Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 103: Vậy ta càng điên cuồng hơn ngươi



Kiếm khí trong kinh mạch vận chuyến, giữa mưa rào nổ tung, kiếm khí liên tục chất chồng thành mười đạo.

Lấy đao chất chồng thành kiếm khí.

Xì xì!

Con hành thi dẫn đầu bổ nhào tới bị chém làm hai nửa, nhưng mà kiếm khí vẫn chưa biến mất, một đường chém xuống.

Hai con, ba con, năm con… Mười con…

Một chiêu kiếm chém hết mười con hành thi.

Cho dù là Sa Di đứng trên nóc nhà cũng không khỏi co rút con ngươi.

“Kiếm khí của kẻ này, thật sự bá đạo!”

Sa Di thở hắt ra một hơi.

Nhưng mà chuông bạc trên tay ngày càng đong đưa mạnh hơn, thế nhưng, kiếm khí như vậy… Ngươi có thể chém ra được mấy đao!

La Hồng không tiếp tục rót kiếm khí vào bên trong trường đao nữa, bởi vì hắn hiểu rõ nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì sớm muộn gì kiếm khí của hắn cũng sẽ tiêu hao hết.

Ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn bầu trời tối om không ngừng đổ cơn mưa.

Rốt cuộc Trần quản gia đã xảy ra chuyện gì?

La phủ sẽ có chuyện gì sao?

Không biết vì sao trong lòng La Hồng có chút lo lắng.

Tiếng rống giận dữ của hành thi nổ ‘âm vang.

Tiếng rít gào của Quỷ Sát mang theo âm khí dày đặc đáng sợ, áp sát vào người La Hồng.

Đột nhiên La Hồng đứng thẳng người, nhìn Quỷ Sát đang đánh tới trước mắt này, đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy mặt Quỷ Sát.

Sát châu trong đan điền cuồn cuộn chuyển động, Quỷ Sát này dường như trong chớp mắt… Đã bị tan biến như băng tuyết.

Bên ngoài.

Mưa rào rơi xối xả ập lên chiếc nón rộng vành.

Mà những gã tà tu đội nón rộng vành trên đầu kia, nhìn chằm chằm Quỷ Sát trong chớp mắt bị đánh tan, hít sâu vào một hơi.

“Khí Chính Dương thật mạnh mẽ… Không hổ là tấm gương chính nghĩa của huyện An Bình, một thân chính khí, quỷ thần khó xâm!”

“Khí Chính Dương của hắn quá mạnh mẽ, giống như mặt trời chói lọi chiếu khắp nơi, thu hồi Quỷ Sát lại đi, nếu không sẽ bị chính khí gột sạch hết tất cả.”

Trong lòng từng gã Tà tu đưa ra quyết định.

Mà ở trước cửa hàng thịt heo.

Sau khi La Hồng hấp thu khí Tà Sát của mấy con Quỷ Sát xong thì rõ ràng cảm nhận được Sát Châu lại lớn hơn một vòng.

Đáng tiếc mấy gã Tà tu kia đã thu hồi lại Quỷ Sát rồi, nếu không… Những Quỷ Sát này, tới bao nhiêu hắn sẽ ăn hết bao nhiêu!

Ầm!

Hành thi bay nhào tới.

La Hồng không tiếp tục chống đao nữa, bàn tay nắm chặt chuôi đao dựng thẳng trước người, giây phút khi ngón tay thon dài chạm vào chuôi đao buộc vải, áo trắng trên người bị mưa dội thấm đẫm dính sát vào thân thể đột nhiên bị chấn động, vò số giọt mưa bị bắn nát thành sương mù mông lung.

Vẻ mặt của La Hồng lạnh lùng, bước chầm chậm bên trong cơn mưa rào.

Vừa bước ra một bước, vừa giơ trường đao trong tay lên, đánh nát từng hạt mưa một.

Thoải mái khua đao bước đi, thân đao vuốt nhẹ qua hạt mưa, phát ra tiếng ong ong, giống như như một cái roi thép gào thét chuyến động, bọc lấy hạt mưa, đập gió lạnh quất ra tiếng phù phù.

Xung quanh trường đao bọc đầy kiếm khí, khuỷu tay phải đè xuống một chút, một con hành thi nữa bị đánh nát, đao và chân, mấy con hành thi bị đánh bay, giống như cái máy xay gió chuyển động trong màn mưa, cuối cùng mạnh mẽ đập xuống đất, nước bùn bắn lên hai thước.

La Hồng lấy đao làm roi, không ngừng quất ra, mỗi lần quất ra mang theo kiếm khí bá đạo, vì thế nên sức mạnh lực nặng.

Thế nhưng mỗi một con hành thi bị đao đánh bay thì đều sẽ quét xung quanh ra một mảng trống không, làm cho La Hồng không đến nỗi bị hành thi bao vây ngay lập tức.

