Thám Tử Địa Ngục

Chương 27: Kết nghĩa huynh đệ



La Giang Nam đi vào sâu trong núi thấy rất nhiều quái thú nguy hiểm. Sau một lúc, đám quái thú đều đã bị hắn giết. La Giang Nam giết xong quái thú thì nhìn thấy một loại cây phát sáng.

La Giang Nam:“đây là Thương Lam Sắc chuyên dùng để trị thương mà. Giá trị của Thương Lam Sắc này cũng rất lớn. Hôm nay đúng là ngày may mắn”

Hắn đi lại nhổ cây đó ra rồi đi tiếp, La Giang Nam đi đến một hang động rất lớn,ngoài cửa hang có rất nhiều xác chết. La Giang Nam đi vào hang động. Bên trong hang động này có một con quái vật khổng lồ đang ngủ say. La Giang Nam đi nhẹ nhàng để không đánh thức con quái thú đó nhưng con quái thú đó đột nhiên mở mắt ra tấn công La Giang Nam. Hắn bị tấn công bất ngờ không né kịp nên đã bị trọng thương rất nặng.

Khổng Thiên:“loài người thật to gan dám đến phá giấc ngủ của bổn tôn”

La Giang Nam:“tôi với ngài không thù không oán…Tôi vì không muốn làm ngài tỉnh giấc nên mới đi nhẹ nhàng để ngài có một giấc ngủ bình yên…Tôi thật sự không muốn đánh thức ngài”

Khổng Thiên:“loài người là lũ khốn nạn, gian trá và đầy mưu kế. Sao ta có thể tin được ngươi?”

La Giang Nam:“tôi đủ mạnh để đánh bại ngài. Nếu tôi muốn đánh thức ngài thì ngài đã bị thương rất nặng rồi”

Khổng Thiên:“ha ha chỉ là một loài người nhỏ bé mà cũng muốn làm bổn tôn bị thương. Loài người thật to gan”

quái thú nói xong liền lao đến tấn công La Giang Nam. La Giang Nam dùng một quyền đánh vào quái thú làm cho cả hang động phải rung chuyển. Quái thú bị trọng thương không thể đứng dậy được.

Khổng Thiên:“không thể nào…Chỉ một quyền của hắn mà đã làm ta không thể đứng dậy được.Tên loài người kia, ngươi thắng bổn tôn rồi, muốn giết thì hãy giết đi, đừng để bổn tôn có cơ hội sống sót nếu không người chết sẽ là ngươi”

La Giang Nam:“ta không phải kẻ thù của ngài. Sao phải giết ngài? ta đã nói rồi mà ta không có muốn gây thù với ngài. Ngài nằm yên đó để ta trị thương.”

La Giang Nam nói xong lấy cây Thương Lam Sắc bỏ vào vết thương của quái thú. Một lúc sau, vết thương của quái thú đã hồi phục.

Khổng Thiên:“ngươi thật sự trị thương cho ta sao? hay ngươi muốn thứ bảo vật nào đó từ bổn tôn?”

La Giang Nam:“tôi không cần bảo vật của ngài. Tôi chỉ muốn được làm huynh đệ của ngài thôi.”

Khổng Thiên:“ngươi thật sự chỉ muốn làm huynh đệ với bổn tôn sao?”

La Giang Nam:“đúng vậy”

Khổng Thiên:“vì ngươi đã giúp bổn tôn nên bổn tôn sẽ làm huynh đệ với ngươi.”

La Giang Nam:“đa tạ ngài”

Khổng Thiên:“ta là Khổng Thiên là quái thú trong truyền thuyết nhưng vạn năm về trước cả tộc Khổng Thiên của ta đều bị diệt chỉ còn lại ta và vài loài thú mạnh mẽ khác tồn tại. Vì trận chiến vạn năm trước nên sức mạnh của ta ngày càng yếu đi và trở thành cuồng nộ thú như hiện tại”

La Giang Nam:“Ta gọi huynh là Khổng huynh có được không?”

Khổng Thiên:“tất nhiên là được. Tiểu đệ tên gì?”

La Giang Nam:“đệ là La Giang Nam, huynh có thể gọi ta là La đệ cũng được”

Khổng Thiên:“được rồi, ta sẽ gọi đệ là La đệ. Mà La đệ sao lại đi vào ngọn núi nguy hiểm này”

La Giang Nam:“đệ muốn tìm một bảo vật cổ đại ở trong ngọn núi này. Khổng huynh có biết bảo vật này nằm ở đâu không?”

Khổng Thiên:“ta tất nhiên biết rồi, nhưng muốn lấy được bảo vật đó thì rất khó khăn. Có muôn trùng nguy hiểm xung quanh bảo vật đó. Đệ có muốn mạo hiểm đi lấy không?”