Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 85: Hạc giấy



Tần Như Lương trợn mắt: “Cô giữ lại thứ này làm gì?”

“Chuyên trị đám gà và chó ngông nghênh”.

Lửa giận của Tần Như Lương lại tăng lên vùn vụt: “Khi ta còn nhẹ nhàng khuyên bảo, chớ có không biết điều! Ép ta phải động tay phải không!”

Thẩm Nguyệt thong dong hỏi: “Ngươi đưa ra một lý do thuyết phục để ta không giao nó cho ngươi không được?”

“Đây là manh mối để truy tìm hung thủ”.

Thẩm Nguyệt bật cười, tiện tay cuốn lấy lọn tóc dính bên môi và nói: “Liên quan gì đến ta? Hung thủ có tới để giết ta đâu? À, lần sau hung thủ còn tới, chưa biết chừng ta còn phải mời kẻ đó ăn bữa cơm, bởi vì hắn làm quá tốt đó!”

“Thẩm Nguyệt, cô mong ta chết đến thế à?”, ánh mắt Tần Như Lương tối đi.

Thẩm Nguyệt phe phẩy tà váy, nheo mắt nói: “Sao có thể chứ, nếu ta mong ngươi chết đi là ngươi có thể chết ngay được, làm sao ngươi còn đứng đây nói chuyện với ta?”, nàng tỏ ra bỡn cợt: “Lý do này không thuyết phục nổi ta, ngươi còn gì khác không?”

“Phi tiêu này được dùng để giết ta, cô cảm thấy ta có nên xem xét nó không?”

“Hả, trên này khắc tên ngươi à? Ngươi đừng nói rằng đây lại là đồ trong phủ tướng quân của ngươi nhé?”

Thẩm Nguyệt bồi thêm: “Khi ấy mảnh phi tiêu này được cắm trên tấm gỗ, ai lấy nó trước thì nó thuộc về người đó. Khi ấy ngươi sợ chết nên không cầm, ta tự cầm về làm sạch, ngươi lại muốn đòi? Tần tướng quân, sao ngươi cứ mãi chỉ trích người khác làm ngươi mất mặt chứ, bản thân ngươi có cần thể diện đâu!”

Tần Như Lương nghiến răng, tại sao hắn ta lại có ý định trao đổi tử tế với nữ nhân này? Đúng là phí nước bọt!

Thấy Tần Như Lương định xông tới ra tay giật lấy, Thẩm Nguyệt bình tĩnh giao phi tiêu cho Ngọc Nghiên và dặn dò nàng ta: “Cầm vào bên trong, ném xuống cái bô dưới chân giường ta. Nếu tướng quân muốn đi moi bồn tiểu thì đưa cho tướng quân moi”.

Tần Như Lương tức đến xanh cả mặt: “Thẩm Nguyệt!”

Thẩm Nguyệt gảy gảy lỗ tai, cười tươi hớn hở: “Muốn hả?”, nàng giơ một ngón tay lên: “Một ngàn lượng, ta sẽ bán nó cho ngươi”.

Tần Như Lương tức quá bật cười: “Cô đúng là sư tử ngoạm! Muốn tiền đúng không, ta đã chi cho cô rồi”.

Thẩm Nguyệt chớp chớp mắt: “Lúc nào cơ?”

“Không phải nói phu thê sở hữu chung tài sản sao, của cô là của ta. Ngay ban nãy ta đã vô hình chi cho cô một ngàn lượng rồi, bây giờ lại quay về kho của ta”.

Đầu óc Tần Như Lương cũng khá lắm, nhưng quá vô liêm sỉ.

Để đối phó với loại người này, ngươi không thể đọ liêm sỉ với hắn ta, chỉ có thể đọ xem ai vô liêm sỉ hơn.

Thẩm Nguyệt nói: “Nực cười ghê, ta từng nói của ngươi là của ta, nhưng ta từng nói của ta là của ngươi bao giờ? Của ta vẫn là của ta!”

Tần Như Lương hết cách, hắn ta không cãi nổi nàng, nhưng động tác lại chậm mất một bước.

Khi ấy hắn ta thấy Ngọc Nghiên cẩn thận xách một cái bô ra, ném phi tiêu vào trong ngay trước mặt Tần Như Lương.

Thẩm Nguyệt bóp mũi phẩy phẩy tay cho bớt mùi: “Ngọc Nghiên, tặng bô cho tướng quân”.

