Tham Tiền, Háo Em

Chương 26: Đồng xu thứ 26



Chu Dĩ không ngờ anh sẽ nói như vậy, cô hất tóc, hỏi: “Không tiện à?”

Lý Chí Thành cào lông mày, vẻ mặt khó xử: “Trước tiên chủ yếu là không để bố mẹ anh biết, người trong vòng của anh bọn họ đều quen biết, nếu công khai sẽ không giấu được.”

Chu Dĩ không hiểu: “Tại sao không thể để bố mẹ anh biết hả, hai chúng ta cũng có phải yêu sớm đâu.”

Dường như ý thức được gì đó, Chu Dĩ rũ mắt xuống: “Có phải bố mẹ anh không thích em không?”

Lý Chí Thành nhanh chóng phủ nhận: “Sao có thể? Ai mà không thích em được chứ?”

Chu Dĩ hơi ấm ức: “Vậy tại sao không thể để bọn họ biết?”

Lý Chí Thành vẫn ậm ừ không nói rõ: “Hiện giờ không tiện lắm, đợi có cơ hội thích hợp hẵng nói.”

Chu Dĩ vùi mặt vào khuỷu tay, chỉ lộ ra đôi mắt: “Nhưng bố mẹ em đều hỏi, bao giờ thì dẫn anh về nhà rồi.”

Lý Chí Thành ngẩn ra, khẽ cười, lại quay lại dáng vẻ không nghiêm chỉnh: “Vậy bây giờ có phải anh bắt đầu chuẩn bị sính lễ rồi không?”

Chu Dĩ đỏ mắt lườm anh, nghiêm túc giải thích: “Chỉ ăn bữa cơm, nói với bọn họ em và anh đang duy trì quan hệ yêu đương ổn định.”

Lý Chí Thành cười gật đầu: “Được, anh biết rồi.”

Trước khi ngủ, Lý Chí Thành nói với Chu Dĩ ngày mai có một cục hàng chuyển phát nhanh, bảo cô nhớ đi lấy.

Chu Dĩ tò mò, hỏi anh: “Đồ gì vậy?”

Lý Chí Thành chỉ nói: “Ngày mai nhìn thấy là biết rồi.”

Ngày hôm sau, điện thoại nhận được tin nhắn nhắc nhở đi lấy chuyển phát nhanh, Chu Dĩ lập tức thay giày chạy tới trạm chuyển phát nhanh.

Một chiếc thùng giấy, cầm lên không thấy nặng lắm.

Chu Dĩ ôm về kí túc xá, dùng dao nhỏ cẩn thận rạch ra.

Bên trong thùng giấy chỉ có một chiếc hộp quà hình trái tim được đóng gói cẩn thận, Chu Dĩ tháo chiếc nơ sau đó mở hộp ra.

Khi nhìn thấy một con thỏ lông xù màu trắng yên lặng nằm bên trong, trái tim Chu Dĩ trống rỗng trong khoảnh khắc, khóe miệng đáy mắt tràn ra ý cười.

Con thỏ này cô nhận ra, cùng một nhãn hiệu với cong cừu lông xù mà cô đưa cho Lý Chí Thành.

Chu Dĩ lấy thú bông ra cầm trên tay vuốt ve, trên người nó còn đeo một chiếc túi chéo nhỏ màu hồng phấn.

Đúng lúc đó điện thoại nhảy ra tin nhắn mới, Lý Chí Thành hỏi cô: Nhận được rồi?

Chu Dĩ trả lời lại bằng một icon hình con thỏ ngng có trái tim trên đỉnh đầu: Nhận được rồi!

Lý Chí Thành lại hỏi: Hôm nay mặc quần áo gì?

Chu Dĩ cúi đầu nhìn một cái, gõ chữ trả lời: Váy liền thân màu tím.

Lý Chí Thành: Được.

Chẳng hiểu anh hỏi cái này để làm gì, Chu Dĩ buông điện thoại xuống, thu dọn vỏ thùng để gọn bên ngoài cửa.

Lúc quay lại, Chu Dĩ load lại một lượt, phát hiện ảnh đại diện của Lý Chí Thành đã thay đổi.

