Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 117: Thiên phú kiếm đạo thật sự (1)



Tuy rằng Tắc Hạ Học Cung này lấy Nho tu làm chủ, thế nhưng vẫn là nơi thu nhận nhân tài khắp mọi nơi, từ lâu đã trởthành nơi cho thiên tài nối danh cạnh tranh.

Hiện giờ, thái tử Hạ Cực lại đáp ứng yêu cầu này của La Nhân Đồ, đem thánh địa bực này lập ở huyện An Bình.

Cái huyện An Bình nhỏ bé, có tư cách gì mà có được Tắc Hạ Học Cung?

Việc làm này của La Nhân Đồ, xem như chọc giận toàn bộ văn nhân sĩ tử trong kinh thành, tiếng chửi rủa càng ngày càng nhiều thêm như tuyết bay trong trời đòng giá rét, tấu chương muốn làm thái tử thay đổi tâm ý lại càng ùn ùn không dứt.

Nhưng mà, một chiếu lệnh từ thâm cung truyền ra, hoàn toàn chặn miệng mọi người.

Dưới tường son của hoàng thành Thiên An, thanh âm bánh xe nghiền đất đá nhè nhẹ vang lên.

Một chiếc xe ngựa an tĩnh dừng lại, xa phu xe ngựa là một vị nho sinh trung niên áo xanh. Nho sinh xốc lên vải mành của xe ngựa, đế lộ một vị lão nhân tóc bạc đầy đầu bên trong thùng xe.

“Phu tử, thái tử hạ lệnh, Tắc Hạ Học Cung lập ở huyện An Bình, chúng ta thật sự cứ để như thê’ sao?” Nho sinh trung niên áo xanh hỏi.

Lão nhân trong xe ngựa cười cười: “Hạ hoàng bế quan không chịu ra, lệnh kia của thái tử chính là lệnh thiên tử, cứ theo đó mà làm.”

“Hành động này của La Nhân Đồ quả thực khiến người ta nhìn không thấu, nhưng là nghĩ lại mới thấy, có lẽ là hắn vì con trai cùng con gái mà tạo ra một cơ hội. Con gái La Nhân Đồ kia mới năm tuổi, đó là hắn vì con trai mà chuấn bị.”

“La Nhân Đồ đây là muốn bồi dưỡng con mình trở thành chân long.”

Lão nhân vuốt râu cười cười, trong ánh mắt mang theo vài phần ý vị thâm trường cùng với tò mò.

“Đứa con này của hắn, nghe nói tới mười bảy tuổi vẫn nuôi dưỡng bình thường. Hiện giờ tu hành đơn giản, sao có thế chịu được áp lực của những thiên tài yêu nghiệt tại Tắc Hạ Học Cung. Sợ là sẽ bị đè bẹp

“Ông ta đây là muốn đấy con mình vào trong hố lửa, ông ta quá xem trọng con của mình rồi.”

Nho sinh lam bào vẫy vẫy tay.

Trong xe ngựa, lão nhân nhẹ gõ thùng xe: “Ngươi phải nên sửa lại cái tật kiêu căng ngạo mạn kia đi. Học đạo phải biết trước biết sau. Mở ra thiên môn, học hỏi tiền bối, tích lũy thêm được nhiều điều.”

“Thiên bảng trên Chiến Bảng của Đại Hạ, Đại sở, Đại chu thậm chí Kim Trướng Vương Đình, ví dụ như vậy còn thiếu sao?”

Thần sắc nho sinh áo xanh tức khắc khẽ biến, không nói một lời.

“Đi thôi, dọn dẹp, chuẩn bị xuôi nam đến thăm thú huyện An Bình kia.”

Lão nhân buông vải mành xe ngựa xuống, nói.

Trấn Bắc vương phủ.

Thân ảnh cản lại La Hậu trên phô’ đang đứng lặng trong đình viện. Một thân ảnh tuổi già sức yếu, ngồi ngay ngắn trong sân vắng, trong đình có một bàn cờ, từng quân đen trắng được hạ xuống.

Nghe bóng đen kể lại, lão giả mới từ từ ngấng đầu.

“Tiểu tử La Hậu này, việc bảo nó tai xuất đến trấn thủ Tắc Bắc khiến oán niệm nó mãi chưa tan, nhưng cũng xác thật là lão phu thiếu nợ nó.”

Ngay sau đó, đôi mắt lão nhân như phát sáng.