Lấy kiếm khí điều khiển đao, đúng lúc này, tinh thần của La Hồng cực kỳ chăm chú, bởi hắn biết mình thiếu kỹ xảo thực chiến, vừa hay có thế thông qua cuộc chiến lần này với hành thi, rèn luyện bản thân.

Rốt cuộc La Hồng cũng cảm nhận được sự mệt nhọc, cho dù là Võ tu Thất phẩm như Triệu Đông Hán thì chém hết hai trăm con hành thi còn mệt thành đống bùn nhão, chứ huống chi là La Hồng.

Rất nhanh, La Hồng bắt đầu thở dốc, trong động tác xuất hiện lỗ thủng, một đống hành thi bố nhào lên.

Vây chặt hắn không còn một giọt nước lọt qua.

Bên trên nóc nhà.

Sa Di thấy La Hồng lấy hành thi của lão ta để luyện kiếm, vốn dĩ rất tức giận, nhưng thấy cảnh này thì trong lòng lại thấy vui vẻ.

“Ngay cả Võ tu khí huyết tràn trề gặp phải vây đánh từ đại quân hành thi của bần tăng còn khó mà kéo dài được, ngươi chỉ là một Kiếm tu Bát phẩm, dám hung hăng như vậy… Điếc không sợ súng.”

“Các con yêu, phân thây hắn cho ta

đi!”

Tia ác độc trong con ngươi của Sa Di cực mạnh.

ở trên nóc nhà, chân trái chân phải thi nhau nhảy lên, một bên lung lay chuông bạc.

Chuông bạc vừa phát ra tiếng, tách mở màn mưa chấn động thành từng đoàn phấn mưa như sương.

“Như vậy?”

“Cúng xứng một người thành quân? Nực cười, quá nực cười!”

Sa Di cười to.

Bất chơt.

Những hành thi xếp hàng như La Hán, ngăn chặn La Hồng chợt chấn động, đầu tiên là nước mưa nổ tung, sau đó, chính là… Từng con hành thi bị sức mạnh xốc lên.

Một luồng kiếm khí nở rộ như hoa, theo động tác khua đao bắn ra toàn bộ.

La Hồng cong lưng, loạng choà loạng choạng, áo trắng trên người đẫm máu, trên mặt không biết từ khi nào đã đeo nửa tấm mặt nạ tươi cười, tóc đen biến thành tóc bạc, một tay cầm đao, nước mưa hội tụ theo đường nét mặt nạ và cằm chảy xuống thành hàng.

Sa Di híp mắt, không nói gì, chuông bạc lại đong đưa, sát ý như bay đố ập xuống.

Giữa đường Địa Thử, từng hàng hành thi, lại nhiều thêm, giống như cá diếc vượt sông, khí Tà Sát nồng nặc hòa vào nước mưa đập xuống mặt đất, bốc lên âm khí dày đặc, làm cho cả con đường Địa Thử như hóa thành con đường xuống suối vàng.

Hửm?!

Sa Di đứng trên nóc nhà nhìn thấy biến hóa của La Hồng thì phút chốc hơi thay đổi sắc mặt, chợt có một cảm giác đè nén không tên kéo tới.

“Ngươi rất điên?”

“Vậy ta còn điên cuồng hơn cả mi.”

Tiếng cười của La Hồng nổ tung.

La Hồng đeo nửa bên Mặt Nạ Tà Quân mỉm cười, đứng thẳng người, phóng túng tự do đứng yên trong màn mưa.

Sau nhìn qua con đường đầy hành thi, nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua màn mưa không ngừng ập xuống, nhìn chằm chằm Sa Di đang đong đưa chuông bạc, nhếch miệng…

“Một người thành quân của bản công tử… Muốn xem?”

Sau đó cũng không đợi Sa Di phản ứng lại.

La Hồng duỗi hai tay ra, lấy mưa rơi trong trời đất làm biểu diễn, giống như một cuộc chỉ huy dung hòa âm thanh của trời đất.

Một tay cầm đao, một tay giơ lên.

Theo tiếng cười trầm thấp, mở miệng.

“Đứng dậy!”

Mưa rào trong trời đất dường như cũng vào đúng lúc này, yên tĩnh trở lại.

Hành thi lít nha lít nhít trên đường Địa Thử chợt không nghe theo chỉ dẫn của chuông bạc nữa, thân thể cứng đờ.

Sau đó, bên trong ánh mắt khó tin của Sa Di và mấy gã Tà tu.

Bên trong chiếc bóng của mỗi một con hành thi, đều có một bóng đen nhúc nhích bò lên.

Giống như từng quỷ ảnh lạnh lẽo, đứng lặng lẽ sau lưng hành thi.