo đảo đứng không vững.

Phụ nữ có thai đúng là không thể trêu vào. Đam Mỹ Trọng Sinh

Đặc biệt là đối với một người phụ nữ mang thai như Thẩm Nguyệt, nàng sẽ không lãng phí thời gian nói nhưng chuyện vô nghĩa, cần gì thì cứ nói chuyện bằng quyền cước là được!

Khóe miệng Tần Như Lương lập tức rách ra, chút máu đỏ sậm theo khóe miệng chảy xuống.

Hắn ta bị một quyền của Thẩm Nguyệt đấm đến mức đầu óc ông ông, hoa mắt chóng mặt.

Thẩm Nguyệt lắc lắc nắm tay, nhìn thấy nắm tay công chúa đỏ bừng, Ngọc Nghiên đau lòng nói: "Công chúa, người có đau không?"

Thẩm Nguyệt khẽ đẩy tay Ngọc Nghiên ra, nhìn thẳng Tần Như Lương nói: "Đứng một bên cho ta, cẩn thận một lúc sau ngươi sẽ bị thương".

Sau đó nàng lại tiến về phía trước, thừa dịp Tần Như Lương còn chưa tỉnh táo nàng đã thuận tay lấy một chiếc bình hoa bằng sứ trên quầy hàng bên cạnh đập thẳng lên đầu Tần Như Lương mà không hề chớp mắt.

Phiên chợ sáng vốn rất ồn ào náo nhiệt bây giờ lại đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường.

Tất cả đều bởi vì đôi phu thê này đánh nhau ngoài đường.

Thẩm Nguyệt nói: "Tần Như Lương, nghe bà nói đây, cho dù bà đây mang tiếng xấu khắp thiên hạ thì chỉ cần ta không liên quan gì đến Tần Như Lương ngươi thì ta vẫn sạch sẽ hơn ngươi!"

Khi chiếc bình hoa giáng xuống thì Tần Như Lương đã đưa tay lên chống đỡ, những mảnh sứ vỡ tung tóe khắp đất, chính hắn ta cũng bị cắt trúng tay chảy máu.

“Thẩm Nguyệt, cô chán sống rồi sao?”, Tần Như Lương đưa tay sờ lên mặt, vô tình chạm vào mảnh sứ, sau đó lại liên tục phất tay phủi các mảnh sứ vỡ.

Hắn ta sắp nổi trận lôi đình.

"Chán sống? Để ta cho ngươi thấy thế nào mới là chán sống", gương mặt Thẩm Nguyệt không hề biến sắc, nàng hô lên: "Ngọc Nghiên, đến giúp ta!"

Ngọc Nghiên đỡ nàng tiến lại gần Tần Như Lương thêm mấy bước, trong lúc Tần Như Lương còn đang phủi đống lộn xộn trên người, nàng ta liền hơi ngả người ra sau rồi hung hăng giơ chân đá Tần Như Lương ngã xuống đất một lần nữa.

Tần Như Lương chưa bao giờ bị một nữ nhân nào làm nhục ngoài đường như thế này.

Tuy nhiên, ngay khi tình huống sắp vượt ra ngoài tầm kiểm soát thì Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương đột nhiên đều giật mình sững sờ.