Trước giờ anh vẫn luôn dùng ảnh của Ta Ta làm ảnh đại diện, nhưng hôm nay lại biến thành một con cừu lông xù đeo kính, mặc váy yếm màu tím, ngồi dựa vào chiếc cốc cà phê sứ, bối cảnh sau lưng có thể nhận ra được là bàn làm việc của anh.

Nhịp tim của Chu Dĩ đập nhanh hơn, trực tiếp gửi tin nhắn thoại hỏi anh: “Sao anh lại đem nó đi làm hả!”

Lý Chí Thành trả lời: Không nhìn vật làm sao anh nhớ người?

Chu Dĩ hít sâu một hơi, xoa đôi má đỏ ửng, không chịu yếu đuối trêu lại: Hu hu, ngưỡng mộ nó quá đi ò, có thể đi làm cùng anh.

Cô lại gửi thêm một tấm thỏ ngng đang khóc.

Lý Chí Thành vỗ về cô, nói: Hay là cúp tiết đi, bây giờ anh tới đón em.

Giọng điệu của anh quá nghiêm túc, Chu Dĩ bị anh chọc cười: Làm gì có giáo viên nào cúp tiết chứ? Anh điên rồi sao?

Lý Chí Thành nói: Quả thực nhớ em đến phát điên.

Chu Dĩ cầm điện thoại lăn lộn trên sô pha một vòng, giống như đang giẫm lên đám mây, tâm trạng nhẹ bẫng mà vui sướng, cô giả bộ hiểu chuyện an ủi Lý Chí Thành: Thứ năm sẽ nhanh tới thôi.

Lý Chí Thành trả lời: Làm gì có? Còn phải chín mùa thu nữa kia.

*Ý nói một ngày cách ba thu, 3 ngày là chín mùa thu.

Chu Dĩ cười càng tợn hơn: Cô giáo dạy văn và thầy dạy toán sắp bị anh chọc tức chết rồi.

Lý Chí Thành hỏi: Vậy cô giáo tiếng Anh thì sao?

Chu Dĩ cũng học anh nhấn đúp vào ảnh đại diện, “Bạn đang chọc ông xã đại nhân thân yêu”: Cô giáo tiếng Anh yêu anh chết mất.

Sau đó mỗi một ngày, Lý Chí Thành sẽ đều đặn hỏi quần áo của cô ngày hôm đó, ngay cả phụ kiện cũng không bỏ qua, ngày nào cũng có thể tìm ra cùng kiểu đồ.

Mỗi khi Chu Dĩ ngĩ tới người đàn ông ở trong công ty mặc đồ vest giày da, nhìn có vẻ già dặn trầm ổn, mà ngày nào cũng chơi trò thay quần áo cho cừu lông xù, thì lập tức cười ra tiếng, đáng yêu quá rồi.

Ảnh đại diện của Lý Chí Thành cũng là một ngày thay một lần, bối cảnh vẫn là bàn làm việc của anh, vai chính vẫn là cừu nhỏ, nhưng quần áo mỗi ngày đều khác.

Biết được anh đã mua hết tất cả quần áo có thể mua đều all in rồi, Chu Dĩ tỏ vẻ ghen tị: Cừu sống còn tốt hơn cả người nữa! Ngày nào cũng có người thay quần áo hầu hạ!

Lý Chí Thành gửi một tấm ảnh chụp tủ quần áo cho cô xem, vốn dĩ toàn bộ đều treo đồ vest áo sơ mi hoặc áo nỉ áo thun cua anh, nhưng hiện giờ một nửa đã đổi thành treo đồ nữ đủ loại màu sắc, sau này Chu Dĩ tới đó, quả thực không cần mang theo hành lý nữa.

Anh nói: Vậy chắc chắn vẫn là cừu không bằng người.

*

Buổi chiều thứ năm, tiếng chuông tan học vang lên, Chu Dĩ tạm biệt các sinh viên, xách túi bước ra khỏi phòng học.

“Em kết thúc tiết dạy rồi!”

Lý Chí Thành trả lời cô ngay: Mau qua đây.

Cổng nam trường học, Lý Chí Thành mặc một chiếc áo nỉ màu đen, quần dài cùng màu, chân đeo một đôi giày thể thao màu lam đậm đứng trên phố. Nếu không phải anh đứng cạnh con xe Porsche màu đen, sẽ khiến người khác hiểu lầm anh là một sinh viên đại học trẻ tuổi.