Tần Như Lương lùi về sau một bước, nghiến răng nghiến lợi rặn ra một chữ: “Cút!”, sau đó hắn ta quay người, giận dữ phất tay áo sải bước bỏ đi.

Hắn ta vừa ra khỏi Trì Xuân Uyển đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cười sằng sặc không biết thu liễm của Thẩm Nguyệt, giòn giã và sảng khoái, vô cùng dễ nghe.

Nếu không phải vì bụng của nàng đã to lắm rồi, Tần Như Lương gần như sẽ tưởng tượng đến cảnh nàng vừa vỗ vào cửa vừa ôm bụng cười đến khua chân múa tay.

Nữ nhân này!

Tần Như Lương giận thì giận, nhưng hắn ta cũng không có cách nào.

Hắn ta đường đường một tướng quân, chẳng lẽ phải đi moi bô của nữ nhân?

Thế mà Tần Như Lương đi rồi, Ngọc Nghiên lật úp cái bô, đổ phi tiêu ra ngoài. Bên trong sạch sẽ khô ráo, chẳng có gì hết.

Đây là cái bô vẫn luôn dự trữ sẵn trong phòng Thẩm Nguyệt, nhưng nàng không có thói quen thức dậy đi tiểu đêm nên chưa từng dùng tới.

Thẩm Nguyệt đứng ở cửa, dựa người vào cửa cười đến mức ưỡn bụng lên trời. Ngọc Nghiên ở bên cạnh dìu nàng cũng phải cười theo, đứa trẻ ở trong bụng dường như cũng vui lây, thỉnh thoảng còn đạp vài cái.

Hôm đó, khi Hương Lăng tới phòng bếp lấy thuốc bổ cho Liễu Mi Vũ, vừa vặn ngang qua tiền viện, trông thấy một người ngó nghiêng ở phủ tướng quân, bị người canh cửa ngăn lại, định đuổi ra ngoài.

Người đó nói: “Tiểu nhân chỉ là người đưa tin, quan nhân dặn dò phong thư này nhất định phải đưa tới tay phu nhân”.

Kẻ này không thể giao thư cho lính gác để lính gác chuyển hộ, nhưng một người không rõ lai lịch, lính gác làm sao có thể cho hắn gặp phu nhân trong phủ.

Hương Lăng nghe thấy hai chữ “phu nhân” mà dừng chân, bước tới hỏi: “Bức thư này ngươi muốn giao cho vị phu nhân nào?”

Người đưa thư đáp: “Là Liễu phu nhân”.

Hương Lăng lập tức nói: “Ta là nha hoàn bên cạnh phu nhân, ngươi đưa thư cho ta, ta đem về trình cho phu nhân”.

Ngươi đưa thư thấy giao cho nha hoàn cũng đáng tin hơn giao cho lính gác cổng, miễn cưỡng đồng ý.

Hương Lăng đem thư về Phù Dung Uyển, nói với Liễu Mi Vũ: “Phu nhân, có thư của người”.

Liễu Mi Vũ tâm trạng ủ dột, nhất thời không nhớ ra trong kinh còn có ai viết thư cho mình, tiện tay nhận lấy rồi mở ra, sau đó lập tức biến sắc.

Trong phong thư chỉ có một con hạc giấy được gấp rất tinh tế, Liễu Mi Vũ cầm trong tay mà run rẩy. Nàng ta mở to mắt như không thể tin nổi, nước mắt bỗng chốc trào ra.

Hương Lăng ở bên cạnh im lặng, không dám nói nhiều.

Liễu Mi Vũ vội vàng mở con hạc giấy ra, bên trên chỉ để lại tên của một quán trà trong kinh, ngoài ra chẳng có gì nữa.

Quán trà kia là quán trà lâu đời trong kinh thành, Liễu Mi Vũ quen thuộc tới mức không thể quen hơn được nữa. Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, nàng ta ở trong phòng khóc nức nở.

Hương Lăng khuyên can: “Phu nhân, chớ khóc mà hại sức khỏe”.

Hương Lăng không nhìn ra được huyền cơ trong thư, nhưng thấy Liễu Mi Vũ ảnh hưởng lớn như thế, chắc hẳn ý nghĩa không tầm thường.

Liễu Mi Vũ lau nước mắt: “Hương Lăng, bức thư ngày hôm nay, tuyệt đối không được nói với người khác dù chỉ nửa lời”.

“Nô tì biết rồi ạ”.

“Bây giờ tướng quân có ở nhà không?”, Liễu Mi Vũ hỏi.