“Theo lão phu biết, dựa vào tính tình tiểu tử La Hậu kia, nếu có con nối dõi là người bình thường, vậy sẽ cho con nó cả cuộc đời bình phàm. Nếu là con nối dõi có thiên phú yêu nghiệt, thì sẽ không tiếc thứ gì để bồi dưỡng nó. Nếu là tôn nhi kia của ta thực sự bình thường, La Hậu tuyệt đối sẽ không nghênh ngang vào kinh, dùng tư thái gần như ép bức bắt thái tử di dời Tắc Hạ Học Cung đến lập ở huyện An Bình.”

“Tắc Hạ Học Cung chuyển đến huyện An Bình, đây chắc là muốn tạo cho tôn nhi ta áp lực ngập trời.”

“La Hậu đây là tính toán bồi dưỡng tòn nhi kế thừa thống lĩnh ba mươi vạn thiết kỵ La gia phía Bắc chăng?”

Lão giả thì thào.

Người đến báo cáo mọi chuyện vẫn đứng thẳng tắp ở nơi xa, không dám thở mạnh.

“Chẳng lẽ tôn nhi kia của ta có chân long chi tư (1)?!”

(1)Chân long chi tư: tư thái của rồng chân chính. Ý nói La Hồng có tư chất yêu nghiệt, bồi dưỡng tốt sẽ là tồn tại đáng gờm.

Đôi mắt lão nhân càng ngày càng sáng, lại có chút kích động nhỏ.

ông buông quân cờ xuống, đứng lên, nắm chặt hai tay, khom lưng nhìn quanh Trấn Bắc vương phủ rộng lớn phồn hoa, nhưng đập vào mắt chỉ có mấy nhân khẩu thưa thớt, thanh lãnh thê lương.

Huyện An Bình.

Đối với tin tức di dời Tắc Hạ Học Cung, La Hồng hiển nhiên là không rõ lắm, thậm chí, hắn đến Tắc Hạ Học Cung là cái gì cũng không hiểu.

Hắn hiện giờ, đang đắm chìm trong kiếm đạo. Trong đầu óc đều là kiếm thuật.

Kiếm khí trong cơ thể xoay mấy phen, đạt tới 98 đạo kiếm khí, chỉ còn hai đạo kiếm khí, là có thế đạt tới cảnh giới Bộc Kiếm Bát phẩm viên mãn.

Từ khi La Hồng cầm kiếm tu luyện đến nay, cũng không bao lâu, tính toán kĩ thì còn không đến nửa tháng nhưng đã nhanh chóng đạt tới cảnh giới Bát phấm viên mãn, quả thực là phi thường khó gặp được.

chỉ là, trên thực tế, trong lòng La Hồng rất rõ ràng, thiên phú kiếm đạo của hắn thật sự chẳng ra gì.

Dù chín hắn cảm thấy bản thân không quá tệ, nhưng, Trần quản gia cùng cha hắn đều nói hắn thực bình thường, vậy thì ắt hẳn, thiên phú kiếm đạo của La Hồng hắn là thật sự rất bình thường.

Sở dĩ tu vi kiếm đạo tăng lên nhanh như vậy, chủ yếu bởi vì tu hành của kiếm tu Cửu phẩm, Bát phẩm không có gì khó, còn một nguyên nhân lớn hơn khác là do Mặt Nạ Tà Quân.

La Hồng còn nhớ rõ, thời điếm mang theo Mặt Nạ Tà Quân, hắn chỉ cần nhìn thoáng qua Trần quản gia thi triển Bạch Giao, liền trực tiếp bắt chước được một chiêu Hắc Giao.

Tuyệt đối không phải La Hồng hắn có thiên phú kiếm đạo, mà là Tà Quân có thiên phú kiếm đạo!

Dùng vải bô’ trắng bảo bọc Địa Giao thật tốt, đặt sang một bên.

La Hồng lấy ra quyển sách da người.

Mở quyển sách da người đến trang giao diện.

Nhân vật: La Hồng

Tội ác: + 608

Đẳng cấp: 2

Danh hiệu: Bại Hoại

Chủng tộc: Nhân tộc ( phàm nhân)

Công pháp tu hành: (( Vong linh tà ảnh (tàn))), (( Kiếm khí quyết)), (( Uẩn kiếm quyết)).

Thuật pháp: (( Thiên thủ Tà Phật))

Kiếm pháp: ((Cửu kiếm Hóa

Long))

Cảnh giới: Thất phẩm (Sát Hoàn), Bát phẩm ( Bộc Kiếm)

Nhìn biến hóa trong trang giao diện, khóe miệng La Hồng không khỏi nhếch lên, hắn quả nhiên vẫn là thích hợp làm một Tà tu đơn thuần.