Trông thấy Chu Dĩ, anh giơ tay lên vẫy vẫy, ra hiệu cô mau chạy tới.

Chu Dĩ chạy tới cho Lý Chí Thành một chiếc ôm thật chặt, kiễng chân lên đặt một cái hôn lên cằm anh.

Lý Chí Thành dùng mu bàn tay lau lau, giả bộ dáng vẻ ghét bỏ, nhưng lại ôm cô càng chặt hơn: “Bị sinh viên nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa, cô Chu.”

Cô Chu chẳng thèm để ý: “Các em sinh viên cũng đâu phải không biết.”

Không muốn về Khê thành gấp quá, Chu Dĩ và Lý Chí Thành định ngủ lại Thân thành một đêm, ngày mai sẽ về bằng đường cao tốc.

Lý Chí Thành nói muốn dẫn cô tới một nhà hàng đồ Tứ Xuyên ăn cơm, trên đường, Chu Dĩ báo cáo tình hình công việc tuần sau cho anh: “Thứ bảy em phải đi bổ túc cho Nhạc Phỉ có lẽ không thể qua đó được.”

Lý Chí Thành nhanh chóng nghĩ ra đối sách: “Vậy tối thứ sáu anh tới đây nhé, ở cùng em hết ngày cuối tuần rồi về.”

Chu Dĩ gật đầu, chỉ có thể như vậy thôi.

Lý Chí Thành hỏi cô: “Em phải dạy cô diễn viên đó đến bao giờ?”

“Có lẽ phải đến tháng mười cơ, phải tùy lúc điều chỉnh theo tình hình lịch quay và công việc của cô ấy.”

Lý Chí Thành cũng mới biết cô còn làm gia sư riêng cho Nhạc Phỉ, anh hỏi: “Sao lại muốn tìm công việc làm thêm này cho mình thế?”

Chu Dĩ trề môi: “Lúc đó chẳng phải em sợ không vào được đại học J sao, nếu cứ kéo dài mãi thật không biết bao giờ mới quay về được.”

Lý Chí Thành dùng cánh tay rảnh rỗi xoa đầu Chu Dĩ: “Trương Viễn Chí nói lúc đó, mấy trường đại học ở Bắc Kinh cũng đang tuyển giáo viên mới, sao em không tới đó thử xem?”

Chu Dĩ nhìn anh: “Nhưng em chỉ muốn tới Thân thành thôi.”

Lý Chí Thành hỏi: “Vì sao?”

Chu Dĩ thu tầm mắt về, nhìn dòng xe tấp nập phía trước: “Nếu không phải Khê thành không có trường phù hợp, em đã tới Khê thành rồi.”

Câu trả lời không khớp với câu hỏi, nhưng tâm tư của cô đã rất rõ ràng.

Lý Chí Thành chậm chạp thở ra một hơi, từng cơn sóng cuồn trào trong lòng.

Nhân lúc đèn đỏ, anh dừng xe, giơ tay nắm lấy tay Chu Dĩ, đặt lên trên đùi mình, dùng đầu ngón tay ma sát mu bàn tay cô.

Trời đã chập tối, ánh hoàng hôn ngả về tây, xuyên qua cửa kính chiếu lên bàn tay đang nắm chặt của họ, gương mặt Chu Dĩ chìm trong ánh sáng mờ ảo.

Cô nói: “Lựa chọn trong cuộc đời em, học thuật chắc chắn là vị trí đầu tiên, đây là phương hướng mà em nghiên cứu, thành tựu của em sự nghiệp của em. Cho nên khi ấy có thể tới nước Anh em nhất định sẽ đi, em không thể nào để vuột mất cơ hội tốt như thế được, em không thể tìm thấy một cách cân bằng nào tốt hơn, thực sự rất xin lỗi anh, nói với anh bao nhiêu lời khó nghe như thế. Tới đại học J ngày đầu tiên em đã nghĩ, nếu như lúc đó ở lại trong nước học cao học, hiện tại chúng ta sẽ như thế nào.”

Lý Chí Thành không nói chuyện, chỉ khẽ khàng bóp lấy tay cô.

