Thẩm Tổng: Chiều Vợ Điên Cuồng

Chương 20: Cuốn đồ ra khỏi đây



Thẩm Phong đưa Mộc Thanh Anh về nhà riêng, người giúp việc cũng cung kính gọi cô một tiếng Thiếu Phu Nhân.

Mộc Thanh Anh nhìn nét mặt họ vốn chẳng thích cô cho lắm, nhưng cô vẫn không phản ánh điều nhỏ nhặt này đến Thẩm Phong, sợ anh sẽ gây khó dễ cho họ.

Cô mang thai nên người rất mệt mỏi, đêm ngủ không ngon giấc, giật mình liên tục. Rất may mắn vì trong thời gian chỉ vừa bắt đầu này, Thẩm Phong rất nhẫn nhịn cô, anh chiều chuộng Mộc Thanh Anh vô cớ. Không hề khó chịu khi giữa đêm bị cô làm cho tỉnh giấc, ngược lại còn dỗ dành vợ bầu.

Mộc Thanh Anh cũng đã nghỉ việc ở công ty, vì đó là đề nghị của mẹ chồng, cô cũng không muốn cãi. Hiện tại cô chỉ ở nhà lo dưỡng thai chứ không làm gì khác.

Hôm nay là tròn một tháng thai kỳ, Thẩm Phong sẽ nghỉ ngày hôm nay để đưa cô đi cùng với mẹ chồng.

Sáng sớm Thẩm Phong đã thức dậy chuẩn bị đồ ăn cho cô, từ ngày Mộc Thanh Anh bầu bì ăn uống khó ăn. Người làm trong nhà nấu những thứ cao lương mỹ vị cô đều nuốt không trôi, nên chính anh đã đích thân học cách nấu đồ ăn vừa có chất dinh dưỡng và ngon cho phụ nữ mang thai.

Thẩm Phong không vội đánh thức cô dậy, vì cả đêm qua Mộc Thanh Anh không hề ngủ, cô đau lưng cả đêm liền thức trắng, hại anh cũng không kém. Nhưng vì có lịch khám thai nên buộc anh phải dậy sớm.

- Anh làm gì vậy?

Mộc Thanh Anh kéo ghế bàn ăn ngồi xuống.

Thẩm Phong chậm rãi đặt tô cháo yến lên bàn. Từ lúc anh nấu đồ ăn cho cô đến bây giờ, anh để ý Mộc Thanh Anh chỉ thích mỗi món này. Nên cách vài bữa anh sẽ nấu một lần.

- Mau ăn rồi chuẩn bị đi khám

Thẩm Phong vừa nói vừa cởi tạp dề, giọng nói ôn nhu đến lạ thường.

Người giúp việc qua lại trong nhà đều nhìn anh với con mắt kì lạ, cậu chủ trong mắt họ chưa bao giờ như vậy cả. Thế mà đối với Mộc Thanh Anh này lại vô cùng dịu dàng.

Bọn họ nói ra đều xem rẻ Mộc Thanh Anh, từ ngày cô đặt chân vào ngôi nhà này không một ai ưa lấy cô, bọn họ cho rằng Mộc Thanh Anh là hạng gái rẻ tiền trèo cao nên mới mang dòng máu nhà họ Thẩm, nhưng những lời lẽ cay nghiệt đó, cô không hề nghe được nên bọn họ cũng không phải sợ.

Chỉ có quản gia và cô gái phụ trách lo cho Mộc Thanh Anh là quý mến cô, Thu Liên là cô gái trẻ tuổi nhất trong số những người giúp việc trong nhà này. Cô gái đó cũng là người giúp đỡ cô nhiều nhất trong thời gian cô mang thai khó tính.

- Vừa miệng em không?

Thẩm Phong hỏi bừa một câu

- Rất ngon

Mộc Thanh Anh vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi, không phải vì cô nịnh hót, nhưng phải công nhận tài nấu nướng của anh không thể phủ nhận.

Bụng chưa lớn nên việc di chuyển rất dễ dàng, Mộc Thanh Anh ăn xong cũng đứng dậy đi về phòng. Càng ghét cô thì cô sẽ cho họ ghét cô hơn, Mộc Thanh Anh chưa bao giờ biết sợ, chỉ sợ những lời đem pha của xã hội. Tiếng nói ở xã hội thật sự rất đáng sợ

- Hứ, cô ta nghĩ cô ta là ai? Cũng chỉ là hạng điếm rẻ tiền tìm cách trèo lên giường của thiếu gia rồi bước chân vào cái nhà này vì gia sản thôi.

Một người giúp việc nhìn thấy cô đã khuất bóng, liền lên tiếng mỉa mai, dùng lời nói hết sức cay nghiệt để hạ thấp Mộc Thanh Anh.

Hai nữ giúp việc vừa xỉa xói vừa thái độ, nhưng dù có nói đến đâu bọn họ cũng phải dọn dẹp đồ ăn mà cô đã dùng bữa xong.

Thu Liên là nữ hầu thân cận của Mộc Thanh Anh, nghe được liền đi đến nắm lấy bả vai của cô gái kia xoay mạnh lại.

Chát

Tầm Nhu trợn mắt nhìn Thu Liên, tay ôm một bên má.

- Sao mày dám đánh tao?

Tầm Nhu nghiến răng nói, cô gái còn lại cũng sợ quá nên chuồng đi mất, ở lại đối đầu với người thân cận với chủ nhà này cũng không tốt.

- Nếu tôi còn nghe cô nói lời nào không hay về cô chủ, thì đừng trách tại sao ngày mai nắng sớm đẹp trời, Tầm Nhu cô sẽ phải cuốn đồ ra khỏi đây.

Thu Liên trừng mắt nói, xỉa tay thẳng mặt đối phương.

Tầm Nhu hậm hực, miệng cứng ngắc chẳng cải được lời nào. Nhất thời bị quê liền bỏ đi chỗ khác.

Thu Liên quay người liền bắt gặp ánh mắt của Thẩm Phong, cô ấy giật bắn người. Nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, cô bênh nữ chủ của mình có gì là sai đâu chứ? Làm sao phải sợ.

- Có chuyện gì giữa cô và cô ta?

Giọng nói trầm thấp vang lên, lọt vào tai Thu Liên đến mức sởn cả gai óc.

- Dạ cậu chủ, Tầm Nhu không biết trên dưới, tôi chỉ dạy dỗ cô ta để sau này không còn tái phạm.

Thu Liên cuối mặt, ánh mắt đáng sợ kia có cho tiền cũng không dám nhìn thẳng vào.

Thẩm Phong chỉ gật đầu, quay người rời đi, bọn họ có ngốc cũng không phải không biết, Thẩm Phong anh nghe được cuộc ẩu đả vừa rồi. Những lời phỉ báng dành cho Mộc Thanh Anh thốt ra từ miệng Tầm Nhu anh nghe không sót một chữ.

Anh chỉ im lặng, quay người về hướng cầu thang đã bắt gặp Mộc Thanh Anh chuẩn bị xong.

- Đi thôi

Mộc Thanh Anh lên tiếng, bước chân xuống đi ra cửa lớn, Thẩm Phong gật đầu theo sau. Đi ngang còn phóng cho Tầm Nhu một ánh mắt giết người, cô ta đang tưới cây không khỏi ớn lạnh. Rõ là trời đang u u, không mát cũng không nóng.