Chu Dĩ nghiêng đầu qua, đáp lại anh bằng một nụ cười: “Nói thật lòng em rất sợ, sợ anh gặp được người thích hợp hơn em, sợ anh thích người khác, sợ lúc em quay về anh đã kết hôn, cũng có thể đã có con rồi.”

Cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng, giấu đi tất cả chua xót trong lòng.

Chu Dĩ lắc lắc tay anh: “Có hay không? Nhiều năm như vậy chắc chắn đã gặp được rồi, người có thể khiến anh động lòng ấy.”

Lý Chí Thành nhìn qua, anh nhìn chằm chằm vào đáy mắt cô: “Không có.”

Sự kiên định và quyết đoán của anh khiến Chu Dĩ tràn ngập chua xót, cô hít mũi, không tin: “Chắc chắn có chứ.”

Lý Chí Thành nặng nề lặp lại một lần: “Thực sự không có.”

Chuyển sang đèn xanh, Lý Chí Thành buông tay cô ra, tầm mắt nhìn về con đường phía trước.

Ánh hoàng hôn nhạt nhòa khiến anh trông dịu dàng mà không chân thật, tầm mắt của Chu Dĩ trở nên mơ hồ, cảm giác đau đớn chậm rãi lan tỏa trong lồng ngực.

“Rất nhiều người thích mùa hè, cho nên mùa hè năm nào họ cũng thích, đối với bọn họ mà nói, ánh mắt trời vẫn nồng cháy như thế, gió vẫn thổi như vậy là được. Nhưng anh không giống thế, anh chỉ thích mùa hè của năm đó, quá khứ đã là quá khứ rồi, cho nên anh không có cách nào thích được mùa hè khác. Hiểu chưa?”

Vành mắt Chu Dĩ ngập tràn nước mắt, đầu óc cô hiện giờ quay cuồng, hoàn toàn không có cách nào đọc hiểu được, cắn môi lắc đầu.

Lý Chí Thành kiên nhẫn nói: “Đối với anh mà nói, việc yêu thích này, khi gặp được một người nào đó, khi nó thực sự xảy ra thì đã được định nghĩa hoàn toàn rồi. Giống như em nói vậy, anh cũng chỉ thích em mà thôi.”

Đầu óc Chu Dĩ không xoay chuyển được, cô khổ sở nói: “Nhưng mùa hè năm đó chẳng phải đã qua rồi sao?”

Lý Chí Thành nhếch khóe môi: “Nhưng em quay về rồi.”

___Mang theo vô số ngày hè tươi sáng rực rỡ và vô cùng cháy bỏng.

Chu Dĩ không kìm nén được nữa, dùng khuỷu tay che lấy mặt, nhỏ giọng hỏi: “Có thể dừng xe được không anh?”

Lý Chí Thành hỏi: “Sao vậy?”

Âm thanh của Chu Dĩ mang theo tiếng nấc: “Em muốn ôm anh.”

Bàn điều khiển chuyển động, Lý Chí Thành dừng xe bên lề đường, dưới một gốc cây hoa ngọc lan.

Gió vừa thổi, cánh hoa xào xạc rụng xuống mặt kính, giống như một cơn mưa.

Lý Chí Thành đạp phanh xe, anh tháo dây an toàn ra, giang hai tay về phía cô: “Lại đây nào.”

Chu Dĩ nhào vào trong vòng tay Lý Chí Thành, bọn họ ôm chặt lấy nhau trong không gian chật hẹp này, chỉ có đụng chạm vào nhiệt độ cơ thể anh, giờ phút này cô mới cảm thấy chân thực.

Lý Chí Thành vùi hơi thở vào sâu trong mái tóc cô, bờ môi như có như không cọ lên làn da nơi cổ cô.

Chu Dĩ hoàn toàn rơi vào trong thế giới của anh, cô hi vọng thời gian được bấm nút tạm ngừng tại giờ phút này, kéo dài giây phút này cho đến mãi mãi.

Lý Chí Thanh vuốt ve mái tóc cô, hỏi: “Còn em thì sao, sau này có gặp được người khiến em động lòng không?”

Chu Dĩ dụi vào bả vai anh lắc đầu, nói cho anh: “Ngay từ khi bắt đầu thậm chí em không định thích ai, anh vốn dĩ là một ngoại lệ đặc biệt.”